Hàng chục vạn quân, nhiều không kể xiết! Mười vạn? Hay hai mươi vạn? Không cần biết số lượng là bao nhiêu nhưng tất cả giờ chỉ đơn giản là những đống thịt vụn chất cao nửa mét trong bán kính nửa cây số.
Đối với liên quân ngũ thành thì tổn thất này thực sự không thể chấp nhận được. Để đánh chiếm một cái Huyền Thiết thành, một cái hạ đẳng thành mà tổn thất đến cả chục vạn quân ngay gần chiến thắng.
Nguyên nhân chính mà ngũ thành điều động nhiều binh lực như vậy vốn là để đối phó với Nguyên gia gia chủ Nguyên Thiết Thanh. Đồng thời đánh nhanh thắng nhanh để tránh ánh mắt của trung ương Thiên Vân vương quốc.
Đối mặt với sự thực, năm vị đại tướng không thể nào ngừng sợ hãi. Hết thật ,đối với chúng tất cả đã hết thật rồi.
Hôm nay vì một lần chủ quan mà phải đánh đổi bằng cả sinh mạng, dù cho đối phương có tha chết cho chúng đi chăng nữa thì cũng không còn mặt mũi nào chạy về để báo cáo.
" Mọi thứ có vẻ đúng như dự đoán, chỉ đơn giản là một lũ phế vật. Cho dù chúng có chạy về bẩm báo thì cũng chẳng sao, cứ tới đây! Lão tử sẽ một lần giết các người cho sảng khoái!" Lâm Minh điên rồ suy nghĩ.
Ba mươi hai ánh mắt từ các cơ thể của Lâm Minh nhìn xuống năm tên bại tướng phế vật đăng nằm run rẩy trên mặt đất.
"Mạng của năm tên này có lẽ vẫn còn khá nhiều giá trị, tạm thời không cần giết vội."
Tất nhiên, không để chúng chạy thoát, nhân vật ma pháp sư của Lâm Minh sử dụng một phép thuật hệ cây cỏ để trói chặt bọn chúng.
Dưới mặt đất chỗ năm tên đại tướng đang run rẩy, các vòng tròn phép thuật màu xanh lá bắt đầu hình thành. Từ những vòng tròn ấy, những cây thân thảo bắt đầu mọc ra với tốc độ cực nhanh, trói chặt đám người Hổ Thuyết ngay lập tức.
Thoạt nhìn đám cây thân thảo này có vẻ mềm yếu nhưng thực chất chúng lại cứng rắn khủng khiếp.
Đám bại tướng có gắng dẫy dụa nhưng vô ích, đám thực vật thân thảo còn cứng hơn sắt thép, dai hơn cao su. Mỗi lần dẫy dụa là một lần những chiếc lá nhỏ cứa sâu hơn vào da thịt bọn chúng mặc dù tất cả đang mang áo giáp.
Lâm Minh giờ bắt đầu giải đáp các thắc mắc về tình huống hiện tại của hắn.
Theo những gì hắn vừa trải nghiệm, khi cơ thể phế vật Nguyên Thần bị thương ,tất cả các nhân vật khác của hắn đều sẽ phải nhận các vết thương tương tự. Vậy nếu như các cơ thể khác của hắn bị thương thì cơ thể chính sẽ ra sao?
Để trả lời cho câu hỏi đó, hắn bắt đầu điều kiển các cơ thể của mình.
Đầu tiên là cơ thể man nhân sẽ đánh thẳng vào cơ thể của dược sư. Sở dĩ hắn điều hai cơ thể này làm thí nghiệm đơn giản là vì lượng sát thương của nhân vật man nhân rất cao, còn khả năng phòng ngự của lão già ốm yếu dược sư cực kém so với các cơ thể khác của hắn.
Man nhân bắt đầu di chuyển đến trước mặt dược sư, quả thực xét về thể hình giữa man nhân và dược sư thực sự rất khác biệt. Man nhân mình đầy cơ bắp, cao lớn gấp đôi dược sư sẽ tát thẳng vào mặt lão già gầy gò kia.
Slap!
Âm thanh như một tiếng roi quất vang lên. Một cú tát mạnh đập thẳng vào mặt lão già dược sư.
Tiên huyết bay lơ lửng trong không khí, khuôn mặt méo xệch, răng môi lẫn lộn, có không dưới mười cái răng đã bay ra khỏi hàm.
