Phương Vũ xuống xe rồi nhìn về phía nhà của mình.
Đây là một căn nhà gỗ tiêu chuẩn nhưng lâu rồi chưa được sửa lại.
Gió đêm thổi qua, cửa và cửa sổ còn sẽ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.
Mã phu đánh xe ngựa rời đi, đứng trước cửa nhà, không hiểu sao tâm trạng của Phương Vũ lại trở nên hơi căng thẳng.
Theo giới thiệu nhân vật.
Đại ca hắn đã mất tích, trong nhà còn một nhị tỷ.
Nhưng hắn không biết bây giờ mình phải đối mặt với nhị tỷ này thế nào.
Theo lý thuyết thì bọn họ là người thân, nhưng lại hoàn toàn xa lạ, hắn cũng không có ký ức.
Phương Vũ suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh lại, đẩy cửa bước vào.
Kẽo kẹt.
Cửa gỗ bị đẩy ra, bên trong tối đen, thậm chí còn không nhìn thấy bất cứ thanh máu nào.
Trong nhà không có ai à?
Phương Vũ sững sờ.
Hắn đóng cửa lại, phía sau đột nhiên xuất hiện một thanh máu.
Có người đang trốn sau cánh cửa?!
Phương Vũ chưa kịp nhìn thấy rõ tên của người này là gì thì bóng đen đó đã đột nhiên hét lên một tiếng, giơ thứ gì đó lên đập xuống “đầu” hắn.
Bộp!!
Sau khi rơi xuống “đầu” hắn, thứ đó đã đứt thành hai đoạn rồi rơi xuống đất.
Nhưng vì đầu của Phương Vũ đang đeo bên hông nên lần này chỉ đánh trúng vết thương trên cổ hắn.
-0.2!
“Ôi!”
Tiếng kêu đau của Phương Vũ và con số sát thương xuất hiện cùng một lúc.
‘Điêu Đức Nhất: 11.3/17.’
“Tiểu Nhất?!”
Người tấn công ngạc nhiên che miệng hô, dường như đã nhận ra giọng nói của người xông vào.
Phương Vũ xoa vết thương to bằng miệng bát đã đóng vảy trên cổ, vừa sờ đã thấy chảy ra ít máu.
“Má! Ai đấy?”
Hắn nâng đầu lên nhìn.
‘Điêu Như Như: 4/4.’
Phương Vũ:…
Họ Điêu à?
“Nhị, nhị tỷ?”
Phương Vũ hỏi với giọng điệu không chắc chắn.
“…”
Thân hình bóng đen cứng lại.
Cộc cộc cộc.
Bóng đen vội vàng chạy tới trước bàn, lục lọi dưới mặt đất rồi lại đứng dậy.
Quẹt quẹt hai tiếng, ma sát ra ánh lửa, một ngọn nến to bằng ngón tay cái sáng lên.
Căn phòng xuất hiện ánh sáng, bây giờ Phương Vũ mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của đối phương
Đây là một nữ tử rất gầy, gầy giống như bị bệnh, đừng nói là trên người, ngay cả trên mặt cũng không có tí thịt nào.
Hai bên má hơi lõm xuống, thậm chí nhìn nghiêng còn cảm thấy hơi dị dạng.
Nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện ra chỉ vì nàng quá gầy, không thể chống đỡ ngũ quan nên mới lộ ra vẻ dị dạng, xấu xí.
Ngũ quan của nàng vốn không kém, thậm chí còn trên tiêu chuẩn bình quân.
Dù nhị tỷ gầy như que củi, có chút bệnh trạng, nhưng lúc này, trong ánh mắt lại không thể giấu được sự lo lắng và kích động.
“Tiểu Nhất? Thật sự là ngươi ư? Tốt quá! Ngươi không sao!”
“Sáng nay khi ngươi bị đám người Vương Nhị mang đi, ta vô cùng lo lắng”
“Ta ở nhà đợi cả ngày, đến đêm cũng không thấy ngươi trở về, không chịu được nữa ngủ quên, trong mơ toàn là hình ảnh ngươi làm việc ác giúp sòng bạc bị người kéo đi chặt đầu.”
“Ta còn tưởng rằng… Còn tưởng… Ngươi cũng giống như đại ca… Hu hu hu…”
Nhị tỷ vừa lau nước mắt vừa kích động giơ ngọn nến lên đi về phía Phương Vũ.
Ánh nến chiếu tới làm Phương Vũ phản ứng lại, hắn vội vàng lùi về phía sau mấy bước.
“Sao thế?” Nhị tỷ sững sờ dừng bước.
“Không, không sao.”
Lời nói của Nhị tỷ đã nhắc nhở hắn.
Phương Vũ như gắn thứ gì đó lên đầu mình, sau đó, hai tay vừa đè lên “đầu” vừa bước vào trong ánh nến.
“Không phải ta đã về rồi à? Hôm nay đi làm việc với nhóm người Vương Nhị, ta gặp được Ngu Địa Phủ…”
Phương Vũ còn chưa nói xong thì Nhị tỷ đã nhào vào trong lòng hắn.
Hắn có thể cảm giác được cơ thể của Nhị tỷ đang khẽ run rẩy.
“Đừng nói nữa…”
“Về là tốt rồi…”
“Đại ca mất tích mấy ngày, chỉ sợ đã…”
“Từ nay về sau chỉ còn hai tỷ đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau.”
