Vương Ngạo rơi vào trầm tư
" Ta nên chọn cái nào đây? ".
"An toàn đường mãi mãi làm người bình thường sao? "
" Không! Nó không phải là ta con đường những ngày tháng kia ta không muốn trải qua nữa. Ta phải tìm về tôn nghiêm của chính mình , thế giới mạnh được yếu thua này quá tàn khốc. Không chân chính vô địch chỉ có thể bị người lăng nhục thoá mạ".
" Mặc dù không biết vì sao nhưng trong tâm của ta Minh Nguyệt quá quan trọng còn có tuyết nhi. Ta cần sức mạnh tuyệt đối để bảo vệ ta yêu người , tìm về những thứ thuộc về ta , làm những việc mình cho là đúng " .
Minh Nguyệt nàng cũng ôn nhu nhìn hắn.
Mặc dù không biết vì sao nhưng trong tìm thức luôn thôi thúc hắn phải đi vào cánh cửa bên trái nơi đó mới chính là hắn đường .
'"Ta chọn bên này " hắn dứt khoát chỉ tay về cửa động bên trái .
"Haizz Minh Nguyệt Trong lòng thở dài kết quả không ngoài dự liệu của nàng, nhưng nàng cũng không ngăn cản hắn".
" Ngươi phải nhớ đi vào liền không thể quay đầu phải kiên trì đến cùng không được bỏ cuộc. Ta chờ ngươi."
"Ta sẽ không làm nàng thất vọng".
Bỏ lại một câu nói hắn quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng nam nhân nàng lặng lẽ đạo .
"Nếu chàng đi rồi ta cũng sẽ bồi táng cùng chàng ".
Két két ... Của động mở ra Vương Ngạo trực tiếp bước vào .
......
Một vùng không gian bao la vô tận bầu trời một mảnh tối đen như mực giơ tay không thấy được 5 ngón , thời gian cùng không gian dường như không hoạt động ở trong này.
Ở trung tâm là một chùm sáng như cũng không biết nó đã tồn tại ở đó bao lâu có lẽ là vì năm cũng có thể là vô tận tuế nguyệt nó đã ở đó.
Nó giống như là một vầng sáng chói nhất hào quang xua tan mọi dơ bẩn trong trời đất là ngọn lửa trong đêm đen chỉ đường cho những con người lạc lối .
Vương Ngạo dựa vào chỉ dẫn của nó đi rất lâu rất lâu đến hắn cũng không biết mình đã đi bao xa nữa cuối cùng cũng đến được phạm vi chùm sáng.
Hắn muốn nhìn rõ bên trong nhưng điều đó dường như không thể thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy là vô số xiềng xích phía trên khắc lít nha lít nhít phù văn cực kỳ thần bí cổ lão. Bọn chúng xếp chồng lên nhau hình thành một chữ "Phong " trấn áp đồ vật bên trong .
Mặc dù không biết bên trong đó là thứ gì nhưng hắn biết rõ đây là thứ hắn cần. Chậm rãi đi đến chùm sáng hắn đặt tay lên trên đó . Chả có một chút phản ứng nào hắn có chút nghi ngờ đưa tay vào chút nữa vẫn không có phản ứng.
Cho đến khi hai tay của hắn đã lục lọi vào bên trong chùm sáng ý đồ lôi nó ra thì .
Rầm rầm rầm không gian bên trong lắc lư kịch liệt, như là mãnh thú thức tỉnh đồng dạng đồ vật bên trong điên cuồng công kích phong ấn .
Kẽo kẹt kẽo ket. Tiếng cót két từ những sợi xích không ngừng vang lên nhìn thì như sắp không chịu nổi dáng vẻ nhưng không vững chắc vô cùng không thể cản phá .
Hết cách nó đành công kích kẻ bất hợp pháp kia
Ầm ầm ầm... Như là thủy triều đồng dạng điên cuồng đập trên thân thể người thanh niên .
Răng rắc .. răng rắc.. thanh âm xương cốt vỡ nát không ngừng vang lên kèm với đó là da dẻ huyết nhục nứt toác ra máu tươi như trú không ngừng chảy vào bên trong .
