Chương 53: Tên Độc Xuyên Tim! Tai Bay Vạ Gió!

"Ha ha! Lần này buôn bán lời nhiều tiền như vậy, sau khi trở về ta phải thoải mái nghỉ ngơi một chút. Ta nói này, không bằng chúng ta đi một chuyến tới Thanh Xuân lâu trong Thanh Thủy thành nghe hát trước?" Trên đường, một tráng hán cao lớn thô kệch hưng phấn nói.

Trong vòng bốn tháng kiếm được hơn một trăm lượng bạc, tương đương với khoản tiền bọn họ vất vả làm lụng gần mười năm!

"Muốn đi thì tự ngươi đi đi, ta muốn chạy thật nhanh về nhà xem lão bà của ta, mua cho nàng một chút lễ vật. Lúc ta rời đi nàng không mấy vui vẻ, chúng ta còn cãi nhau ầm ĩ một trận..." Một nam tử thấp bé lắc đầu từ chối.

Tô Trường Không ở một bên nghe, tâm trạng cũng coi như không tồi.

“Hả? Cẩn thận!"

Mọi người đang đi tới. Nhưng bỗng chốc, lỗ tai Tô Trường Không hơi hơi động, hắn nghe được âm thanh sa sa rất nhỏ, trong lòng lại xuất hiện một chút cảm giác báo động từ bản năng, chuyện này khiến con ngươi hắn co rút lại, hét to một tiếng.

"Hưu hưu hưu!"

Giây tiếp theo, trong ánh mắt mờ mịt của đoàn người, từ không khí vang lên liên tiếp những tiếng xé gió.

Trong cánh rừng phía bên phải con đường, chi chít những mũi tên không ngừng xé gió lao vút qua!

"Phốc phốc phốc!"

Nam tử thấp bé đứng trong đoàn người Hắc Thiết sơn trang, vừa rồi còn đang lên tiếng lo lắng cho lão bà nhà mình, nào biết đâu, hắn còn chưa nói hết câu, vài mũi tên đã bắn nhanh đến, không chút lưu tình cắm phập vào cổ họng, ngực, bụng của hắn.

Nam tử thấp bé nọ há miệng thở dốc, máu tươi ồ ồ trào ra, trong mắt còn mang theo một chút mờ mịt, mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

"A!"

Nhưng không chỉ một mình hắn, từ trong miệng những người khác cũng lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.

Bọn họ đều bị mũi tên bắn trúng.

Có người bị bắn trúng nơi yếu hại, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Cũng có người vận khí tốt một chút, chỉ bị mũi tên đi sát qua người mà thôi.

Hiển nhiên cũng có vài mũi tên bắn về phía mặt Tô Trường Không nhưng chúng đều bị hắn theo bản năng nghiêng đầu một chút, mũi tên thất bại.

"Bạch Ngọc bang? Là Bạch Ngọc bang giết người diệt khẩu?" Tô Trường Không kinh sợ nảy lên suy đoán.

Từng tia huyết sắc lan tràn trong hai mắt, cơn giận đã lên tới đỉnh điểm.

Bọn họ vừa rời khỏi trụ sở Bạch Ngọc bang chưa được bao lâu, đã bị tập kích.

Theo lẽ thường, hung thủ đầu tiên hiện ra trong đầu Tô Trường Không chính là Bạch Ngọc bang!

Đám người kia giả vờ thả bọn họ rời đi, sau đó chặn giết nửa đường, bên trong một kiểu, bên ngoài một kiểu!

"Lão Tôn, lão Lưu!" Mồ hôi lạnh túa ra khắp trán Dương Triêu, hai mắt hắn trợn trừng trừng, bên cạnh có hai đồng bạn Hắc Thiết sơn trang đã ngã xuống mặt đất, trên bả vai của hắn cũng trúng một mũi tên, máu tươi lan tràn.

Một vòng mũi tên đi qua, đã có bảy tám người đứng gần phía tay phải kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, trên người trúng tới vài mũi tên, phần lớn đều bị thương ở nơi yếu hại, mắt thấy đã không còn sống nổi!

Mới vừa nãy, đám người bọn họ còn đang hưng phấn đàm luận, sau khi kiếm được khoản tiền lớn này, sẽ mang về chi dùng như thế nào, ai biết đâu chỉ trong nháy mắt đã có hơn một nửa ngã xuống trong vũng máu!

Bi ai thay! Đau xót thay!

“Hử? Không phải người Bạch Ngọc bang!" Sau một vòng mũi tên, từ trong rừng cây bên phải vang lên một giọng nói chứa đầy kinh ngạc.

Nhìn theo nơi phát ra âm thanh, xuyên thấu qua đám cây cối thấp thoáng, có thể nhìn thấy một nhóm nam tử mặc hắc y, cưỡi ngựa, khí tức trên người bọn họ đều hung hãn, được võ trang hạng nặng.

Đám người này chính là hung thủ vừa bắn tên!

"Bọn họ là người của... Hắc Kỵ bang?"

Tô Trường Không nhìn thấy cách ăn mặc của những người này, trong lòng lập tức rung động.

Hắc Kỵ bang đã đến Hắc Thiết sơn trang thu hai lần tiền hàng năm, đương nhiên Tô Trường Không sẽ vô cùng quen thuộc với trang phục của bọn họ.

Chỉ cần dựa vào cách ăn mặc của những người này, đã đủ để nhận ra bọn họ không phải người của Bạch Ngọc bang, mà là Hắc Kỵ bang!

"Lão Lưu!"

Rất nhiều người trong những thành viên còn sống sót của Hắc Thiết sơn trang, đều bi thương gào lên.

Đám hảo hữu vừa rồi còn khỏe mạnh, vui tươi hiện giờ đã ngã vào trong vũng máu, hấp hối.

"Là người của Hắc Kỵ bang?" Hai mắt Dương Triêu đỏ hồng.

Hắn cũng nhận ra đám hung thủ bắn tên giết người hồi nãy chính là Hắc Kỵ bang!

"Trốn... Chạy mau!" Dương Triêu quát lớn.

Hắn hiểu được, nếu bọn họ đã đối mặt với Hắc Kỵ bang, chỉ có chạy trốn mới bảo trụ được một mạng!

"Trốn!"

Những người còn sống, những người bị thương, dù trong lòng đầy bi phẫn cũng phải chạy như điên về hướng xa xa… Tất cả chỉ vì mạng sống.

Đó là nỗi đau thương của những người bình thường tay không tấc sắt như bọn họ.

"Thạch thiếu bang chủ, chúng ta có cần đuổi theo không?"

Lúc này có gần trăm người đang ẩn mình trong rừng cây.

Một nam tử ở giữa đội ngũ, cung kính dò hỏi một tráng hán chừng ba mươi tuổi bên cạnh.