Chương 5: Tuyết Nhi .

Bên ngoài.

Nhìn Tiểu cô nương vẫn còn đang mơ ngủ khuôn mặt khả ái đang nở nụ cười ngọt ngào khoé miệng còn chảy cả nước miếng Vương Ngạo nghĩ thầm.

"Chắc muội ấy cũng đói rồi"

Thế là hắn lục lọi xem trong nhà còn chút đồ ăn nào không

"Hả trong ký ức thì ngôi nhà này cũng xem như đầy đủ, sao bây giờ lại trống trơn thế này ngay cả một hạt gạo cũng không có, là bị người cướp qua sao? "

"Khoan đã , cướp" khi nhắc đến chữ cướp trong đầu hắn không tự chủ hiện lên 2 thanh niên, cũng chính hai tên này gây ra cái chết cho tên kia.

Ánh mắt dần dần băng lãnh lên .

"Tần tú , Tần liệt hôm nay chính là ngay chết của các ngươi" .

Đã có quyết định hắn đến đánh thức Tuyết Nhi.

" Con mèo lười dậy thôi ca ca dẫn muội đi ăn ".

Vừa lay lay thân thể hắn vừa véo cái má bầu bĩnh của nàng.

" không nghĩ tiểu nha đầu này đáng yêu như vậy, cái má này nựng cũng không tệ rất mềm mịn , còn lành lạnh rất mát tay " .

" Ồ Da thịt yếu như vậy mới véo nhẹ mấy cái liền đỏ lên à ".

Đang ngủ mà bị quấy rầy tiểu cô nương nũng nịu kháng nghị, đáng tiếc không thành, đành phải bất lực mở ra đôi mắt.

" Ưm xoa xoa đôi mắt có chút buồn ngủ tiểu cô nương tò mò đánh giá xung quanh".

Phát hiện Vương Ngạo đang nhìn mình trên người hắn vậy mà viết thương đều biến mất tiểu nha đầu rất là kinh ngạc.

" Hả .. ca ca không bị sao rồi thật tốt".

Nói xong không đợi Vương Ngạo phản ứng, nàng vòng tay qua cổ Vương Ngạo cả người bám chặt vào thân thể hắn , nhiên động tác này đã luyện đến lô hoả thuần thanh.

Nhìn tiểu cô nương như con gấu túi bám chặt trên cơ thể mình hắn có chút buồn cười, năm nay nàng đã 13 tuổi , nhưng vì linh khí dồi dào ở đây khiến cơ thể nàng phát dục rất tốt chỗ cần lồi thì đang lồi chỗ cần lòm thì nên lõm , đặc biệt là trước ngực 2 đoàn thịt mềm kia như 2 khoả tiểu đào đang ma sát vào người hắn. Cảnh tượng có chút quái dị.

Hắn có chút bất đắc dĩ cười cười.

"Tuyết Nhi trèo xuống ca ca dẫn muội ăn đồ ngon".

Nào ngờ tiểu cô nương lắc đầu nguầy nguậy .

"không chịu Tuyết Nhi thích ôm ca ca thế này, hơn nữa muội như vậy cũng đã quen rồi".

Vương Ngạo đành chìu theo ý nàng.

Thôi cứ kệ muội ấy đi miễn thấy vui là được . Hắn vòng tay qua ôm lấy lưng Tuyết Nhi.

" A.. nàng nhăn mặt ".

" Thế nào muội bị làm sao? đột nhiên tiểu nha đầu la lên đau đớn khiến hắn giật mình.

" Không ... không có gì chúng ta đi thôi ".

Mặc dù nàng cố gắng tươi cười nhưng sự đau đớn trong ánh mắt kia làm sao qua mặt được hắn, bất chợt hắn nhìn thấy chén thuốc đặt ở trong góc.

" Muội ấy làm sao có được thuốc này chứ? " .

" Thứ này chỉ có ở dược quán là mua về sao? ".

Nhưng nếu mua về thì làm bị thương như vậy rõ ràng rất đau đớn a , chẳng lẽ .

Như nghĩ đến đều gì hắn nghiêm giọng.

"Đưa tay cho ta xem".

Nghe vậy khuôn mặt nàng có chút bối rối nói .

Ca ca mau đi nhanh lên muội đói rồi.

Thấy nàng biểu lộ như vậy Vương Ngạo càng khẳng định suy đoán của mình, hắn giả bộ giận dữ .

"Còn không đưa tay ra ta sẽ tức giận".

