Vân Lan mặt đỏ bừng vội vã nắm tay cơ thể Nguyên Thần. Nàng cố gắng hết sức mình kém hắn lên trên lưng ngựa.
-Thiếu chủ! Đám người biến thái này rất khả nghi, người nên tránh xa bọn họ càng xa càng tốt! Chúng ta mau đi thôi, rời xa Huyền Thiết thành càng xa càng tốt!
Lâm Minh lập tức cự tuyệt.
-Ta rõ ràng là người có nhà, nhà ta không ở thì để cho ma ở chắc? Mà rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tự dưng phụ mẫu ta lại ném ta lên trên một con ngựa rồi để nó chạy loạn cả lên. Bổn thiếu gia xưa nay đều bị nuôi nhốt trong phòng nên chưa cưỡi ngựa bao giờ, cuối cùng hại ta ngã ngựa.
Vân Lan mặt tự dưng đơ ra, nàng không hiểu Lâm Minh đang nói thật hay nói đùa.
-Thiếu chủ, thành của chúng ta bị cường đại địch nhân vây công đã sớm không thể trụ nổi, thành chủ cùng phu nhân vì lo lắng cho tính mạng của người nên mới vội vã đưa ngươi xuống mật đạo để trốn thoát. Ta vốn được giao nhiệm vụ hộ tống ngươi nhưng do quân địch quá đông nên đến lúc này mới đuổi kịp. Chúng ta mau đi thôi, cả vạn địch nhân sắp sửa kéo tới nơi rồi!
Vân Lan tha thiết nói nhưng Lâm Minh thông qua cơ thể Nguyên Thần vẫn biểu lộ ra vẻ mặt thờ ơ.
-Ngươi nói địch nhân? Là đám xác chết này sao?
Lâm Minh tay xuống dưới mặt đất, lúc này Vân Lan mới nhận ra rằng nàng vừa băng qua những gì.
-Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Làm sao cả một đội quân lớn như vậy lại có thể …
Vân Lan thực sự bất ngờ, từ nãy tới giờ nàng chỉ dán mắt nhìn Nguyên Thần chứ không quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh.
-Về phần địch nhân truy đuổi, chắc ngươi không cần phải lo lắng cho ta nữa. Chúng ta hồi thành.
Lâm Minh tỏ vẻ lạnh lùng nói, nhưng Vân Lan vẫn chưa sáng tỏ những hoài nghi.
-Thiếu chủ, vậy rốt cuộc vị cường giả nào đã xuất thủ? Nếu như không biết rõ rằng vị cường giả đó có nguyện ý giúp người hay không thì vạn nhất vẫn không nên trở về Huyền Thiết thành. Vẫn còn hàng vạn quân địch đang chiếm đóng thành, chúng ta vẫn nên rút ra xa thì hơn, núi xanh vẫn còn sợ gì không có củi đốt.
-Cường giả đã tiêu diệt cả chục vạn quân này, là bọn họ.
Lâm Minh sử dụng cơ thể Nguyên Thần chỉ thẳng vào những cơ thể còn lại của hắn.
-Không thể nào! Một đám người biến thái như vậy… lại là một đám vô địch cường giả sao? Nhưng một đám người lai lịch không rõ ràng như vậy liệu có thật tâm thật lòng phù trợ ngài hay không hay âm thầm sau lưng chúng lại có âm mưu khác. Thiếu chủ!
Lo lắng của Vân Lan không phải không có căn cứ, nàng ngay từ đầu không hề có một chút ấn tượng tốt về đám người thần bí kia. Rất có thể chúng có cùng mục tiêu với liên minh ngũ thành.
-Vân Lan tỉ tỉ, đám người này thực ra là những thuộc hạ mà ta đã thu thập được, ngươi không cần phải lo lắng. Nếu ngươi vẫn không tin thì nhìn đây.
Nói rồi Lâm Minh lấy một thanh đoản đao rạch một đường trên tay phải của cơ thể Nguyên Thần. Ngay lập tức, tất cả mười lăm bộ cơ thể hắn sở hữu đều nhận vết thương tương tự trên tay phải.
-Bọn họ và ta đã kí một hợp đồng, giờ đây chỉ cần ta bị thương là tất cả sẽ bị thương, ta chết họ cũng chết , ngươi còn lo lắng gì chứ?
