Chương 74: Điều Ta Thiếu Nhất ... Vẫn Là Tiền!

Tô Trường Không rời khỏi Thải Tham trấn, một đường quay trở về Hắc Thiết sơn trang.

Hắn đi một chuyến này đã mua được ba mươi phần dược liệu Ích Khí tán, cũng đủ để dùng một đoạn thời gian.

Sau khi Tô Trường Không trở lại Hắc Thiết sơn trang, hắn cũng không chậm trễ, vẫn tiếp tục luyện võ trước sau như một.

Buổi sáng, buổi chiều hắn đều tu luyện Ngũ Cầm Hí, ban ngày tu luyện đao pháp, buổi tối tu luyện Quy Tức Công…

Lịch sinh hoạt được sắp xếp dày đặc!

Mấy ngày sau, Tô Trường Không đang luyện tập đao pháp trong sân!

Chỉ thấy hắn đang đứng thẳng bất động, bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay động cành lá trên cây đại thụ được trồng trong sân, bất chợt một mảnh lá cây rơi xuống.

"Xoẹt... keng!"

Nhưng ngay tại giờ khắc này, đột nhiên Tô Trường Không trợn mắt, Trảm Thiết đao bên hông không một dấu hiệu đã ra khỏi vỏ, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, cắt qua không khí.

Xuy!

Mảnh lá cây nọ lập tức một chia thành hai, lại bị một luồng kình lực dũng mãnh chấn động làm tứ phân ngũ liệt ( chia năm xẻ bảy) rơi rụng đầy trên đất!

"Quả nhiên Yêu Kích Thức này rất thích hợp với ta, từ sau khi dung nhập chiêu thức này vào bên trong Trảm Thiết Đao Pháp của ta, nó đã khiến lực uy hiếp của Trảm Thiết Đao Pháp cao hơn một bậc!"

Đôi mắt Tô Trường Không tỏa sáng.

Hắn đã học được Yêu Kích Thức này từ Nghiêm Tùng. Nó vốn là một môn Bạt Đao thuật, điểm mấu chốt nhất chính là súc lực (tích tụ lực lượng).

Nhìn như không nhúc nhích, kỳ thực tên đã bắt đầu lên dây.

Nhìn như đao còn ở trong vỏ, kỳ thực đã tiến vào tiết tấu công kích.

Đột nhiên xuất đao, một kích phải giết!

Kể cả khi địch nhân không hề tầm thường, hoặc đối phương đã sớm có chuẩn bị, chặn được một kích phải giết này, cũng sẽ rơi vào cục diện bị động!

Nhưng Yêu Kích Thức hội tụ rất nhiều ưu điểm như vậy, hiển nhiên độ khó khi nắm giữa không thấp.

Nhưng đối với Tô Trường Không, người sở hữu giá trị tiềm năng cao tới 12 điểm, hắn lại nắm giữ được nó một cách dễ dàng.

Người thường cần mười ngày nửa tháng để nhập môn, Tô Trường Không chỉ cần nhiều nhất là nửa ngày một ngày đã làm được!

Còn tới thời điểm luyện đao, Tô Trường Không đã dung nhập Yêu Kích Thức vào bên trong Trảm Thiết Đao Pháp của chính mình.

Chuyện này đã khiến cảnh giới Trảm Thiết Đao Pháp của hắn đột nhiên tăng mạnh.

Chỉ cần thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, Trảm Thiết Đao Pháp chắc chắn sẽ bước chân vào cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.

Buổi sáng, buổi chiều, tốc độ tu luyện Ngũ Cầm Hí của Tô Trường Không cũng trở nên nhanh chóng hơn.

Theo nội công càng ngày càng tinh thâm, tiềm năng thân thể càng ngày càng được khai phá, Ngũ Cầm Hí cũng tiến bộ thần tốc.

Về phần Quy Tức Công, độ khó khi tu luyện môn nội công này thật lớn nhưng hắn có Ích Khí tán phụ trợ, lại dùng thời gian để tích lũy, cần tu khổ luyện, sớm hay muộn cũng sẽ hoàn thành đột phá mà thôi!

"Điều ta thiếu nhất ... Vẫn là tiền!" Tô Trường Không mặt nhăn mày nhúm, khẽ thốt nên một câu.

Lần này, hắn tới Tham trang mua dược liệu Ích Khí tán, chỉ đủ dùng trong một tháng.

Mà nếu không có Ích Khí tán tương trợ, Tô Trường Không muốn tu luyện Quy Tức Công đến giai đoạn tiến thêm một bước nữa, chắc chắn phải dùng đơn vị ‘năm’ để tính.

Bởi vậy, vì đẩy nhanh tốc độ, hắn cần phải kiếm thật nhiều tiền.

Kỳ thực, năng lực kiếm tiền của Tô Trường Không không hề chậm.

Hắn vốn có hiệu suất tạo ra đao kiếm hàng đầu tại Hắc Thiết sơn trang, một tháng có thể kiếm được hơn mười lượng bạc.

Với người bình thường, đâu là một con số khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với người tu luyện võ đạo như Tô Trường Không, nó lại ít ỏi tới mức… như muối bỏ biển!

"Nếu ta muốn kiếm đủ tiền trong khoảng thời gian ngắn, không thể tiếp tục an phận nữa." Trong lòng Tô Trường Không cũng hiểu được điểm này: "Lúc trước ta giúp Bạch Ngọc bang tạo ra giáp trụ, một tháng có thể kiếm một trăm lượng. Hiện giờ hoàn toàn có thể ra tay trên phương diện này..."

Trong mắt Tô Trường Không hiện lên dị sắc.

Với đạo lý vật càng hiếm lại càng quý, nhất là một ít vật phẩm bị nghiêm lệnh ngăn cấm rõ ràng, đã đắt lại càng thêm đắt!

Như là đao kiếm, dù đạt tới tính chất thượng giai nhưng ở Đại Viêm hoàng triều không cấm đao kiếm, đi bất cứ đâu cũng có thể mua được cho nên giá cả không cao.

Trừ phi là bảo đao chân chính.

Cho nên không hề có chuyện bán được một thanh đao kiếm với cái giá trên trời.

Nếu Tô Trường Không tạo ra một bộ giáp trụ mang đi bán, số tiền nhận được chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều so với mười thanh đao kiếm cộng lại!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể bán ra ngoài.

Nhưng Tô Trường Không lại không dự định tạo ra giáp trụ mang ra bên ngoài bán.

Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, Tô Trường Không chỉ có một mình, muốn tạo ra đầy đủ một giáp trụ cần quá nhiều thời gian, hơn một tháng mới có thể tạo ra một bộ.

Hơn nữa, loại đồ chơi này cần dùng rất nhiều tài liệu, phí tổn cao, lại dễ hấp dẫn người ta chú ý.

"Ta có thể tạo ra một chút ‘nỏ'..."

Rất nhanh trong đầu Tô Trường Không đã có một ý tưởng.

Vì phòng ngừa tạo phản, Đại Viêm hoàng triều vừa ban hành lệnh cấm giáp, cũng ban hàng lệnh cấm nỏ, không cấm cung.

Nhưng giữa hai loại vũ khí là cung và nỏ thì Đại Viêm hoàng triều không hề cấm cung tiễn.

Vì sao lại như vậy?