Chương 54: Giết Thì Giết Thôi!

Cả người tráng hán này đều là cơ bắp nổi gồ lên.

Kể cả khi hắn mặc y phục thật rộng, phần cơ bắp bên dưới vẫn hiện ra thật rõ ràng, bên hông hắn giắt theo một thanh đại đao chưa ra khỏi vỏ!

Tráng hán không trả lời, thay vào đó là trực tiếp giương cung cài tên, ngắm chuẩn mục tiêu là một nam tử Hắc Thiết sơn trang đã chạy xa chừng mười trượng. Hai tay hắn kéo cung thành hình trăng tròn, sau đó buông lỏng dây cung!

"Hưu!"

Mũi tên được động năng mạnh mẽ thúc đẩy, lập tức phá không lao ra, vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, cắm thẳng vào sau gáy nam tử nọ.

Phốc xuy!

Mũi tên xuyên thấu qua phần gáy, lao ra ngoài cổ họng, lưu lại một lỗ máu trống rỗng.

Nam tử đang điên cuồng chạy trốn nọ chỉ kịp kêu lên một tiếng nghẹn ngào rồi gục trên mặt đất.

"Trương Càn!" Có thành viên Hắc Thiết sơn trang thấy vậy, hai mắt lập tức trừng to như muốn nứt ra, nhưng lại không dám ngừng, chỉ có thể tiếp tục điên cuồng chạy trốn!

Chứng kiến một màn bi thảm nọ, khóe miệng tráng hán lại hơi cong lên rồi thản nhiên nói: "Không cần, chỉ là mấy tên dân đen thôi. Chúng ta gây ra động tĩnh ở nơi này chắc hẳn đám Bạch Ngọc bang bên kia đã phát hiện ra rồi. Mặc kệ đám người này, chúng ta đi! Qua chào hỏi Bạch Ngọc bang một câu!"

Lai lịch của tráng hán này tương đối bất phàm. Hắn chính là Thạch Hàn Sơn, thiếu bang chủ của Hắc Kỵ bang thanh danh vang dội gần đây!

Theo Hắc Kỵ bang từ từ lớn mạnh, khó có thể tránh khỏi va chạm cùng thế lực bản địa là Bạch Ngọc bang, khiến cho mối quan hệ đôi bên như nước với lửa.

Ngày hôm nay, Thạch Hàn Sơn mang theo hơn trăm bang chúng tinh nhuệ tới, mục đích chính là cho Bạch Ngọc bang một đòn hạ mã uy (ra oai phủ đầu), nhằm khẳng định thực lực của Hắc Kỵ bang bọn họ!

Ngay lúc đoàn người Hắc Kỵ bang đang ở bên ngoài dò xét tình huống trụ sở Bạch Ngọc bang, lại trùng hợp gặp phải đám người Hắc Thiết sơn trang đi qua nơi đây, bị bọn họ coi là người của Bạch Ngọc bang, bởi vậy mới gặp phải Hắc Kỵ bang tập kích.

Sau chuỗi công kích ban đầu, đoàn người Hắc Kỵ bang cũng phát hiện ra những người bị bọn họ tập kích không phải là thành viên của Bạch Ngọc bang.

Những người đó chỉ là một đám dân chúng bình thường thôi!

Chẳng qua sau khi Thạch Hàn Sơn ngộ sát gần mười người Hắc Thiết sơn trang, hắn lại không cảm thấy áy náy một chút nào.

Trong lòng hắn, bọn họ chỉ là một đám dân đen, chẳng có chút uy hiếp nào.

Giết thì giết thôi.

"Đi!"

Thạch Hàn Sơn không để ý đến gần chục người còn sống, đang điên cuồng chạy trốn của Hắc Thiết sơn trang. Hắn vung tay lên, hơn trăm kỵ sĩ xung phong, vó ngựa dẫm đất, phát ra tiếng động ầm vang vang, nhanh chóng hướng về phía trụ sở Bạch Ngọc bang!

"Không... Không đuổi theo?"

Sau khi đám người Dương Triêu chạy được một khoảng khá xa, tất cả há miệng thở hồng hộc, ngoái đầu nhìn lại không thấy đội ngũ Hắc Kỵ bang đuổi theo, mới dám ngừng.

"Đã chết... Đám người lão Lưu, lão Lý, bọn họ đều đã chết rồi!"

Một nam tử mệt mỏi vô cùng đặt mông ngồi trên mặt đất.

Hiện giờ bọn họ đã tìm được đường sống từ trong chỗ chết nhưng trong lòng chẳng có chút vui vẻ nào, ngược lại tất cả đều không nhịn được khóc rống lên.

Có người quá kinh hãi vì một màn chạy trốn cầu sinh kia.

Cũng có người quá rung động, bi thương khi tận mắt nhìn thấy đồng bạn chết thảm.

Những người còn lại đều lộ ra sắc mặt xám trắng, mờ mịt nhìn đám đồng bạn sống sót.

Ban đầu hai mươi người bọn họ hăm hở cùng nhau đi tới, lúc trở về cũng là hai mươi người cùng nhau vui vẻ trở về.

Ai ngờ đâu, nhoáng lên một cái, chỉ còn mười người nhặt được một mạng, còn lại toàn bộ đều chết dưới mũi tên của Hắc Kỵ bang!

"Vì sao... Những người Hắc Kỵ bang kia lại làm như vậy? Hàng năm chúng ta đều ngoan ngoãn nộp tiền… Vì sao bọn họ còn muốn giết chúng ta?" Cũng có người cất giọng như sắp sụp đổ, mở miệng chất vấn.

Bọn họ không biết, đám người mình chỉ thuần túy là vận khí không tốt nên mới bị Hắc Kỵ bang ngộ sát thôi!

Dương Triêu cắn răng rút mũi tên trên vai ra, có người xé y phục xuống giúp hắn băng bó.

Mọi người vẫn còn đắm chìm trong nỗi uất hận, thật lâu chưa thể thoát khỏi, vừa phẫn nộ vì Hắc Kỵ bang tàn nhẫn vô tình, vừa đau xót khi đồng bạn chết thảm.

Nhưng thứ cảm xúc lớn hơn cả trong lòng bọn họ lại là vô lực.

Hắc Kỵ bang giết nhiều đồng bạn của bọn họ như vậy, thế thì đã làm sao?

Điều bọn họ có thể làm cũng chỉ là chịu đựng, là nhịn nhục.

Ngay cả bây giờ, bọn họ còn không dám quay lại thu nhặt thi thể đồng bạn của mình!

"Ừm? Tô Trường Không đâu? Chẳng lẽ cũng..."

Dương Triêu thở hổn hển hai hơi, hắn nhìn quanh bốn phía, lại không thấy bóng dáng Tô Trường Không.

Chuyện này khiến trong lòng hắn trầm xuống, khẽ thở ra một hơi thật dài.

Khung cảnh vừa nãy quá mức hỗn loạn, có lẽ… Tô Trường Không cũng chết trong tay Hắc Kỵ bang rồi!

"Lục Thiên đã chết... Lưu Tam cũng đã chết?"

Giờ phút này, giữa con đường trong rừng cây, Tô Trường Không đang đứng lặng tại chỗ, nhìn từng khối thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Hắn có chút im lặng, sững sờ.