"... Cái gì!"
Mandora trừng to hai mắt, vô thức lùi lại.
"Ái chà? Chuyện này thì có gì mà giật mình? Chỉ cần suy nghĩ bình thường thôi cũng có thể suy luận ra đi? Những tên đó đã xen lẫn trong số những mặt hàng triển lãm được trưng bày. Hơn nữa còn có tổng cộng đến 130 tấm pha lê nhuộm màu khắc họa truyền thuyết người thổi sáo. Trừ phi bên Người Làm Chủ đã cố tình qua loa, bằng không nhất định sẽ thấy chúng khả nghi phải không?"
Không sai chứ? Sakamaki Izayoi nghiêng đầu hỏi thế.
Mặc dù liên tục chiến đấu suốt từ lúc trận game bắt đầu đến kết thúc, nhưng chỉ cần nghe qua mớ thông tin được Jin tổng hợp lại sau cuộc chiến, cũng quá đủ để cô đi đến kết luận này.
Trên lưng đổ mồ hôi lạnh, Mandora nắm lấy chuôi kiếm buộc bên hông mình.
Với biểu hiện dường như nghĩ rằng vấn đề này đã trở nên phiền phức quá mức, Sakamaki Izayoi gãi đầu rồi lỗ mãng ngồi xuống bàn làm việc.
"Này, đừng có phản ứng vậy chứ, tôi không đến đây để vạch trần chuyện này đâu. Sở dĩ tôi đến đây, là bởi vì, nên nói sao đây? Gọi nó là [hiếu kỳ] cũng được."
"... Cái gì!"
"Tuy rằng đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi thôi, nhưng ông đâu có ý định sát hại Sandora hay kế thừa vị trí trọng đại phải không? Ngược lại ông đã mong rằng... Sandora sẽ tỉnh táo đứng vững và gánh vác Salamandra. Tóm lại là có thể kết luận thế này. Ông bị siscon hả?"
"..."
"Ha ha, đùa chút thôi. Cá nhân tôi cũng đã thử suy luận một chút... Khi nghĩ đến sứ mệnh của Giai Tầng Chi Phối Giả thì đột nhiên bừng tỉnh ngộ. Nói một cách đơn giản, cuộc tấn công vào lễ hội lần này giống như một nghi thức trưởng thành nào đó phải không?"
Giai Tầng Chi Phối Giả có trách nhiệm như một bức tường thành chống lại ma vương. Nói cách khác, nếu như có thể thành công phá giải game của ma vương, thì những sẽ được những cộng đồng xung quanh thừa nhận rằng đó là một cá nhân có thể một tay đảm đương một vùng phía nào đó.
Nhờ vậy mà Sakamaki Izayoi mới có thể vạch trần sự kiện lần này là một nghi thức trưởng thành.
Bị vạch trần, Mandora đã bắt đầu đổ mồi hôi tay, Sakamaki Izayoi phớt lờ phản ứng của hắn và tiếp tục nói.
"Một ma vương mới ngây thơ và một Giai Tầng Chi Phối Giả mới non trẻ? Ara ara, nói là ngẫu nhiên thì lại quá mức trùng hợp! Nếu căn cứ vào kinh nghiệm đã tích lũy của Sandora, thì chắc hẳn sẽ không có đổi thủ nào thích hợp hơn. Sau lần này, Sandora sẽ được công nhận là có khả năng một tay đảm đương công việc với tư cách là Giai Tầng Chi Phối Giả bắc khu! Chà, Tương lai của Salamandra cũng coi như yên ổn rồi!"
"...Hự..."
Mandora dùng sức cắn răng.
Ánh mắt Sakamaki Izayoi đột nhiên trở nên sắc bén.
"...Này, đừng có giả câm! Nhân lúc tâm trạng của tôi không tệ lắm mà nói cái gì đó mang tính đảm bảo đi. Cái thái độ hận không thể ăn tươi nuốt sống ma vương mấy hôm trước của ông đâu rồi?"
Mandra chỉ biết siết chặt chuôi kiếm của mình như muốn bóp hỏng nó.
Nhấc chân trái lên đặt trên cạnh bàn rồi ngửa nửa người trên ra sau, Sakamaki Izayoi chế nhạo phản ứng của Mandora.