Tình cảm mãnh liệt này làm Phương Vũ hơi ngây người.
Hắn là con một nên chưa từng được anh chị em quan tâm.
Lúc này được trải nghiệm, cảm giác… Cũng không tệ lắm.
Phương Vũ duỗi tay ra nhẹ nhàng vỗ lưng Nhị tỷ.
Vừa vỗ hai lần, hắn đã chợt nghe nàng kêu lên một tiếng.
“Đúng rồi, ngươi không bị thương chứ? Tấm ván gỗ vừa rồi…”
Tấm ván gỗ?
Tấm ván gỗ nào?
Phương Vũ đang thắc mắc thì một bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng đã chạm vào khuôn mặt của hắn, nhẹ nhàng đụng vào một cái.
Ánh mắt của Phương Vũ lập tức quay cuồng, độ cao rơi thẳng xuống…
Phần đầu không được cố định bị Nhị tỷ chạm vào rơi xuống!
Bụp!
Âm thanh trầm muộn quanh quẩn trong căn phòng được ánh nến chiếu rọi, cũng quanh quẩn trong lòng Nhị tỷ.
Cơ thể của nàng cứng đờ lại như bị điện giật.
Đôi mắt mở to, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng.
Trong chớp mắt này, đầu óc của nàng trống rỗng.
Thế giới của nàng như đang sụp đổ.
Nàng không thể tin vào những chuyện đang xảy ra trước mắt, thậm chí từ chối chấp nhận hiện thực.
“Đầu của Tiểu Nhất… Mất rồi...”
“Không… Là mơ thôi… Là ác mộng thôi!”
“Ta vẫn đang nằm mơ, ta còn chưa tỉnh… Ta vẫn chưa tỉnh!!”
Cơ thể của Nhị tỷ run rẩy, hai chân vô lực ngồi bệt xuống, đúng lúc đối diện với cái đầu trên mặt đất.
Dưới ánh mắt chăm chú của nàng… Cái đầu rơi xuống mặt đất ấy lại nhìn về phía nàng, đôi môi mấp máy.
“Nhị tỷ, đợi đã! Ta có thể giải thích…”
Nhị tỷ không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Nàng chỉ cảm thấy một nỗi sợ không thể miêu tả xông thẳng lên đầu, lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
“A… A a a a! A a a a a a a!!”
Tiếng hét chói tai vang lên, hai mắt của Nhị tỷ trắng dã rồi trực tiếp ngất xỉu, thân thể ngã xuống mặt đất.
Phương Vũ: “…”
Trời đất chứng giám! Ta không cố ý mà!
Ngày thứ hai, ánh nắng sáng sớm chiếu xuống những căn nhà trong hẻm Điềm Hoa, len qua khe hở, rơi xuống đầu giường trong nhà Phương Vũ.
Nhị tỷ chậm rãi tỉnh lại, nàng cảm thấy cả người rất mệt mỏi và nặng nề.
Ý thức của nàng dần dần rõ ràng, nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua.
Đệ đệ Điêu Đức Nhất về nhà, nhưng lại mất đầu.
“Đúng là một giấc mơ đáng sợ…”
“May mà chỉ là mơ.”
Nhị tỷ chống người dậy rồi bước ra căn phòng của mình, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Điêu Đức Nhất đang đốt bếp.
“Tiểu Nhất?!”
Nhị tỷ lập tức sững sờ.
“Ngươi, ngươi về từ lúc nào thế?”
Nàng nhìn chằm chằm Điêu Đức Nhất.
Hôm nay, Điêu Đức Nhất mà ngày xưa vẫn luôn không chú trọng hình tượng lại quấn một miếng vải đen trên cổ mình.
“…” Cơ thể của Nhị tỷ khẽ run rẩy rồi nhắm đôi mắt lại.
Nàng đã nhận ra.
Đó không phải là… Mơ.
“Nhị tỷ, ngươi dậy rồi à? Ta đang nấu cháo cho ngươi đây, ăn sớm chút, hôm nay ta có chuyện phải làm.”
Giọng nói của Tiểu Nhất vẫn êm tai như thế.
Nhị tỷ nở một nụ cười thê lương với Phương Vũ, nụ cười ấy giống như đã không còn chờ mong gì vào cuộc sống này nữa.
Sống trong trấn Thiên Viên nhiều năm như vậy rồi, dù là ai cũng từng nghe nói tới yêu ma.
Nghe đồn, yêu ma cực kỳ mạnh.
Nghe đồn, yêu ma ăn thịt người nuốt cả xương.
Nghe đồn, yêu ma có thể đội da người và biến thành người đó!
Người bị giết sẽ chết.
Đầu đã mất, không thể còn sống được.
Trừ khi hắn là yêu ma.
Chỉ yêu ma mới mất đầu mà vẫn không chết!
Làm chuyện người bình thường không thể làm!
Nhị tỷ nhắm chặt hai mắt rồi giang tay ra.
“Ngươi ra tay đi, ta sẽ không phản kháng.”
“Tiểu Nhất đã bị ngươi giết, đại ca mất tích, dữ nhiều lành ít, một mình ta sống còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
“Giết ta đi, sau khi xuống dưới cũng có thể làm bạn với bọn họ.”
Trong chớp mắt này, Nhị tỷ như già đi mấy chục tuổi, không còn bất cứ sự chờ mong gì vào tương lai.
Sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói.