Chương 7: Mồi nhử.

Tốc độ của Lâm Thiên Ngày càng nhanh Khiến hai tên kia đuổi theo suýt nữa cũng không đuổi kịp được Thiên cang không nhịn được hắn nói tục lên.

Cmn ! tên này hắn luyện bộ pháp gì tại sao tốc độ của hắn ngày càng tăng lên như vậy chỉ có tu vi Luện Khí đỉnh phong mà tốc độ ngang ngửa trúc cơ Kỳ rồi. Trên người tên này ắt có kinh thiên đại bí mật.

Không kịp chờ đợi thiên cang nói xong, Lâm Uyên nói : “Sư Huynh ! Bộ Pháp của tên này nhanh như vậy liệu có phải là phàm phẩm cao giai không.”

Ta không biết ! Dựa theo tốc độ chạy này chắc có lẽ thấp nhất là Phàm Phẩm Trung giai.

Sư huynh nếu như vậy là chúng ta lời lớn rồi ! Thường thì chỉ cần là Phàm Phẩm sơ giai đặt ở bên trong căn cứ cũng dành cho thiên tài tu luyện, Trung giai thì chỉ có lãnh đạo trong căn cứ mới được luyện bọn họ xem nó như báu vật vậy chứ nó chi là cao giai.

Từ trước tới nay cao giai chỉ được nghe nói qua chứ ta cũng chưa được tận mắt nhìn thấy. Nếu như tên này tu luyện bộ pháp thì rất có thể nó là cao giai, còn hắn có được nó từ đâu ta cũng chưa biết hả năng lớn là hắn có thiên địa di tích, nên chúng ta chỉ cần đi theo hắn rồi cướp đoạt cơ duyên của hắn.

Lâm Uyên nghe thấy thiên địa di tích sắc mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, vì lần này mục tiêu của bọn họ tới Thung Lũng đen này cũng chỉ vì nghe tin có thiên địa di tích xuất hiện gần đây.

Mà chỉ mới vừa đên đây đã gặp ngay một tên luyện khí kỳ có thông tin của Thiên Địa di tích thứ hai. Nếu hai người bọn họ mà chiếm được thiên địa di tích thứ hai này cộng thêm Một cái thiên địa di tích mà bọn họ đang tìm thì chắc chắn bọn họ sẽ một bước lên trời.

Nghĩ tới đây thôi gương mặt của Lâm Uyên trở nên vui vẻ hơn, Thiên Cang nhìn thấy vậy cũng đoán được Lâm Uyên đang nghĩ gì nên hắn cũng không nhắc nhở Lâm Uyên phải cẩn Thận. Vì hắn muốn một mình độc chiếm cả tòa Thiên địa di tích.

Sau khoảng 30 phút Lâm Thiên tìm đến chỗ Liên Chi Hoa , nhưng khác xa với miêu tả trên bản đồ hắn cũng hơi nghi ngờ liệu có phải mình mua phải tàng bảo đồ giả.

Trong bảo đồ miêu tả rằng chỗ Liên Chi Hoa mọc là trên vách đá cách mặt đất khoảng 100 trượng đối diện với hướng mặt trời mọc.

Chỉ thấy Lâm Thiên tò tay vào không gian hệ thống,Hắn lôi từ trong không gian hệ thống ra một vật dài và nhỏ nó trông nó giống như là một cái ống nhóm. Hắn định dùng nó để xác định được phương hướng của Liên chi Hoa.

Nhưng khi hắn nhìn vào thì chỉ thấy bên trên là một tầng vân vụ mờ mịt, Lâm Thiên nhíu mày hắn Thầm nói : Chỗ này vân vụ mù mịt, còn có một chút ảo giác làm cho người khác tưởng rằng ở nơi đây. Chỉ là một tầng mây không có gì đặc biệt, không lẽ ở đây có trận pháp cấm chế.

Nói xong không nghĩ ngợi gì nữa Lâm Thiên dùng sức bật lên các hỏm đá tốc độ cũng vừa phải, hắn sợ rằng nếu dẫm mạnh quá sẽ làm cho những hỏm đá này bị vỡ như vậy sẽ rất bất tiện cho việc hắn nhảy.

Cách đó khoảng 10 dặm Thiên Cang, Lâm Uyên đang đứng chú ý từng hành tung của Lâm Thiên.

Sư huynh nãy giờ hắn chỉ đứng nhìn về một phía tầng mây kia, có khi nào Thiên địa di tích ở ngay trên đó không ? Lâm Uyên nói.

Từ đã chúng ta phải đợi hành tung của hắn, nếu như trên đó có thiên địa di tích thì ngay sau khi hắn vừa tiến lên chúng ta ngay lập tức đánh ra cướp lấy cơ duyên của hắn. Ta có nghe đồn rằng thiên địa di tích một khi có người tiến vào bên trong thì ngay lập tức nó sẽ phong bế toàn bộ cửa vào cho nên khi chưa chắc chắn thì chúng ta không nên đánh rắn động cỏ.