"May mắn là lần này không có tình trạng hy sinh và bạn bè tôi cũng chẳng bị làm sao hết. Nếu không, đừng nói là ông, cả Sandora cũng không sống được với tôi đâu."
"Chuyện này không hề liên quan gì đến Sandora cả!"
Mandora rống giận đồng thời rút thanh kiếm lưỡi cong bên hông ra.
Vẫn đang ngồi trên bàn, Izayoi đã thay đổi sang thái độ không đồng tình mà trấn an Mandra.
"Nghe này... Tôi sẽ nhắc lại một lần nữa. Tôi không có ý định vạch trần chuyện này đâu. Bởi vì cái gọi là trật tự đã định, là thứ mà nhiều nhất thì chỉ dưới tình huống bị ô nhiễm mới có thể giữ được."
"Tại sao ngươi lại ra vẻ như mình hiểu hết tất cả mọi chuyện thế...!"
"Không sai, tôi quả thật đang ra vẻ hiểu biết. Vậy nên tôi cũng sẽ không quan tâm những người khác đã giúp đỡ ông làm chuyện ác nhân thế nào, thật ra tôi cũng chẳng khác biệt gì mấy, tôi không thèm để ý đến mớ âm mưu, thậm chí không ngại phạm tội. Muốn giết người cũng tùy ông thôi, nhưng đã làm thì phải chuẩn bị tâm lý!"
"Hự...!"
"Tôi căn cứ nguyên tắc của mình để đánh giá thứ tôi nhìn thấy là thiện hay ác, nhưng ví dụ lần này thật quá rác rưởi. Mặc dù tôi không hề có dự định dính dáng vào chuyện này... nhưng nếu như ông muốn đánh thì tôi cũng không còn cách cách nào khác. Tôi khuyên ông trước hết hãy hiểu rõ một chuyện, căn bản là ông chẳng có cơ hội để vung cây kiếm đang chỉ vào tôi xuống đâu."
Sakamaki Izayoi chậm rãi đứng dậy khỏi bàn làm việc.
Ánh mắt của cô rõ ràng chứa đầy sự khinh bỉ và phẫn nộ.
"Ông nói Sandora không có liên quan sao? Rất nhiều đồng đội của ông đã suýt chết vì cái nghi thức quỷ quái nào đó đấy. Ông tưởng rằng ông có thể giả vờ không hay biết gì và cứ cho qua như vậy sao? Ông nghĩ mình có quyền hành gì mà ngông nghênh nói mấy câu đó với người tham gia trong lễ ăn mừng thắng lợi?
[Hãy hoan hô những bằng hữu đã chiến đấu vinh quang]?
[Hãy chúc mừng cho những bằng hữu đã cùng nhau sống sót trở về]?
Ha ha! Nực cười làm sao! Những lời lẽ này, chỉ có những kẻ đã biết bí mật từ trước mới..."
"Họ biết chứ."
Gì?
Lời nói của Sakamaki Izayoi đã bị gián đoạn.
Nhìn kỹ lại, cô nhận ra cánh tay đang nắm chuôi kiếm của Mandora hơi run lên.
"Ta nói là... Bọn họ đã được thông báo trước. Ngoại trừ Sandora ra, mọi thành viên của Salamandra đều biết rằng những sự kiện dẫn đến đợt tấn công của ma vương là do Salamandra sắp đặt...! Bằng hữu của chúng ta đã hiểu hết mọi chuyện và vẫn chấp nhận nguy cơ để rồi vẫn bị trọng thương trong lúc cứu người."
"..."
Mandra đang run lên là do phẫn nộ? Hay là do hổ thẹn?
Hắn ta để lộ một biểu hiện như thể mình đã đi đến bước đường cùng và trợn mắt nhìn Izayoi.
"Làm sao một kẻ đến từ bên ngoài khu vườn nhỏ như ngươi có thể hiểu được...! Phải bảo vệ lá cờ của cộng đồng! Tên của nó! Và cả ý nghĩa danh dự! Khi bị phản bội bởi người thừa kế mạnh mẽ nhất, và người lãnh đạo lại đang ốm đau trên giường...! Để mà có thể chống đỡ cho cái cộng đồng đang rơi xuống dốc này, chúng ta phải đánh cược cả mạng sống của mình! Làm sao một người đến từ bên ngoài khu vườn nhỏ, lại còn là một con nhãi loài người, có thể hiểu được mọi chuyện cơ chứ!"
