Chương 28: Phân chia cảnh giới

Lễ Thiên Huyền còn cảm thấy mình vừa chỉ ra một con đường tương lai cho Phương Vũ và đang chờ hắn cảm ơn.

Nhưng hắn lại thấy Phương Vũ há to miệng như đang nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

“Lễ đại nhân, ngươi nói rèn luyện bao nhiêu năm cơ?”

Lễ Thiên Huyền nói với vẻ đương nhiên: “Khoảng ba đến năm năm.”

Ba đến năm năm á hả?

Đại ca à, tốc độ chảy của thời gian trong trò chơi này với hiện thực là 1:1 đó!

Ngươi thật sự bắt ta phải rèn luyện trong trò chơi ba đến năm năm mới có thể gia nhập vào nha môn rách nát của ngươi, điên hả? Lúc đấy trò chơi đã đóng cửa luôn rồi, cái ý tưởng quái gì thế?

Dường như nhận ra suy nghĩ của Phương Vũ, nét mặt của Lễ Thiên Huyền cũng lộ ra vẻ hơi không vui, hắn nhíu mày lại.

“Điêu Đức Nhất, ngươi đừng mơ tưởng xa vời. Con đường tập võ, mỗi một bước đều phải vững chắc. Ba đến năm năm đã là dưới tình huống lý tưởng rồi. Đến tuổi này ngươi mới bắt đầu tập võ, so với những người tập võ từ nhỏ vốn là làm nhiều công ít. Có thể đuổi theo bọn họ trong vòng ba đến năm năm đã rất tốt rồi.”

Đành vậy, xem ra trò chơi này tập võ thật sự rất khó.

Nhưng hắn khó, người chơi khác cũng khó.

Có để học đã không tệ rồi, cứ luyện trước rồi tính tiếp.

Phương Vũ xốc lại tinh thần.

“Vậy xin hỏi Lễ đại nhân, ngươi có đề cử võ quán gì không?”

Bây giờ, Phương Vũ mới nhớ tới trên đường đến đây, hắn từng hỏi Nhạc Quảng chuyện dạy hắn bắn cung nhưng đối phương lại lảng tránh.

Xem ra cũng là vì quy tắc của Ngu Địa Phủ, không được truyền võ học ra ngoài.

“Trong trấn Thiên Viên có gần một trăm võ quán lớn bé, nhưng chỉ có ba mươi võ quán có quy mô. Bình thường, sau lưng những võ quán này đều có thế lực ủng hộ.”

“Trong đó, ba võ quán có quy mô lớn nhất lần lượt là võ quán Hoằng Dương, võ quán Văn Tịch và võ quán Đế Linh.”

“Nhưng ta không đề cử ngươi tới ba võ quán quy mô lớn nhất này. Không nói đến vấn đề tư chất và tài lực đổ vào, chỉ mỗi chuyện một khi gia nhập là không thể tuỳ tiện rời khỏi thôi đã không thể xử lý tốt được rồi.”

Phương Vũ đã hiểu.

Ba võ quán này tương đương với thế lực riêng trong trấn Thiên Viên ngoài Ngu Địa Phủ.

Gia nhập ba võ quán này chẳng khác nào bị khắc dấu vết của võ quán, người khác không dám chọc vào ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi nó.

Sống là người của võ quán, chết là ma của võ quán, chuẩn bị sẵn tâm lý này mới thật sự có thể gia nhập ba võ quán đỉnh cấp này.

“Võ quán ta đề cử là một võ quán cỡ trung, thế lực không lớn, cũng không có nhiều đệ tử. Nhưng chủ quán là người chính trực, công bằng, là người có thể tin tưởng.”

“Điều quan trọng nhất là trong sáng, cởi quần áo của võ quán là có thể gia nhập các thế lực khác, sẽ không để lại tai hoạ ngầm.”

“Võ quán này là võ quán Nguyên Thể, quán chủ là Nguyên Hồng Tâm, là một người có thực lực khá mạnh, hẳn là Thảo cảnh sơ giai, đủ để dạy ngươi võ học.”

“Vấn đề duy nhất là có thể sẽ hơi tốn tiền.”

Võ quán Nguyên Thể? Thảo cảnh sơ giai?

Phương Vũ vội vàng dò hỏi.

“Lễ đại nhân, cảnh giới thực lực của võ giả được phân chia như thế nào?”

“Chuyện này mà ngươi cũng không biết à? Võ giả được chia làm bốn cảnh giới chính là Hoa, Thảo, Mục, Mộc.”

“Người bình thường bước vào võ đạo chính là Hoa cảnh.”

“Rèn luyện từ sơ giai đến cao giai rồi đột phá chính là Thảo cảnh.”

“Mục cảnh thì ta cũng chỉ từng nghe nói tới, còn cường giả Mộc cảnh thì chưa từng nghe nói.”

“Lên trên nữa thì ta cũng không biết.”

Hoa Thảo Mục Mộc? Tuỳ tiện thế à?

Cái trò chơi này là chuyện thế nào vậy?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của Phương Vũ, Lễ Thiên Huyền bèn nói.

“Có phải ngươi cảm thấy tên cảnh giới rất buồn cười không? Thật ra không phải đâu.”

“Cảnh giới này được truyền thừa từ thời xa xưa. Lúc đó, võ đạo còn rất hoang sơ, những người đi đầu ngộ đạo bằng hoa thảo mục mộc, từ đó quyết định tiêu chuẩn cơ bản của võ đạo. Thế nên cảnh giới mới được quyết định như thế.”