Biết không trốn thoát được nàng đành nhắm mắt đưa tay ra .

Quả nhiên khi xoắn tay áo lên cánh tay nàng tràn đầy những vết bầm tím, trong lòng tràn đầy những vết phồng rộp .

Ánh mắt hắn lạnh lẽo nàng là người thân duy nhất của hắn ở thế giới này kẻ nào động vào đều phải chết .

"Kể hết mọi chuyện cho ta."

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn khuôn mặt nhỏ cấp tốc tái đi , cặp kia thủy linh đôi mắt cũng không nhịn được nữa chảy xuống nước mắt, nàng khóc thút thít nói.

" Muội thấy ca ca bị thương nặng như vậy, sợ huynh chết đi nên gom tất cả đồ trong nhà bán đi mua thuốc cho ngươi , nào ngờ tên người làm trong tiệm thuốc thấy muội còn nhỏ nên cướp hết tiền của muội còn đuổi muội ra ngoài" .

" Thế nên muội đã lén trộm thuốc đó bị tên đó phát hiện đánh một trận nhờ người khác giúp đỡ nên mới cầm được thuốc về. Còn vết thương ở tay là bị phỏng khi sắc thuốc."

Nghe đến đây trong lòng hắn mềm nhũn hai cánh tay cũng xiết chặt nàng hơn.

Thấy hắn không nói gì nàng ôm cánh tay hắn lay lay mếu máo nói .

" Ca ca là Tuyết Nhi không ngoan huynh đừng giận Tuyết Nhi mà , sau này muội không dám nữa."

Thấy bộ dáng hối lỗi của nàng hắn phì cười trong bụng nhưng vẫn không cho nàng sắc mặt tốt .

"Thế muội biết mình sai ở đâu

chưa?".

" Muội ..muội không nên ăn cắp đồ của người khác. "

Hắn lắc đầu ý ta không phải như vậy. Thấy ánh mắt khó hiểu của nàng hắn nói tiếp.

" Ta giận muội vì muội để bản thân vào tình cảnh nguy hiểm như vậy , lại còn không chịu nói cho ta , muội nên nhớ trên đời này ta chỉ có một người thân là muội thôi, nếu muội sảy ra chuyện gì ta phải làm sao ?" .

" Cái này ... Tiểu cô nương có chút không biết làm sao, nàng cũng đâu nghĩ nhiều vậy a."

"Cái này cái gì cái này mau trèo xuống cho ta " hắn nghiêm mặt .

Nghe vậy Tiểu nha đầu càng ôm chặt hơn sống chết không buông tay , chợt một ý nghĩ tinh quái loé lên , Nàng hôn chụt vào má hắn .

" Chụt ..Tuyết nhi biết lỗi rồi ca ca đừng giận Tuyết nhi nữa nha."

Vương Ngạo sững người trong lòng mỉm cười .

" Nha đầu này cũng lanh trí phết."

Thấy mặt hắn hoà hoãn không ít ,Tiểu nha đầu đắc ý .

_ Hừ tưởng ta ngốc , ta lại đi guốc trong bụng ngươi. Nàng đánh chụt thêm vài cái.

" Chụt ..chụt.. người ta biết sai rồi mà huynh đừng như vậy nữa nha ".

Nhìn vẻ mặt vừa đáng thương vừa đắc ý của tiểu nha đầu hắn có chút buồn cười nhéo nhéo gương mặt kiều diễm hắn hừ lạnh nói.

"Hừ không có lần sau."

" Chụt.. ta biết ca ca tốt với Tuyết Nhi nhất".

"Còn không mau rửa mặt rồi đi ăn".

" Không chịu ta muốn ca ca rửa mặt giúp ta ". Nàng chu môi khả ái đạo.

" Vương ngạo cạn lời .

" Rồi rồi.. là do ta chiều muội quá ".

Hì hì..

........

Hòa bình trấn nằm bên ngoài Yêu Thú Sơn Mạch sở dĩ tu sĩ dựng lên nơi này chủ yếu phục vụ cho các dong binh tán tu cấp thấp sinh sống nhờ vào Yêu Thú Sơn Mạch một nơi dừng chân cùng như trao đổi vật phẩm.

Diện tích nơi này cũng không lớn khoảng 1 dặm , chất lượng tu sĩ ở đây tương đối thấp, từ Trúc cơ trở xuống nhưng bù lại nơi này tụ tập số lượng không nhỏ tu sĩ phần lớn là bị tài nguyên phong phú của Yêu Thú Sơn Mạch hấp dẫn mà đến .

