Chương 73: Vật Càng Hiếm Lại Càng Quý! Võ Đạo Vô “Cùng”!

Mừng vì hắn không đến nhầm nơi, đúng là tới Tham trang này có thể mua được dược liệu Ích Khí tán, bao gồm những loại không có bán trên thị trường kia.

Còn sợ là vì giá cả của nó.

"Mười lượng bạc một phần? Đắt như vậy?" Khó trách Tô Trường Không lại kinh ngạc.

Bởi vì khi hắn còn ở trong Bạch Ngọc bang, một phần dược liệu Ích Khí tán chỉ có giá năm lượng bạc trắng, ấy vậy mà lúc tới Tham trang này, nó lại trực tiếp tăng lên gấp đôi là mười lượng bạc!

"Ngươi ngại đắt nhưng ta không thấy đắt chút nào! Những dược liệu này vốn rất hiếm thấy, lại không dễ bảo quản. Ngay cả chúng ta khi thu mua những dược liệu này còn phải chi ra phí tổn rất lớn nữa. Nhưng ngươi được Nghiêm Tùng đưa đến, ta có thể cho ngươi một chút ưu đãi, chín lượng bạc một phần." Liễu Phong mỉm cười nói.

Tô Trường Không có chút bất đắc dĩ.

Tới lúc này hắn mới hiểu, Bạch Ngọc bang kia có mối quan hệ cực kỳ rộng lớn, mới có thể kiếm được đủ những loại dược liệu này với giá cả phải chăng.

Còn trên thực tế, với đạo lý vật càng hiếm lại càng quý, tuy rằng hắn có thể mua được những dược liệu hiếm đó ở Tham trang nhưng giá cả cũng đắt đỏ hơn rất nhiều, kể cả khi Liễu Phong này nói sẽ ưu đãi cho hắn thì giá cả của một phần Ích Khí tán, cũng cao tới chín lượng bạc.

Hơn gần gấp đôi giá gốc!

Trong lòng Tô Trường Không cũng biết có thể mua được đã rất không tồi, không thể yêu cầu quá cao được.

Vì thế, hắn mở miệng nói: "Ta mua 30 phần, có thể bán rẻ hơn một chút không?"

"30 phần? Vậy 8 lượng bạc một phần! Không thể bớt được nữa!"

Nghe vậy, hai mắt Liễu Phong sáng lên. Nhưng ngay sau đó, hắn giả vờ đang do dự ghê lắm, cuối cùng còn dứt khoát cắn răng một cái, lộ ra dáng vẻ đau lòng, đồng ý giảm thêm.

Vậy là 30 phần dược liệu Ích Khí tán tương đương với 240 lượng bạc trắng!

Tô Trường Không lấy ra ngân phiếu 240 lượng từ trong ngực, giao cho Liễu Phong.

Sau vụ mua bán này, khoản tiền ba, bốn trăm lượng bạc trắng, hắn đã tích góp được, bỗng chốc bay đi hơn phân nửa nháy mắt.

Liễu Phong cẩn thận kiểm kê ngân phiếu một chút, mới lộ vẻ mặt tươi cười nói: "Hợp tác sảng khoái, hoan nghênh lần sau lại tới!"

Ngay sau đó, Liễu Phong sai người đi chuẩn bị dược liệu.

Không bao lâu sau, một cái túi được đưa đến trên tay Tô Trường Không, trong đó chứa đủ số lượng dược liệu Ích Khí tán hắn cần.

"Một phần tám lượng bạc... Ba mươi phần cũng đủ cho ta dùng một tháng…”

Tô Trường Không mở ra cái túi, kiểm kê thành phần trong những dược liệu này một chút. Sau đó hắn thầm cười khổ không thôi, giá cả này cao quá đáng, chắc chắn người thường không cách nào mua được!

Người ta nói không sai mà. Cùng văn phú võ (nghèo thì học văn, giàu thì luyện võ)

"Đúng là võ đạo vô ‘cùng’ (câu này là chơi chữ, vừa nói theo đuổi võ đạo không có điểm tận cùng vừa nói không người nghèo nào theo đuổi được võ đạo)!" Tô Trường Không âm thầm cảm khái một câu.

