Chương 31: Nghe ta giải thích đã

“Nhị tỷ, ngươi đang nói gì vậy? Ta thật sự là Điêu Đức Nhất mà.”

Phương Vũ đặt hai bát cháo xuống bàn rồi nói: “Ngươi ngồi xuống rồi nghe ta nói đã.”

“Hôm qua, ta đi theo đám người Vương Nhị tới tiệm thuốc và gặp phải yêu ma.”

“Đám người Vương Nhị đều bị yêu ma giết chết, ta cũng bị yêu ma nguyên rủa rồi biến thành dáng vẻ này.”

“Cũng may cuối cùng ta đã trốn ra ngoài, gặp được tiểu đội Lễ Thiên Huyền đại nhân của Ngu Địa Phủ.”

“Hắn cứu mạng ta và giết chết yêu ma, thế nên ta mới có thể sống sót trở về.”

Nhỉ tỷ mở mắt ra.

Vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

“Có thật không?”

“Ngươi có thể đi tìm người của Ngu Địa Phủ hỏi thử. Hơn nữa, làm gì có con yêu ma nào vào Ngu Địa Phủ mà còn sống đi ra, đúng không?”

… Cũng đúng nhỉ?

Nhị tỷ lại tin hơn một chút xíu.

Thấy dáng vẻ này của nàng, Phương Vũ cũng không giả vờ nữa, hắn trực tiếp ngả bài.

Bộp!

Hắn đập một bức thư xuống bàn.

Bên trên viết “Gửi cho quán chủ võ quán Nguyên Thể”, người viết thư là… Lễ Thiên Huyền.

“Vì ta có công dẫn dụ yêu ma nên Lễ đại nhân còn đề cử ta tới võ quán tập võ đây này. Đây là thư đề cử hắn viết cho ta.”

Nhị tỷ ngây người.

Chẳng lẽ là… ta đã hiểu nhầm Tiểu Nhất thật ư?

Nàng đang suy nghĩ thì…

Bộp!

Phương Vũ lại đập một cái túi nhỏ xuống, hắn mở ra, để lộ hai mươi lượng bạc bên trong.

“Bạc, bạc?!”

Nhị tỷ mở to mắt.

Nàng đã quên mất bao lâu rồi mình chưa được nhìn thấy bạc.

Làm việc ở phường vải làm ngày nào trả tiền ngày đó, thù lao mỗi ngày của nàng đều là một văn, một văn.

Một nghìn văn mới có thể đổi được một lượng bạc. Nhưng với tình hình trong nhà, có đôi khi đói bụng bữa nay không có bữa sau, sao có thể tiết kiệm được tiền.

Từ sau khi đại ca mất tích, tình hình lại càng tệ hơn. Chút cháo Phương Vũ vừa nấu đã là toàn bộ số lương thực còn sót lại trong nhà.

Nếu không phải lúc đó nàng tưởng Phương Vũ là yêu ma nên không thiết sống nữa.

Nếu không, sao nàng còn có thể bình tĩnh khi thấy Phương Vũ nấu hết số lương thực còn lại cơ chứ.

“Hai mươi lượng… Hai mươi lượng này… Ngươi lấy ở đâu?”

Bàn tay nhị tỷ run rẩy, hơi thở dồn dập, nhẹ nhàng vuốt ve ngân lượng.

Nhưng nàng nhanh chóng nhịn lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía Phương Vũ.

“Là Lễ Thiên Huyền đại nhân ban thưởng. Muốn tới võ quán luyện võ thì phải có tiền, đây là tiền học phí. Ta cảm thấy Lễ đại nhân rất coi trọng ta! Nhị tỷ, chúng ta phải sống tốt!”

Nhị tỷ hoài nghi.

Nàng cảm thấy thật thật giả giả.

Phương Vũ thấy vậy bèn sử dụng chiêu cuối, hắn kéo miếng vải đen trên cổ xuống.

Đầu của hắn lập tức rơi xuống mặt bàn.

Nhị tỷ lập tức trợn mắt, há miệng muốn hét lên nhưng lập tức phản ứng lại, nàng bịt miệng, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy vẻ hoảng sợ lùi lại hai bước.

“Ngươi, ngươi có ý gì?”

“… Đây chính là dáng vẻ của ta sau khi bị yêu ma nguyền rủa.”

Phương Vũ yên lặng dùng hai tay nâng đầu lên.

“Sau khi bị yêu ma nguyền rủa, ta đã bị nó chặt đầu. Dù không chết nhưng cũng không nối lại được đầu nữa nên mới biến thành dáng vẻ này.”

Nhị tỷ cẩn thận nhìn về phần cổ của Phương Vũ.

Vết thương đã đóng vảy, phần thịt mấp máy, nhưng… Vẫn còn sống.

Hơi giống yêu ma trong truyền thuyết, nhưng hành vi và cử chỉ hoàn toàn là của con người, thậm chí ra vào Ngu Địa Phủ cũng không xảy ra chuyện gì.

“Vậy nên… Ngươi thật sự là Tiểu Nhất?”

“Không thể giả được.”

Phương Vũ dùng tay nâng đầu mỉm cười

Đôi mắt của nhị tỷ lập tức đỏ bừng.

Nàng đã tin chín phần.

Nàng nhào trong lòng Phương Vũ.

“Xin lỗi, ngươi bị yêu ma nguyền rủa thành dáng vẻ này mà ta vẫn nghi ngờ ngươi…”

“Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Phương Vũ an ủi nàng vài câu, cuối cùng nàng mới bình tĩnh lại.

Rất tốt, hẳn là đã vượt qua cửa ải người nhà.

Không uổng công ta suy nghĩ cả đêm qua.