Đảo mắt quan sát có thể thấy khắp nơi đều là vật phẩm với đủ chủng loại từ những vật phẩm bình thường tu luyện đao thương kiếm kích , vũ kỹ các loại thảo dược , độc dược, xuân dược....

Hai bên lề đường là những quán ăn , tiểu điếm , bên trong không ngừng vang vọng tiếng nói cười rôm rả của đám tu sĩ, dong binh, vừa thắng lợi trở về .

Khi Vương Ngạo cùng Tuyết Nhi nơi bầu trời cũng đã rơi vào buổi chiều tà.

Hắn cũng không lòng vòng trực tiếp đến tiểu điếm mình từng làm , vẫn là khung cảnh đó vẫn là đám người tục tằng nhưng giàu tình người , thường xuyên ăn nhậu tại đó bất quá hắn lại cảm thấy có chút xa lạ .

Bước đến quầy nhỏ hắn nhìn thấy một trung niên nhân béo núc ních khuôn mặt phúc hậu chính là Vương lão bản, ông chủ của tiểu điếm cũng là người thường xuyên chiếu cố hắn trước đây.

" Vương lão dạo này làm ăn vẫn tốt chứ ".

" Hả Vương Ngạo tiểu tử ngươi vẫn khỏe chứ ta nghe ngươi đánh nhau với anh em tên kia bị thương nặng, xem ra vẫn không sao."

" Ồ Đây là muội muội ngươi sao đúng là khả ái tiểu nha đầu à ".

" Chào lão gia gia."

Tuyết nhi rụt rè nói.

" Ha ha thật là ngoan tiểu nữ hài, Lão già ta cũng hâm mộ với ngươi a tiểu tử."

" Vương Lão quá khen , Nhờ phúc của lão ta không vấn đề gì"

" Hừ nói thì hay đám người trẻ tuổi các ngươi đúng là tính khí hoả bạo gặp dầu là cháy , đánh nhau thì không nói lại kéo nhau nghỉ việc báo hại thân già ta quần quật cả ngày đúng là tra tấn mà."

" Vương lão 2 tên kia không có ở đây sao".

" Nghe nói cùng ngươi đánh xong thì ở nhà dưỡng thương rồi."

" Vương lão ta có việc đi trước khi khác lại tới nói chuyện. Tuyết Nhi chúng ta đi thôi ".

" Haizz thật đúng là người tuổi trẻ. Nhìn theo bóng lưng thanh niên lão lắc đầu ."

.....

Một căn nhà cũ nát bên trong hai thanh niên mặt mày xưng húp toàn thân đầy rẫy vết thương ,bọn hắn không ai khác chính là mục đích của chuyến đi này hai anh em Tần Tú , Tần Liệt.

Lúc vừa vận hấp thụ linh khí chữa thương vừa không ngừng chưởi bới.

"Thằng chó hoang vương hạo thật đúng là đáng chết chỉ cướp vài đòng bạc mà cắn hoài không buông, hại ông đây thê thảm như vậy " .

"Chờ ta chữa lành thương thế ông đây phải chà đạp hắn dưới chân, bắt hắn làm nô lệ ngày đêm tra tấn mới thỏa cơn giận này."

" Đúng vậy đại ca không phải hắn còn một muội muội sao lúc đó chúng ta thỏa sức lăng nhục nó , trước mặt tên Vương Ngạo đó để hắn biết cái gì là tuyệt vọng ".

Ở bên ngoài Vương Ngạo nghe được những lời này ánh mắt đã âm trầm đến cực hạn , sát khí không ngừng tỏa ra khiến lòng người lạnh lẽo .

Mà ở một bên khuôn mặt Tuyết Nhi tái mét khi nghe lời nói của hai tên

đó .

Thấy vậy Vương Ngạo nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng ôn nhu an ủi .

"Tuyết Nhi đừng sợ để ca ca dẫn muội đi giết người."

Trong nội tâm hắn cũng đang kịch liệt đấu tranh cuối cùng vẫn quyết định dẫn nàng đi vào.

Tuyết Nhi bây giời còn rất nhỏ để một đứa bé như vậy chứng kiến cảnh tượng đẫm máu đúng là cực kỳ tàn nhẫn . Nhưng nàng bắt buộc phải chứng kiến, trong cái ăn thịt người thế giới này, nàng phải nhanh chóng trưởng thành , học cách tự bảo vệ chính mình nếu không thì chẳng thể sinh tồn được .