Lâm Uyên nghe thiên cang nói vậy trong lòng cũng thấy hợp lý lỡ như đó chỉ là hắn nhất thời nhìn vào mà chúng ta đã vội đánh giá chỗ đó là thiên địa di tích thì có thể sẽ mất đi cơ hội đi vào trong.

Sư huynh nhưng ta có một thắc mắc ! Nếu như hắn có thông tin của thiên địa di tích thì tại sao chúng ta không ra tay cướp Bảo đồ cho nhanh mà phải cẩn thận tùng li từng tý.

Nghe thấy lâm Uyên hỏi như vậy, Thiên cang cũng suy nghĩ lại.

ừ nhỉ ! Tại sao mình lại không ra tay cướp cho nhanh mà phải đi rình mò như này. Hay là ta đọc quá nhiều tiểu thuyết lo sợ sẽ xảy ra biết chứng.

Hắn năm nay cũng vào 35 tuổi trước khi tận thế đến khi đó hắn đã là 20 tuổi hắn từng là một tên nghiện tiểu thuyết, luôn ảo tưởng rằng mình có thể tu luyện. Ngay sau khi tận thế hàng Lâm hắn nghĩ rằng thời cơ của mình đã đến, vì hắn đã từng đọc trong kinh thánh có một câu nói, Tận Thế đến ắt phải tu hành.

Nhưng ngay sau đó hi vọng của hắn bị dập tắt zombie xuất hiện tràn lan khiến hắn luôn phải sống trong sợ hãi dần dần về sau hắn từ bỏ con đường tu hành. Hắn đã chửi rất nhiều câu ca dao tục ngữ nguyền rủa những thằng viết xàm bậy trong kinh thánh.

Nhưng vài năm sau chính phủ công bố Một bản tu luyện công pháp thì hi vọng của hắn lại thắp sáng. Hắn dốc toàn bộ tâm tư vào tu luyện ngày đêm thậm chí khi nghe tin từ người bạn đạt được cơ duyên hắn không ngần ngại giết người anh em duy nhất của mình để đoạt lấy cơ duyên.

Về sau hắn tham gia vào một thế lực lớn có máu mặt trong thời tận thế này, do vì đọc nhiều tiểu thuyết nên hắn luôn lo sợ rằng sẽ chọc phải khí vận chi tử. Xuốt 9 năm nay hắn luôn phải đi 1 bước tính trước 10 bước thậm chí đến bây giờ hắn vẫn chừa lại đường lui cho chính mình.

Khi nhìn thấy Lâm Thiên, hắn cũng đang tự hỏi rằng liệu Lâm Thiên có phải là Khí vận chi tử hay là Người mang đại khí vận.

Hắn chỉ thở dài rồi nói : “Sư muội, Tu vi của ngươi là trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong gần như là trúc cơ trung kỳ rồi, mà trong khi đó sư huynh ngươi chỉ vừa mới nhập Trúc cơ sơ kỳ. Ta không đánh lại muội để tranh dành cơ duyên ta chỉ có một câu như này thôi. Nữa nếu như ai giết được Tên Luyện Khí kỳ kìa thì toàn bộ cơ duyên của Thiên địa di tích sẽ thuộc về người đó.”

Coi như là tuy vào Khí vận của hai người chúng ta, mà hai người chúng ta không tương tàn lẫn nhau cũng coi như là không phạm phải quy định của tổ chức muội thấy thế nào .

Lâm uyên nghe thấy Thiên Cang nói như vậy chũng cho là đúng nên không đòi hỏi nhiều. Nhưng nằng ta không biết rằng mình đã dính phải cái bẫy mà Thiên Cang bày ra.

Chỉ một lúc sau hai người thấy Lâm Thiên đang nhảy lên từng mỏm đá dừng như hắn đang cố gắng để đến được tầng mây vụ kia. Ngay sau khi hắn gần tới nơi thì ngay lập tức Lâm Uyên sử dụng càn khôn bộ pháp.

Chỉ thấy nàng biến mất chỉ để lại tàn dư ảnh ngay chỗ Thiên cang. Ngay lập tức xuất hiện cách đó không xa 3 dặm gần chỗ lâm thiên, nàng điểm ngón tay trên ngón tay bắn ra một cỗ hư ảo ánh sáng màu vàng xanh.

Khi nó tiến gần Lâm Thiên lúc hắn cũng phát hiện ra trong không khí có vật gì đó bén nhọn như kim loại đang kêu rít về phía mình.

Sau khi hắn tu luyện Thần Ma Luyện Thể nhập sơ tầng thì mọi giác quan của hắn đã nhạy bén không kém gì Trúc Cơ tu sĩ. Lâm Thiên ngay lập tức phản ứng lại né sang một bên hắn nhìn về phía của Lâm Uyên kèm theo đó là một cỗ sát khí nồng nặc.

Thiên cang đứng từ xa nhìn thấy Lâm Thiên né nhẹ nhàng như vậy ngay lập tức hắn đã có được đáp án trong đầu tên này là một tên mang đại khí vận. Hắn xoay người bỏ chạy, vì đối với hắn kẻ mang đại khí vận thường là những kẻ khó chết và quật khởi rất nhanh đồng thời cũng là một kẻ thù rất dai.