Chương 3: "Dị Bảo" là gì?

Năm tên đại tướng thúc ngựa tới gần nhóm cơ thể của Lâm Minh.

-Có thể sống sót qua trận mưa tên vừa rồi, quả nhiên đám các người là tu luyện giả. Bất quá các ngươi hôm nay không ai được phép rời đi!

Hổ Thuyết là đại tướng của Long Sơn thành, một tòa Trung cấp thành đã tiệm cận Cao cấp thành, hiển nhiên hắn không coi người ở cái địa phương nghèo nàn này ra gì. Hắn có đủ tự tin rằng kể cả đối phương có là trúc cơ cao thủ chăng nữa thì cũng không dám động vào hắn, vì sau hắn là cả một thế lực khổng lồ.

Hắn nhìn đám người Lâm Minh đang im lặng không nói gì.

“Haha! Chắc đám dân đen ở cái địa phương này bị ta dọa đến á khẩu luôn rồi, kể ra trong số bọn chúng có vài tiểu cô nương nhan sắc phi phàm, ngày hôm nay bảo vật lẫn mĩ nhân, Hổ Thuyết ta đều muốn!” Hổ Thuyết nghĩ.

Hổ Thuyết vọng tưởng độc chiếm như vậy là bởi vì trong số những đại tướng có mặt ở đây, hắn tu vi cao nhất đã đạt tới cảnh giới Trúc cơ tầng ba.

-Hừm.. Ngươi có vấn đề về thần kinh à?

Mười sáu cỗ thân thể của Lâm Minh đồng loạt lên tiếng, Hổ Thuyết và bốn vị đại tướng khác cảm thấy cực kì ngạc nhiên.

Nhưng Hổ Thuyết giờ chyển sang tức giận.

-Đám tán tu sâu kiến kia! Đừng tưởng có chút thực lực đã tỏ ra là mình hơn người, còn không mau đem dị bảo giao ra?!

Đám cơ thể của Lâm Minh lại tỏ ra rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hắn không rảnh để động tay động chân với một con kiến cỏ như Hổ Thuyết.

-Hảo! Để ta cho các ngươi mở rộng tầm mắt xem cao thủ chân chính thực lực kinh hoàng đến nhường nào!

Nói rồi Hổ Thuyết thúc ngựa lao thẳng về phía trước, nhưng trước mặt hắn mười sáu người kia lại làm như không quan tâm.

Bỗng cơ thể quyền sư bắt đầu hành động, hắn cho ngón giữa của mình vào trong lỗ mũi rồi ngoáy và lôi từ trong ra một cục gỉ mũi.

“Làm như ta sẽ quan tâm một con sâu kiến như ngươi diễu võ dương oai ấy!” Lâm Minh trong lòng hoàn toàn không quan tâm đến Hổ Thuyết.

Hổ Thuyết đã tới rất gần, hắn đã nâng chiến kích lên cao quá đầu người và chuẩn bị bổ thẳng xuống cơ thể của quyền sư.

Cơ thể quyền sư của Lâm Minh búng cục gỉ mũi ra với tốc độ nhanh gấp nhiều lần âm thanh khiến cho không gia như gào thét, áp lực gió đột ngột sinh ra khiến cho hàng vạn võ giả phải chấn kinh.

Cục gỉ mũi va chạm và lập tức đánh chiến kích của Hổ Thuyết vỡ thành ngàn mảnh khiến hắn bay ra khỏi lưng ngựa và ngã về phía sau hàng trăm mét. Bốn viên đại tướng kết cục cũng chẳng khá hơn là bao, sức gió mạnh như áp lực của bom đạn đẩy lui chúng bay ngược về sau hàng chục mét, tiên huyết phun như suối.

-Cái gì vừa xảy ra chứ?

Hổ Thuyết đau đớn và cố gắng cử động các ngón tay của mình như không thể, áp lực đã đánh vỡ toàn bộ xương cốt của hắn nát vụn, tiên huyết phun ra. Mạng hắn giờ này khó giữ mà có giữ được mạng thì chắc chắn sau này cũng trở thành một cái phế nhân.

Còn bốn vị đại tướng khác thì nghĩ rằng chắc chắn trong đám người Lâm Minh kia có kẻ đã sử dụng ám khí đánh lén nên chúng mới bị thương như vậy. Và không chịu thừa nhân thực lực đối phương vượt xa mình.

-Tất cả các ngươi! Lên! Giết sạch tất cả bọn chúng cho ta!

Bốn tên đại tướng cũng bị thương khá nặng nhưng khác với Hổ Thuyết, chúng vẫn đủ sức để gào.

Hàng vạn quân nhanh chóng bao vây nhóm Lâm Minh, nhưng đám quân lính rất sợ hãi và run như cầy sấy. Năm vị đại tướng đều là cao thủ trúc cơ kỳ! Là trúc cơ kỳ đó! So với một đám luyện khí kỳ chính là khoảng cách một trời một vực, chủ tướng của bọn chúng không đánh được người thì chẳng lẽ bọn chúng có thể sao?