Nhưng hắn vẫn điên cuồng ghì chặt cắn răng không phát ra âm thanh nào.
Đùng.. thân thể đã không thể chịu nổi trùng kích trực tiếp nổ ra chỉ còn một đạo linh hồn nhưng vẫn ngoan cường chống trả không chịu khuất phục.
Chùm sáng lại không vì vậy mà bỏ qua công kích liên miên bất tuyệt không ngừng đập nện trên linh hồn đáng thương kia .
Mắt nhìn linh hồn của mình từng chút từng chút bị kéo ra nhưng mình vẫn rất thanh tỉnh, nỗi đau từ linh hồn càng gấp ngàn vạn lần thể xác , đã không thể diễn tả bằng lời sự thống khổ đó .
Bây giờ linh hồn của hắn đã rất mờ nhạt có lẽ không bao lâu nữa liền tiêu tán nhưng hắn không quan tâm bây giờ trong đầu hắn tràn ngập một cỗ oán hận cùng không cam lòng .
"Phải kiên trì đến cùng ta không muốn sống cuộc sống một cuộc sống bình thường, kiếp này ta phải ở trên đỉnh cao thiết lập quy tắc thuộc về mình " .
"Hơn nữa ngoài cánh cửa kia còn có Minh Nguyệt đang chờ ta , còn có Tuyết Nhi người thân duy nhất của ta trên thế giới này, bằng cả mạng sống ta cũng phải bảo vệ muội ấy, Thế giới này quá tàn khốc nếu 1 phàm nhân lại xinh đẹp như vậy mà bị phát hiện hắn còn bi thảm hơn số phận của ta trăm vạn lần".
"Không được ta phải thành công ta phải ra ngoài bằng mọi giá , bên ngoài còn có người chờ ta bảo vệ còn có thứ cần ta tìm về , ta phải mạnh lên cho dù ai cũng không cản nổi " .
Một cỗ bất diệt ý chí từ trên người hắn phát ra điên cuồng phản kháng lại chùm sáng .
"Lão tử hôm nay phải thu phục ngươi cho bằng được cho dù có thịt nát xương tan không vào luân hồi ".
Hai cỗ lực lượng không ngừng xung kích không ngừng ma diệt đối phương
bất quá chùm sáng quá mạnh.
Vương Ngạo dần dần rơi xuống hạ phong dù có ý chí kiên cường chống đỡ nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi
linh hồn dần dần tan biến. Cuối cùng chỉ còn lại 1 cỗ vô thượng chấp niệm không thể nào ma diệt bám chặt phía trên chùm sáng.
Như hài lòng trước biểu hiện của Vương Ngạo từ trong chùm sáng vô số cổ lão phù văn mang đậm tuế nguyệt khí tức lan tràn mà ra bao phủ toàn bộ tàn dư thân thể cùng linh hồn hắn hòa tan vào bên trong .
Bọn chúng không ngừng kết hợp lắp ghép lại với nhau cuối cùng hình thành một Vương Ngạo Giống Như ban đầu mà bên trong xương cốt , mà bây giờ huyết nhục, linh hồn của hắn đều được một lớp phù văn màu Hoàng kim thần bí bao phủ .
Chùm sáng kia cũng được thả ra nó cấp tốc thu nhỏ sau đó chui vào Vương Ngạo mi tâm .
....
Không biết bao lâu sau Vương Ngạo tỉnh dậy vẫn là vùng không gian đó vẫn là Địa điểm đó nhưng cái kia chùm sáng cùng phong ấn trận đã biến mất.
Mà trong đầu hắn cũng nhiều hơn vài thứ
*Hồng Hoang Bất Diệt Quyết *
Tầng 1 Dung thiên luyện thể.
Bất diệt kim đan.
......
Bên ngoài .
Haizz có lẽ ta không nên để hắn vào trong đó một phàm nhân làm sao có thể chịu được thứ kia dày vò, trên mặt đẹp tràn đầy lo lắng cũng phiền muộn Minh Nguyệt thì thào.
Kẽo kẹt...