Mắt Vân Lan lúc này sáng lên, thiếu chủ của nàng đã nhặt được cái cơ duyên lớn cỡ nào chứ? Một đám cường giả có thể lấy lực địch vạn quân mà nguyện ý đi theo thiếu chủ thì không phải đây chính là cơ hội phản công sao? Không còn hơn vậy, đây chính là cơ hội quật khởi Huyền Thiết thành!
Vân Lan cũng không ý kiến gì nữa, nàng gật đầu và cùng với đám cơ thể của Lâm Minh quay trở lại Huyền Thiết thành đang chìm trong biển lửa.
Tình hình Huyền Thiết thành lúc này đã gần như hạ màn, ngoại trừ phủ thành chủ ra, tất cả binh sĩ trong thành đều đã thương vong không ít hơn chín phần. Dù cho có đầu hàng đi chăng nữa thì binh sĩ Huyền Thiết thành vẫn tiếp tục bị binh sĩ ngũ thành tàn sát hoặc bị hành hạ.
Bá tánh trong thành tiếp tục chịu cảnh máu chảy đầu rơi, đám binh sĩ ngũ thành trấn thủ tiếp tục tàn sát người vô tội chỉ để cho vui.
Nhưng rồi chúng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn ở đây cho lắm.
-Hôm nay thực là xúi quẩy, dị bảo xuất thế là hiện tượng hiếm thấy cỡ nào, thế mà chúng ta chỉ có thể ngồi đây.
-Cái gì mà xúi quẩy chứ? Dị bảo xuất thế, ngươi có ba đầu sáu tay cũng không đến lượt ngươi tranh chấp.
-Theo ta thấy không đi xem dị bảo mới là tốt nhất, nếu như năm vị tướng quân vì tranh đoạt dị bảo mà xảy ra xô xát thì trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chúng ta chỉ có nước chết.
-Nhưng các ngươi thấy có điều gì kì lạ không? Thiên địa dị tượng xuất hiện cách Huyền Thiết thành không quá hai dặm thì đáng lẽ ra lúc này dù có xảy ra xô xát chăng nữa thì họ cũng phải trở về rồi chứ.
Đám lính của liên minh ngũ thành đang ngồi tán gẫu thì đột nhiên một áp lực kinh người đè bẹp chúng trong nháy mắt.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên khiến cho toàn bộ quân liên minh ngũ thành phải chấn kinh.
Khói bụi tan đi để lại một miệng hố hình nắm đấm hố sâu như thể một người khổng lồ vừa vung quyền. Dưới cái hố ấy là hơn năm trăm bộ thi thể bị nghiền nát bét.
-Xem ra quân địch trong thành ít hơn nhiều so với những gì ta tưởng tượng, lão tử vẫn muốn giết đến thống khoái nhưng xem ra số lượng các ngươi khiến lão tử thật thất vọng!
Lâm Minh thông qua cơ thể quyền sư mà thở dài, hắn vẫn muốn nhiều máu hơn nữa.
Trên bầu trời xuất hiện mười lăm đạo ánh sáng, áp lực từ những đạo ánh sáng kia là không gì có thể sánh bằng, lập tức đám binh sĩ luyện khí kỳ quỳ rạp xuống mặt đất. Cỗ uy áp này khiến chúng không thể cử động dù chỉ một ngón tay.
-Bực này cường giả, rốt cuộc là ai chứ? Chẳng lẽ bảo vật giấu dưới Huyền Thiết thành có thể khiến cho một vị cao cao tại thượng cường giả nào đó động tâm tranh đoạt sao?
Lâm Minh nhìn đám lính ngũ thành nằm bẹp dưới đất như vậy làm hắn nảy sinh chán ghét.
-Thật là chán chết mà, ta mới sử dụng một chút uy áp thôi mà cả đám đã nằm im như vậy rồi thì còn gì mà thú vị nữa?
Nói rồi Lâm Minh gỡ bỏ uy áp hắn đang phát ra, giờ các luyện khí kỳ tu sĩ đã bắt đầu có thể di chuyển. Ánh mắt từ các cơ thể của Lâm Minh giờ tựa một con thú hoang chuẩn bị săn đuổi con mồi.
-Tốt hơn rồi, ta rất muốn biết đám các ngươi sẽ chống cự như thế nào trước khi chết đây. Haha haha……
Mười lăm tiếng cười đồng thanh làm chấn động cả Huyền Thiết thành.