Nhận ra tinh thần quân sĩ xuống thấp Trương Bình hô to để lấy lòng quân sĩ.

-Không cần phải sợ bọn chúng! Thực lực chúng trở nên mạnh như vậy nhất định là do mượn ngoại lực. Phải rồi, chúng chỉ đang mượn lực lượng dị bảo thôi! Còn vừa rồi bọn ta ngã ngựa chắc chắn là do chúng sử dụng ám khí để đánh lén!

Đám quân lính lấy lại can đảm và bắt đầu liều chết xông lên.

-Đúng! Không phải sợ gì cả! Mau tiến lên đoạt dị bảo!

-Chắc chắn chúng đã tiêu hao số lớn lực lượng để cầm chân các đại tướng rồi, còn chờ gì nữa!

Trong lúc đó đại tướng Hổ Thuyết đang nằm dưới đất trong đau đớn, hắn ngước nhìn đám người Lâm Minh và trách mình quá chủ quan. Hắn nghĩ rằng đám người kia chỉ là một đám nhân sĩ giang hồ đơn giản nhưng sau khi bị đánh bay bởi một đòn duy nhất thì hắn không nghĩ vậy. Hắn giờ mới cố thăm dò thực lực đám người kia và phát hiện cảnh giới đối thủ đã vượt xa mình, mà lai lịch của bọn họ chắc chắn cũng không hề tầm thường.

Hổ Thuyết nhìn binh sĩ của mình lao lên mà lòng cảm thấy bất lực, hắn đã bị trọng thương đến không thể mở miệng, nếu không hắn sẽ hạ lệnh lui binh ngay lập tức.

-Xem nào, lần này điều nhân vật nào đây? Phải rồi, dùng kĩ sư ,mình khá ít khi sử dụng nhân vật này.

Kĩ sư tóc xanh bắt đầu lấy ra từ trong túi trữ vật những viên bi bằng kim loại đặc biệt và ném ra bốn phương tám hướng. Tổng cộng có hai mươi viên bi kim loại được ném ra xùn quanh.

-Giết tất cả bọn chúng trừ năm tên đại tướng.

Lâm Minh cũng bắt đầu phát mệt đối với việc toàn bộ các cơ thể của hắn đều nói cùng một lúc, chẳng tự nhiên chút nào cả. Có lẽ sau vụ này hắn sẽ tìm cách để các bộ cơ thể của mình hoạt động riêng biệt hơn.

Những viên bi kim loại được ném ra bắt đầu nảy mầm giống như cây cối, chúng dần mọc lên và tạo hình. Hai mươi ụ súng máy sáu nòng đã được tạo ra.

-Các ngươi chẳng phải nói muốn đoạt được dị bảo gì đó hay sao? Đến mà đoạt lấy đi!

Kĩ sư hô to khiến cho cả đám binh lính kích động.

-Dị bảo? Thứ kì lạ đó chính là dị bảo sao?

-Xem như đám người đó thức thời, dám cả gan đánh lén các vị tướng quân thì tội chết khó tha, nhưng ngoan ngoãn giao ra dị bảo như vậy thì xem như bọn chúng thức thời!

-Ai đoạt được dị bảo chắc chắn sẽ được đại tướng quân trọng thưởng, vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết!

Đám binh lĩnh hỗn tạp của ngũ thành nhao nhao lao về phía những khẩu súng máy. Càng đến gần , nòng súng quay càng nhanh.

Và điều gì cần tới cũng phải tới.

Ầm, Ầm!

Tuy là súng liên thanh nhưng âm vang của mỗi viên đạn được bắn ra lại vang rền như pháo.

Không có bất cứ binh sĩ nào kêu la, đơn giản là vì phổi họ bị nghiền nát ngay lập tức và do âm thanh quá khủng khiếp từ từng loạt đạn đã lấn áp tất cả.

Quân số dù có đông đến cỡ nào nhưng trong địa hình bằng phẳng như đồng cỏ này mà đối mặt trực diện với súng máy thì diệt vong là tất yếu.

Năm tên đại tướng sợ hãi ,há hốc mồm khi chứng kiến cả chục vạn quân dưới trướng mình thành thịt vụn trong tích tắc bởi những viên đạn được bắn với tốc độ siêu thanh. Thứ “dị bảo” kia quá mức lợi hại, vượt xa tưởng tượng của chúng.

Đồng cỏ nhanh chóng biến thành đồng máu, gần như không có quá một phần quân ngũ thành sống sót , những kẻ may mắn đến chậm thì lập tức thối lui ra về phía xa, những kẻ còn “sống sót” ở cánh đồng máu kia thì có gắng lê lết các phần còn lại của cơ thể mình trước khi bị chết do mất máu.

Năm vị đại tướng chỉ còn biết nuốt nước bọt trong sợ hãi. Sớm biết đối phương cường đại như vậy thì có thêm mười cái gan nữa chúng cũng không dám trêu chọc.