Thì ra là thế.
Phương Vũ khẽ gật đầu.
“Vậy thực lực của yêu ma được phân chia thế nào?”
“Thực lực của yêu ma được chia làm bốn cảnh giới là Hàn, Thử, Khô, Vinh. Yêu ma hôm nay chúng ta gặp chính là yêu ma Hàn cảnh sơ giai. Thực lực của yêu ma trời sinh cao hơn con người chúng ta một bậc. Vì thế, dù là yêu ma Hàn cảnh cấp thấp nhất cũng không phải thứ chúng ta có thể tuỳ tiện đối kháng.”
Phương Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua thanh máu của Lễ Thiên Huyền.
“Vậy thực lực của Lễ đại nhân là…”
“Hoa cảnh trung giai.” Lễ Thiên Huyền cũng không giấu giếm mà nói thẳng.
Hoa cảnh trung giai đã có một trăm máu, sát thương cao nhất là hơn một trăm, vậy sát thương bình thường sẽ khoảng năm mươi nhỉ?
Phương Vũ đã có được số liệu cơ bản.
Nếu là vậy, thực lực của hắn đúng là gà mờ trong gà mờ mà.
Dù sao cũng phải nhanh chóng trở thành võ giả mới được, nếu không thì không dễ sống đâu.
Phương Vũ suy nghĩ vài giây rồi hỏi thêm một câu.
“Lễ đại nhân, ngươi chỉ nhắc tới bốn cảnh giới là Hoa Thảo Mục Mộc, vậy không biết cấp Nhân là cảnh giới gì?”
“Cấp Nhân?”
Lễ Thiên Huyền sửng sốt rồi khẽ lắc đầu: “Không có cấp Nhân. Nói đúng hơn là tất cả võ công của chúng ta đều là cấp Nhân, đều nằm trong phạm vi con người.”
Lời nói này có ý gì?
Trong lòng Phương Vũ cảm thấy kỳ quái.
Nếu hệ thống đã đưa ra kỹ năng cấp Nhân, vậy chứng tỏ hẳn là có cấp bậc này mới đúng.
Lễ Thiên Huyền không biết, chẳng lẽ cấp Nhân còn ở trên Mộc cảnh ư?
Phương Vũ cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ nói.
“Lễ đại nhân, không biết ta phải làm gì để có thể gia nhập võ quán Nguyên Thể?”
“Theo ta được biết, tiền nhập môn của võ quán Nguyên Thể là mười lượng bạc, sau đó mỗi tháng nộp thêm hai lượng bạc nữa.”
Phương Vũ nghe vậy bèn sờ túi, trống rỗng.
Đừng nói là mười lượng, ngay cả một đồng hắn cũng không có.
Với hoàn cảnh của nhân vật hắn đang đóng vai, lấy một trăm đồng tiền đã rất khó rồi.
Hành động này của Phương Vũ làm Lễ Thiên Huyền bật cười.
“Ngươi yên tâm đi, ngươi giết yêu ma lập công, Ngu Địa Phủ sẽ thưởng cho ngươi mười lượng bạc. Ngươi còn cứu mạng ta và cấp dưới của ta, ta tặng cho ngươi thêm mười lượng nữa. Vậy là ngươi đã có hai mươi lượng, đủ để ngươi gia nhập võ quán và tiêu xài trong mấy tháng đầu tiên. Còn tương lai thì đành dựa vào chính ngươi vậy.”
Lễ Thiên Huyền nói rồi đứng dậy đi tới bàn cầm lấy một bức thư đã viết sẵn và một túi ngân lượng đưa cho Phương Vũ.
“Đây là thư đề cử do ta viết, ngươi đưa bức thư này cho Nguyên Hồng Tâm, hắn sẽ nhận ngươi. Trong túi có hai mươi lượng bạc, ngươi không cần tới Ngu Địa Phủ nhận nữa.”
Một bước đúng chỗ!
Hắn đã đoán được ta chắc chắn sẽ đồng ý từ trước rồi ư?
Nghĩ lại, Phương Vũ lại cảm thấy đối phương chỉ chuẩn bị thêm mà thôi, đỡ mất công đến lúc đó còn phải viết thư đề cử.
Lễ Thiên Huyền đã an bài chu đáo như vậy, hắn còn cần nói thêm gì nữa chứ?
Dù thế nào thì sự sắp xếp này của Lễ Thiên Huyền đã thật sự làm Phương Vũ cảm thấy biết ơn.
“Đa tạ Lễ đại nhân!”
“Không cần đa lễ, ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện rồi quay về giúp ta là được.”
Hai người không hề nhắc lại chuyện báo đáp ban đầu Lễ Thiên Huyền từng nói.
Bởi vì thật ra sự sắp xếp này đã chính là món quà báo đáp của hắn rồi.
Nếu Phương Vũ muốn thêm thứ gì nữa thì chính là được voi đòi tiên.
Hơn nữa, Lễ Thiên Huyền cũng không thể cho được Phương Vũ quá nhiều.
Võ không thể dạy.
Tiền bạc không thể cho quá nhiều, hoài bích có tội.
Chức vị gì đó, Điêu Đức Nhất cũng không giống người muốn sống một cuộc đời bình thường.
Phương Vũ nhận lấy rồi định rời đi, nhưng hắn chợt nhớ tới chuyện gì đó bèn xoay người lại hỏi.
“Lễ đại nhân, còn một chuyện nữa, ngươi biết tinh thần là gì không?”