Dù sao, Sakamaki Izayoi cũng chỉ là một người ngoài cuộc không hơn.
Chịu phải chỉ trích gay gắt đến thế, cô chỉ có thể nhìn đi nơi khác và bực bội tặc lưỡi.
"...Tuy nhiên, ta không tin rằng mình có thể đánh thắng ngươi một mình. Ta chỉ là một tên Á Long không ra gì, sở hữu tài năng kém cỏi còn không thể sánh nổi người em còn chưa tới trăm tuổi của mình."
Hắn cởi thắt lưng đeo kiếm của mình và ném nó xuống đất.
"Cứ ra tay đi, cơn phẫn nộ của ngươi hợp lý thôi. Tuy nhiên, ta cầu xin ngươi... hãy bỏ qua sự kiện lần này chỉ với mạng của ta."
"...Haa."
Sakamaki Izayoi dường như chán nản thở dài.
"Làm thế thì có tốt gì, tôi thật lòng cho rằng nó không có ý nghĩa gì cả. A a, Sao đây? Bị phản bội bởi người thừa kế mạnh mẽ? Có phải người đó không? Cái cô chị cả Sala gì đó?"
Lúc họp bàn tác chiến tối qua, cô đã từng nghe Shiroyasha kể thoáng qua đâu đó..
"... Đúng vậy. Chị cả lẽ ra phải là người kế thừa Salamandra dựa trên sức mạnh đã qua tôi luyện của chị ấy. Nếu như cha đã không ngã bệnh nằm liệt trên giường, một đứa trẻ mới qua mười tuổi đầu như Sandra đã không cần phải ngồi lên vị trí của một Giai Tầng Chi Phối Giả..."
A, là vậy sao? Dường như đã mất đi hứng thú, Sakamaki Izayoi xoay lưng lại về phía Mandra.
Đúng vậy, lẽ ra là người kế thừa.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Sakamaki Izayoi không có hứng thú với lý do cô ấy rời bỏ, cũng không định tiếp tục tìm hiểu thêm.
"Đành vậy, đây không phải là chuyện tôi nên nhúng tay vào. Nếu như tính luôn cả tổn thất của thành phố, các người sẽ là người lỗ nặng nhất, trong khi chúng tôi là người thu được lợi nhiều nhất. Không cần phải... làm rối chuyện này lên để gì. Nói chung thì cũng là vì hiếu kỳ, giờ thì thoả mãn rồi, tạm biệt."
"... Xin lỗi."
Sakamaki Izayoi vừa mới xoay người lại, Mandora sau lưng cô liền cúi đầu xuống thật sâu.
"Một tiếng xin lỗi là xong sao? Đừng có nói mỹ mều như thế."
Một giọng nói bất thình lình xen vào, nó không thuộc về Sakamaki Izayoi, tất nhiên càng không phải của Mandora mà đến từ một phương khác.
Nơi cánh cửa sổ không biết đã mở toang từ bao giờ, Saigou Izayoi ngồi chống tay lên khung cửa với gương mặt không chút biểu tình.
"Anh..."
"Làm sao ngươi..."
Sự xuất hiện không chút dấu hiệu báo trước của kẻ thứ ba khiến cả hai người trong phòng không khỏi kinh ngạc.
"[Phải bảo vệ lá cờ của cộng đồng! Tên của nó! Và cả ý nghĩa danh dự!] Cơ à?"
Phớt lờ phản ứng của họ, Saigou Izayoi nhảy khỏi khung cửa sổ, tựa mình vào tường, cười nhạt một tiếng.
"Bằng cách kéo những cộng đồng khác không liên quan vào sao?"
Giọng nói của cậu mang một thái độ mỉa mai khác hẳn thường ngày.
"[Bằng hữu của chúng ta đã hiểu hết mọi chuyện và vẫn chấp nhận nguy cơ để rồi vẫn bị trọng thương trong lúc cứu người gặp nạn.] Cơ à?"
Saigou Izayoi tiếp tục nói.
"Tại sao lại có phần [người gặp nạn] ấy nhỉ?"
Cậu bắt đầu nhấn mạnh từng chữ.