Đột nhiên cửa động mở ra Vương Ngạo hoàn hảo từ bên trong bước ra ngoài , nhìn thấy vẻ mặt của Minh Nguyệt hắn nhịn không được trêu chọc.
" Hắc hắc"mới đó liền nhớ ta?".
Tâm tình của hắn đang vô cùng tốt không ngại mở lên trò đùa.
Phù.. nhìn thấy hắn hoàn hảo đi ra một khoả lo lắng tâm cuối cùng cũng buông xuống nàng thở phào một cái.
" Hừ cũng may là ngươi đi ra nếu không đời này đừng mong nhìn mặt
ta ".
Nghe lời nói tràn đầy trách cứ cùng lo lắng một cảm giác Khác lạ lan tràn toàn thân Vương Ngạo hắn mở Miệng.
"Không phải ta toàn vẹn ra ngoài sao nàng xem".
Đánh giá một chút thân thể của hắn nàng kinh ngạc phát hiện cường độ thân thể dĩ nhiên tăng cường rất nhiều, tu vi của hắn thình lình đã là luyện khí thất trọng .
Bên trong cơ thể dĩ nhiên bao phủ một tầng cỗ lão phù văn cực kỳ xa xưa ngay cả nàng cũng không biết là thứ gì.
"Mau kể lại cho ta chuyện đã phát sinh nàng thúc dục".
Thế là hắn đem mọi chuyện kể lại với nàng một lần.
" Vậy mà nghịch thiên đến vậy không hổ là Vô Thượng Công Pháp ".
" Ừm Công pháp này chuyên môn dành cho người tu thể, tu luyện đến cực hạn thật sự có thể làm đến nhục thân chân chính bất tử bất diệt vạn cổ trường tồn ."
Nó nghịch thiên ở chỗ vậy mà nhiều hơn người thường 3 cảnh giới , mỗi lần đột phá tu vi sẽ tăng gấp 20 lần.
Đơn giản mà nói .
Thập trọng chiến lực sẽ gấp 20 lần cửu trọng, 11 trọng sẽ gấp 20 lần 10 trọng, 12 trọng sẽ gấp 20 lần 11 trọng.
Phải biết thiên địa này cực hạn của công pháp chỉ có 9 tiểu cảnh giới .
Bởi vì trong cơ thể con người chỉ có thể điều động 9 cái chủ mạch 3 cái còn lại không cách nào khai thông cho nên 9 đã là cực hạn đây là thiết luật.
Mà Vương Ngạo được thần bí phù văn tái tạo lại toàn bộ cơ thể cùng linh hồn 12 chủ mạch toàn bộ khai thông cộng với "Hồng Hoang Bá Thể Quyết" môn này vô thượng công pháp mới có thể nằm ngoài cái này thiết luật
Điều mà ngay cả đại năng mạnh nhất cũng không thể làm được .
Chưa hết theo tầng thứ nhất của công pháp người tu Luyện Tự thân ngưng tụ một cái thiên địa hồng lô có thể thôn phệ vạn vật trong thiên địa , luyện hoá vạn vật trong thiên địa.
Chuyển hoá năng lượng thành khí huyết chi lực để tăng cao tu vi .
Cách cô đọng kim đan này đúng là chưa từng nghe qua đơn giản là không thể tưởng tượng nổi. Quá nghịch thiên a.
Thấy nàng thán phục liên tục hắn có chút buồn cười.
"Đúng rồi Minh Nguyệt ta vào đó bao lâu rồi?" .
" Đã một ngày rồi ".
Mới một ngày ta tưởng đâu đã trôi qua vài kỷ nguyên rồi chứ không nghĩ ngắn như vậy, theo thời gian ở đây thì bên ngoài mới trôi qua 8 tiếng .
" Minh Nguyệt ta muốn ra ngoài nhìn Tuyết Nhi một cái muội ấy không có tu vi ta lo lắng sẽ sảy ra chuyện"
" Ừm ngươi đi nàng phất phất tay. Nhớ chăm chỉ tu luyện đường của ngươi rất dài không thể lơ là buông lỏng" .
"Ừm ta biết rồi".