“Tinh thần? Dưỡng khí chính là dưỡng thần, ngươi tập võ lâu rồi sẽ tự nhiên tinh thần sung mãn, tràn đầy. Hừm… Có lẽ cũng không đúng. Ta không biết, ngươi thử hỏi đạo sĩ hoặc hoà thượng trong trấn xem. Người tập võ chúng ta không xem trọng những thứ như tinh thần.”
Đúng vậy, người tập võ trừ yêu bằng phương pháp vật lý.
Đạo sĩ hoà thượng à… Có cơ hội hắn sẽ đi tìm để hỏi thử.
Phương Vũ suy nghĩ một lát rồi hỏi với vẻ hơi ngượng ngùng.
“Còn một việc nữa, Lễ đại nhân, làm thế nào để cái đầu này của ta quay về cổ mình đây?”
“Chuyện liên quan đến lời nguyền cũng là chuyện đạo sĩ hoà thượng am hiểu. Ta cũng lực bất tòng tâm. Hay là ngươi tìm người khâu lại xem? Dù sao cũng chỉ là tách rời chứ không phải là chết thật, khâu lại hẳn là được rồi đúng không?”
Có được không đấy?
Sao ta nghe có vẻ không đáng tin thế nhỉ?
Nhìn dáng vẻ cũng không hiểu của Lễ Thiên Huyền, Phương Vũ cũng không hỏi nữa.
Phương Vũ cáo từ, Lễ Thiên Huyền khách sáo phái người dùng xe ngựa đưa hắn về.
“Ngươi biết ta ở đâu à?”
“Ta từng điều tra vài thông tin về ngươi.” Lễ Thiên Huyền cười khẽ.
Tốt quá!
Dù sao Phương Vũ cũng không biết nhà mình ở đâu.
Phương Vũ đi theo người hầu rồi bước lên xe ngựa, rời khỏi tứ hợp viện.
Sau khi hắn đi, quản gia bước vào trong phòng của Lễ Thiên Huyền.
Hắn nhìn căn phòng không còn túi bạc và bức thư rồi thở dài.
“Người thứ ba mươi bảy đúng không?”
“Ừ, ngươi ghi lại đi.” Lễ Thiên Huyền nói.
“Lão gia, làm vậy, bao giờ mới có thể nhìn thấy hiệu quả?” Quản gia cúi đầu nói.
“Không sao cả, luôn có anh hùng xuất thiếu niên mà. Bọn họ có thể lọt vào mắt ta, ta cũng tin vào ánh mắt của mình. Cuối cùng sẽ có một ngày, bên cạnh ta sẽ có một nhóm nhân tài kiệt xuất đáng tin.”
Lễ Thiên Huyền mỉm cười và nói.
Hiển nhiên đây đã không phải lần đầu tiên hắn đầu tư vào những thiếu niên, thiếu nữ có tiềm lực này.
Quản gia khẽ lắc đầu rồi lấy danh sách ra, viết tên của Điêu Đức Nhất lên bên trên…
Dưới ánh trăng, một chiếc xe ngựa đang đi về phía hẻm Điềm Hoa.
Phương Vũ ngồi trong xe ngựa cảm nhận được sự xóc nảy bên dưới, hắn tổng kết, lần sau không nên ngồi xe ngựa nữa.
Hắn mở giao diện thuộc tính ra rồi tổng kết lại thu hoạch trong ngày hôm nay.
Đầu tiên là thuộc tính tinh thần, tạm thời hắn còn chưa biết có tác dụng gì nên có thể không cộng điểm.
Thể chất là HP cơ bản, đại biểu cho tố chất cơ thể.
Võ học mới là căn bản để tạo sát thương.
Nói thẳng ra là, thể chất là lực phòng ngự, võ học là lực công kích.
Nếu chỉ có thể chất thì chỉ là một con trâu máu, không có bất cứ ý nghĩa gì.
Hắn phải học được võ học mới có thể tạo thành sát thương xứng với thanh máu.
Vì thế lúc ở trong ngục giam, hắn cộng điểm thể chất nhưng sát thương mới không tăng lên.
Hoặc có tăng, nhưng tăng cực kỳ ít.
“Võ học mới là mấu chốt!”
Không gia nhập Ngu Địa Phủ thì không được học võ công ở nơi đó.
Những nơi khác thì càng khó tìm thấy nơi tập võ hơn.
Võ quán đúng là nơi phù hợp nhất.
“Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai võ quán mở cửa, ta sẽ đi bái sư học nghệ!”
Mục tiêu của Phương Vũ rất rõ ràng.
Học được võ công thì hắn sẽ có sát thương. Có sát thương thì có thể nhận nhiệm vụ. Nhận nhiệm vụ là có thể kiếm tiền, là có thể biếu tiền trong đám tang của Chu lão gia.
Dù sao thì bây giờ, trên người hắn cũng không móc ra được bao nhiêu tiền.
Nhà của nhân vật Điêu Đức Nhất này nằm trong hẻm Điềm Hoa trấn Thiên Viên.
Hẻm Điềm Hoa là khu vực của người nghèo nổi tiếng trong trấn, bên trong loại người nào cũng có.
Người có tội đi tới trốn, người không có tiền đi đến ở, người gây chuyện đi tới né.
Hoàn cảnh có thể nói là cực kỳ tệ, nhưng dù sao cũng có một nơi đặt chân.
Ra khỏi hẻm Điềm Hoa, vậy thì thật sự chỉ có thể ngủ ngoài đường.
“Haiz…”
Mã phu kéo dây cương, xe ngựa dừng lại trước một căn phòng tồi tàn.
“Đến rồi à?”
“Đến rồi.”