-Chẳng cảm thấy có vấn đề gì xảy ra cả, tất cả các cơ thể khác cũng không hề bị thương... Vậy xem ra chỉ có cơ thể Nguyên Thần là kết nối với các cơ thể khác chứ không có chuyện ngược lại.
Lâm Minh thốt lên trong lúc cơ thể nữ linh mục của hắn chữa thương cho dược sư.
Lâm Minh bắt đầu xem xét lại các cơ thể nữ tính mà hắn đang sở hữu.
-Khụ! Dù cho kết quả biết chắc rằng sẽ giống y hệt với lần trước nhưng biết đâu được, có khi mỗi cơ thể sẽ phản ứng khác nhau thì sao?
Thực ra đó chỉ là cái cớ để Lâm Minh tự lừa dối bản thân mình. Dục vọng của hắn đang dâng lên cao, cũng phải thôi bởi vì cơ thể của bốn nhân vật nữ hắn sở hữu đều sẽ đốt đến bỏng mắt những nam nhân nào nhìn thấy.
Lần lượt, dược sư ,sát thủ, nhẫn giả, kĩ sư đặt tay lên trên ngực của nữ mục sư, ma pháp sư, nữ long tộc và nữ xạ thủ tiên tộc.
Lâm Minh giờ vẫn chưa cảm thấy bất cứ cảm giác nào truyền tới cơ thể Nguyên Thần, nhưng cảnh trước mặt thật là bỏng mắt a.
Dường như theo bản năng tự nhiên của nam giới, tay của các cơ thể nam vẫn đang bóp liên tục ngực của các cơ thể nữ. Lâm Minh nhận ra rằng mỗi cơ thể dường như đều có một cảm xúc riêng có thể tự biểu lộ.
Bằng chứng là ánh mắt của các cơ thể nam tính tràn đầy ham muốn, nước dãi không ngừng tiết ra mỗi khi bóp ngực nữ nhân. Còn các cơ thể nữ nhân thì bắt đầu tỏ ra xấu hổ khi làm chuyện đồi bại này, mặt ai nấy đều đỏ như gấc.
-Dừng, dừng ,dừng .... Tất cả đều là cơ thể của mình mà mình lại làm như thế này thì khác nào một tên biến thái đang "thẩm du" giữa đường chứ?!
Lâm Minh dừng ngay mấy cái suy nghĩ bậy bạ của mình lại, hắn đã thí nghiệm đủ rồi. Hắn nhìn lại lần nữa, cơ thể một lão già như dược sư lại đang bóp ngực một cô gái thuần khiết như mục sư, hắn ngay lập tức liên tưởng tới vài bộ "phim Nhật" mà hắn đã xem về tình cảm "ông cháu" hay "bố chồng nàng dâu". Nghĩ lại, cũng thật là quá biến thái.
Bỗng từ xa, một đội nhân mã khoảng năm mươi người tiến tới, cờ hiệu rách nát của họ khác hẳn so với đám người liên minh ngũ thành kia.
-Thiếu chủ!
Tiếng ai đó từ xa đang tiến lại, Lâm Minh nhìn kĩ vào thiếu nữ với mái tóc đỏ được cột ngay ngắn và khoác lên mình bộ chiến giáp dính đầy máu kia. Dựa theo kí ức của cơ thể Nguyên Thần, nàng là Vân Lan, Vân gia gia chủ nữ nhi.
Tuổi tác của nàng so với hắn cũng không chênh lệch nhiều cho lắm, từ nhỏ đến lớn, có lẽ nàng là một trong số những người hiếm hoi hắn gặp mặt. Nghĩ về điều này, hắn có rất nhiều câu hỏi muốn đặt ra cho nàng, hắn muốn biết tại sao từ nhỏ tới lớn hắn đều bị giam lỏng.
-Thiếu chủ, may quá người vẫn bình an vô sự.
Vân Lan ân cần nhìn Nguyên Thần, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như tên phế vật này có vấn đề gì xảy ra, nàng sẽ hối hận cả đời.
Nhưng rồi, nàng quay ra nhìn về phía đám người lạ mặt kia. Nhìn một cách cực kỳ chăm chú luôn, giọng nàng bắt đầu run run vì xấu hổ.
-Biến...a... Biến thái! Một đám người biến thái!
Lâm Minh thở dài, giải quyết hiểu lầm này như thế nào đây.