Bạch Thiệu trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Cứ để cho bọn họ rời đi nhưng phải cảnh cáo bọn họ một chút, có một số việc đừng nói lung tung. Ta tin tưởng bọn họ sẽ hiểu!"
Bạch Thiệu không có ý định giết người diệt khẩu.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Nghiệp vụ chủ yếu của Bạch Ngọc bang là buôn bán. Và trong thương nghiệp, danh dự là một phần cực kỳ quan trọng.
Nếu hiện giờ bọn họ tá ma giết lừa, xử lý đoàn người Hắc Thiết sơn trang, sẽ khiến danh dự Bạch Ngọc bang bị hao tổn.
Tiếp theo đó, nếu đám người Tô Trường Không, Dương Triêu chậm chạp chưa về, chắc chắn Hắc Thiết sơn trang bên kia sẽ có người tới hỏi, chuyện diệt khẩu kia làm sao mà giấu được?
Lại nói, kiểu gì bọn họ cũng không thể xuất động toàn bang đi tới tiêu diệt tất cả đám người trong Hắc Thiết sơn trang?
Bởi vậy, loại hành vi giết người diệt khẩu kia chỉ làm mọi chuyện càng xé càng to!
Mất nhiều hơn được!
Ngoại trừ việc đó, kỳ thật Bạch Ngọc bang cũng không quá coi trọng vấn đề giữ bí mật đống giáp trụ nọ.
Nên nhớ mục đích khiến Bạch Ngọc bang tạo ra giáp trụ là gì? Chính là đối phó với Hắc Kỵ bang uy hiếp, mà quan phủ Thanh Thủy thành lại chỉ ước gì Bạch Ngọc bang và Hắc Kỵ bang kia xung đột với nhau, càng liều mạng cá chết lưới rách càng tốt.
Vậy mới nói, dù bọn họ biết việc này, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở lướt qua thôi.
Bởi vậy sau khi Bạch Thiệu cân nhắc một phen, hắn quyết định không giết người diệt khẩu, mà thả bọn họ rời đi.
Dù sao Bạch Ngọc bang vẫn băn khoăn tới thanh danh nhà mình, chứ không hung man bá đạo giống Hắc Kỵ bang!
"Vâng." Thái Đồng gật đầu đáp lại.
"Bạch công tử... Vẫn có chút không đủ nhẫn tâm, nếu đổi lại là lão bang chủ..." Thái Đồng âm thầm lắc đầu suy nghĩ.
Lúc chạng vạng, ở bên trong xưởng rèn.
"Trong bốn tháng này, các ngươi luôn cẩn trọng làm việc, xứng đáng nhận được tiền công. Buổi sáng ngày mai, các ngươi có thể rời đi."
Thái Đồng đi tới báo cho đám người Tô Trường Không, Dương Triêu biết công tác của bọn họ đã hoàn thành, có thể rời đi.
"Có thể rời đi?"
Ngay lúc này, không còn nghi ngờ gì nữa, đám người Dương Triêu đang cực kỳ vui sướng.
Bọn họ đi tới đây đã tròn bốn tháng, trong bốn tháng này bọn họ không được rời khỏi Bạch Ngọc bang dù chỉ một bước, từ đáy lòng ai nấy đều rất nhớ người nhà.
"Bạch Ngọc bang không định giết chúng ta diệt khẩu?"
Tô Trường Không khá ngạc nhiên vè tin tức này nhưng hắn cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
Ai biết đám người Bạch Ngọc bang kia nói thật lòng hay trong một kiểu, ngoài một kiểu?
Sau đó Tô Trường Không nhìn thấy Thái Đồng trả tất cả tiền thù lao cho mọi người, mỗi người 120 lượng bạc trắng.
Trong bốn tháng phải chi ra tới hai, ba nghìn lượng bạc nhưng Bạch Ngọc bang vốn giàu có, không hề có ý định quỵt nợ.
Về phần Tô Trường Không, toàn bộ tiền thù lao của hắn đã nhờ Bạch Ngọc bang đổi thành dược liệu Ích Khí tán rồi.
"Còn một chuyện nữa, chắc hẳn các ngươi cũng biết, sau khi trở về, cái gì nên nói, cái gì không nên nói?" Trong giọng nói của Thái Đồng ngầm có ý cảnh cáo.
"Hiểu... Chúng ta hiểu..." Đám người Dương Triêu liên tục gật đầu cam đoan.
Bạch Ngọc bang tự tạo giáp trụ là có tội nhưng bọn họ lại là chú tạo sư hỗ trợ đám người Bạch Ngọc bang hoàn thành công việc này.
Bảo bọn họ đi nói lung tung ra bên ngoài, chẳng khác nào hại người hại cả mình, chỉ cần đầu óc không ngốc sẽ biết không thể nói lung tung.
"Ừm, sớm nghỉ ngơi một chút đi." Thái Đồng thấy vậy, mới gật gật đầu, xoay người rời đi.
"Có thể trở về rồi, thật tốt quá! Lần này chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể cho hài tử nhà ta tới tư thục học tập!"
"Trong bốn tháng này không trở về... Không biết lão bà của ta có theo lão Vương cách vách làm chút chuyện có lỗi với ta hay không?"
Thái Đồng rời đi, mọi người Hắc Thiết sơn trang lập tức bộc phát sự vui sướng trong lòng ra ngoài.
Tựa như nỗi vất vả, lo âu trong bốn tháng này đều tan biết hết trong nháy mắt!
Bọn họ có thể cầm bạc trở về!
Chỉ đơn giản như vậy thôi cũng khiến trong lòng đám chú tạo sư có chút cảm kích với Bạch Ngọc bang, bởi vì người ta không gây khó dễ cho bọn họ!
Tô Trường Không nhìn thấy một màn này, tự nhiên cũng thầm nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Nếu Bạch Ngọc bang thật sự muốn giết người diệt khẩu, điều duy nhất mà Tô Trường Không có thể làm chính là chạy trối chết một mình.
Hắn không có khả năng cứu tất cả đám người Dương Triêu bình yên rời đi.
Có kết quả như thế này, là tốt nhất cho hai phía.
Mọi người nghỉ ngơi một đêm, tờ mờ sáng ngày hôm sau, đoàn người đã thu dọn xong hành lý, tập trung nhau lại, lên đường rời đi.
Nơi này cách Hắc Thiết sơn trang chừng trăm dặm, cần nắm chặt thời gian chạy về.
Sau khi các đệ tử Bạch Ngọc bang nghiệm chứng thân phận đám người Tô Trường Không, đã để bọn họ rời khỏi trụ sở Bạch Ngọc bang.
Về nhà!