Một võ giả muốn tiến bộ thật nhanh, muốn tu luyện thành công, nhất định phải có lượng lớn tài nguyên để sử dụng!

Tương tự như hiện tại, hai, ba trăm lượng bạc chỉ đủ cho Tô Trường Không dùng trong một tháng mà thôi.

Xong xuôi mọi chuyện, Liễu Phong tự mình tiễn hai người Tô Trường Không, Nghiêm Tùng rời đi.

Ở ngoài Tham trang, Tô Trường Không nói với Nghiêm Tùng: "Nghiêm huynh, ta còn có việc, sẽ không quấy rầy, rời đi trước đây."

Tô Trường Không đã đạt được mục đích, cũng không ở lại lâu.

"Văn huynh đệ đi thong thả, bất cứ lúc nào có việc cứ tới tìm ta. Ngẫu nhiên ta sẽ ở Thải Tham trấn, cũng sẽ ở Thanh Thủy thành." Nghiêm Tùng không giữ lại nhưng cũng nhiệt tình cho Tô Trường Không phương thức liên lạc.

"Được." Tô Trường Không lên tiếng, sau đó chuyển mình rời đi.

Nghiêm Tùng nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không biến mất trên con đường, trong mắt hiện lên dị sắc mờ mịt: "Đoạn thời gian trước, thiếu bang chủ Hắc Kỵ bang bị một vị võ giả trẻ tuổi của Bạch Ngọc bang chém giết... Thực lực của Văn Thái tuyệt không kém hơn ta. Chẳng lẽ hắn chính là võ giả đã chém giết Thạch Hàn Sơn kia?"

Đoạn thời gian trước, giới võ lâm Thanh Thủy thành đã xảy ra một chuyện lớn.

Thật hiển nhiên, chuyện lớn này chính là đại chiến giữa Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang. Ở trong chiến đấu, Thạch Hàn Sơn, thiếu bang chủ Hắc Kỵ bang đã bị chém chết tại chỗ.

Võ giả chém giết đối phương vô cùng thần bí, dù trong đám đệ tử Bạch Ngọc bang, cũng không một ai biết thân phận của người này.

Người bên ngoài suy đoán, đối phương có thể là võ giả thiên tài được Bạch Ngọc bang bí mật bồi dưỡng!

Trên thực tế, khả năng này rất có thể xảy ra, bởi vì loại bang hội lớn như Bạch Ngọc bang có một hai cao thủ che giấu cũng là chuyện bình thường!

Mà hiện giờ, tuy Nghiêm Tùng không tận mắt trông thấy Tô Trường Không ra tay nhưng lúc trước Tô Trường Không thoải mái giải quyết ba tên cường đạo hung hãn Luyện Lực cảnh Tôn Bất Văn, chắc chắn thực lực sâu không lường được, lại thêm vẻ ngoài rất trẻ tuổi, tự nhiên đã khiến Nghiêm Tùng không tự chủ được, bắt đầu liên tưởng hai con người này với nhau.

Lại nói sau khi Thạch Tử Kiên, bang chủ Hắc Kỵ bang biết được nhi tử của mình đã chết, hắn đã nổi giận vô cùng, còn treo thưởng một số tiền lớn giết chết để mua cái đầu tên hung thủ đã giết chết Thạch Hàn Sơn, bên cạnh đó còn lan truyền tin tức, thề phải lột da rút gân kẻ đó mới hả nỗi hận trong lòng.

"Tốt hơn hết là ta không dây vào vũng nước đục này." Nghiêm Tùng lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa.

Bởi vì hắn chỉ là một tróc đao nhân đơn đả độc đấu (một thân một mình), không hề muốn đắc tội với bên nào, bất kể là Hắc Kỵ bang hay là Bạch Ngọc bang.

Tô Trường Không tự nhiên không biết Nghiêm Tùng đã đoán trúng tới tám chín phần mười về thân phận của hắn.

Nhưng kể cả khi hắn biết cũng sẽ không quá mức để ý, bởi vì căn bản, hắn vẫn đang dùng thân phận giả!