"Suy cho cùng không phải là do cái nghi thức nực cười của các người sao?"
Mandora đang như bị dội một chậu nước lạnh thẳng vào mặt.
"A, nghĩ lại thì nếu không có No Name chúng tôi, đừng nói là cứu người, cả cơ hội sống sót của đám Salamandra các ông đã cực kỳ nhỏ bé rồi."
Lời lẽ của Saigou Izayoi chẳng khác gì những lưỡi dao độc địa đâm thẳng vào sự kiêu hãnh mong manh của Mandora.
"Đặt cược mạng sống của các người cho vinh quang của chính các người thì không sao cả, tôi không có ý kiến. Nhưng kéo những người vô tội khác vào thì sẽ không chỉ đơn giản cứ đưa việc sẵn sàng hy sinh ra làm bia đỡ được đâu."
Mandora tái mét mặt mày, hắn đã nghe kể qua rằng người thanh niên tóc vàng này chính là kẻ đã tìm ra câu trả lời của game ngay lúc nó bắt đầu chưa bao lâu. Thái độ hời hợt này lại mang tới cho hắn áp lực lớn hơn gấp bội lần khi nói chuyện với Sakamaki Izayoi.
"À để tránh hiểu lầm, tôi cũng chẳng có ý định giết ông hay đập nát Salamandra làm gì đâu."
Trong lúc Mandora sắp thở không nổi vì áp lực, người thanh niên tóc vàng bỗng chêm thêm một câu.
"Ngươi muốn gì?"
Mandra lộ rõ vẻ lo lắng, đánh chết hắn cũng không tin tên này chỉ tới để nói chuyện giật gân cho vui.
"A a a. Tôi muốn gì đây? Hẳn là nhân cơ hội bắt chẹt một chút lợi ích chứ hả? Nếu là cô thì cô sẽ làm gì Sakamaki?"
Saigou Izayoi nhìn sang Sakamaki Izayoi với nụ cười có thể nói là độc địa trên môi.
"Bắt chẹt à? Đúng ý tôi đấy."
Sakamaki Izayoi cũng đáp lại với một nụ cười.
"Lần này coi như các người nợ chúng tôi đi. Không phải chỉ một mình ông thôi, mà là tổng thể Salamandra đều nợ No Name chúng tôi. Sau này chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu với ma vương, nếu như cộng đồng chúng tôi trong quá trình đó có gặp phải chuyện gì... các người phải là kẻ tới giúp đầu tiên. Như vậy thì chúng tôi mới có thể cho qua chuyện này. Nhớ lấy!"
Không đợi câu trả lời của Mandra, Sakamaki Izayoi nắm lấy Saigou Izayoi quay người rời đi.
Mấy ngày gần đây, cái tên này lấy lý do hỗ trợ giải quyết hậu quả của cuộc chiến và giúp đỡ tiến hành lễ hội mà biến mất tăm suốt. Giờ vừa gặp lại cậu khiến cô sực nhớ tới giao ước của hai người.
Với Sakamaki Izayoi mà nói, chuyện này có tầm quan trọng với cô hơn cả hứa hẹn gì đó với Salamandra.
Nhìn theo lưng của hai Izayoi rời khỏi phòng làm việc mà không đợi câu trả lời, Mandora lẩm bẩm nói.
"Xin thề dưới lá cờ của mình, Salamandra nhất định sẽ lập tức chạy tới giúp khi các người cần hỗ trợ."
Sakamaki Izayoi kéo Saigou Izayoi đi một mạch về tới chi nhánh Thousand Eyes trên đài quan sát.
Hiện giờ nhóm No Name vẫn còn đang vui chơi tận hưởng lễ hội chưa trở về, nên nơi này tương đối vắng vẻ.
"Vẫn còn nhớ giao ước của chúng ta hôm trước chứ?"
Buông tay Saigou Izayoi ra, cô hỏi.
"Tất nhiên, đánh một trận, đúng không? Nhưng ngay ở đây sao?"
Saigou Izayoi nói với bộ dạng có vẻ cam chịu.
"Ồ ồ? Hai ngươi sắp đánh nhau à? Để ta làm trọng tài cho!"
Shiroyasha chẳng biết từ đâu nhảy xổ ra, hứng thú phừng phừng mà hét lớn.