Chương 3: Hồng Hoang Tháp.

Chương 3 Hồng hoang Tháp

"Ngươi muốn mạnh lên sao?"

một thanh âm nhu hòa mang theo tràn ngập phức tạp vang lên .

Vương ngạo giật mình ánh mắt cảnh giác đảo khắp một vòng.

_"Ở đây chỉ có ta với Tuyết Nhi chàng lẽ ta nghe lầm sao?

Nhưng làm sao lại chân thật vậy? Rõ ràng là kêu ta a".

Không đợi hắn nghĩ ngợi một luồng áp bách chí cao vô thượng như muốn hủy diệt tất cả đánh thẳng vào linh hồn Vương Ngạo.

Gắng gượng chống đỡ Vương Ngạo đồng tủ co rụt không thể tin được một màn trước mặt . một cái tiểu tháp lơ lửng trước mặt hắn.

Dị biến đột nhiên nảy sinh khiến Vương Ngạo hết sức tuyệt vọng hắn như con giun dế mặc người chà đạp vậy không có một chút sức chống trả nào. Hắn cứ trơ mắt mà nhìn mi tâm của mình nứt toác ra một giọt bảng mạng tinh huyết bị bức ra bay vào thân tháp của một cái tiểu tháp .

Vương Ngạo khiếp sợ trong lòng

"Cái tháp này không phải là tiểu tháp mà ta vớt được kiếp trước sao?" .

Aaaaa ..một luồng tin tức khắc vào trong linh hồn của hắn nỗi thống khổ này giống như linh hồn bị băng liệt vậy chậm rãi mà đau đớn,khuôn mặt vặn vẹo biến hình, hai con mắt hằn đầy tơ máu như muốn lòi ra cực kỳ đáng sợ

Điều cuối cùng hắn có thể nghĩ ra là

" Lại phải chết lần nữa sao " ?.

........

Không biết trôi qua bao lâu Vương Ngạo lần nữa tỉnh lại điều đầu tiên là kiểm tra một chút thân thể, cũng may là không bị làm sao .

Kém chút giật nảy mình vết thương cũ cũng đã khỏi hẳn mặc dù đan điền không có chữa , mặc dù đan điền không được chữa trị nhưng cơ thể lại tràn đầy năng lượng .

Hồi tưởng lại cảnh tượng trước kia da đầu của hắn lại run run , thật sự là quá đau đớn 18 tầng địa ngục cũng chỉ như vậy .

_ "Đây lại là nơi nào a"

Hiện tại hắn đang đứng trong một ngôi đại điện bên trong cung điện vô cùng huyền bí lại hết sức quen thuộc giống như nó là đồ của hắn vậy.

Không gian bên trong mang theo một cỗ thần bí lại hết sức trang nghiêm.

trên vách tường là vô số đạo phù văn cao thâm tối nghĩa tản ra vô tận tang thương.

Chắc hẳn nơi này đã tồn tại rất lâu đời những bức tường nơi này tràn đầy những dấu vết ăn mòn của tuế nguyệt này là minh chứng tốt nhất , dựa theo ánh sáng huyền ảo từ xung quanh phát tán có thể nhìn thấy được kiến trúc bên trong .

không xa hoa lộng lẫy trái ngược có phần mộc mạc đơn điệu. Hai bên lối vào là những cột trụ sừng sững chống đỡ đại điện, bên trên được chạm khắc vô số phù văn màu vàng óng hết sức tối nghĩa .

Những phù văn này giống như là nòng nọc không ngừng chuyển động theo một quy luật nào đó , mà ánh sáng nơi này cũng do những phù văn đó tạo thành.

Ở chính giữa đại điện là một cái bồ đoàn cũng không có gì đáng chú ý, ở ngoài cũng trên vách tường là 6 cái rương phủ đầy tuế nguyệt.

Ngoài ra linh khí ở nơi này rất nồng đậm có thể dễ dàng phát hiện chúng nó trôi nổi trong hư không , nhìn đến đây cho dù kẻ ngốc cũng biết đại điện này không tầm thường.

_Tỉnh dậy rồi sao?

Đang quan sát xung quanh thì một giọng nói nhu hòa vang lên bên tai khiến hắn giật thoát .

Đập vào mắt hắn chính là một dung nhan hoàn mỹ lẽ ra không nên tồn tại trên thế gian này .

Phiêu miểu như tiên kỳ ảo như mộng , Nàng sở hữu dung nhan hoàn mỹ nhất trong mắt thế nhân khi nói về cái đẹp , mắt phượng cao ngạo như bậc đế hoàng cao cao tại thượng quan sát chúng sinh , thu thủy con ngươi lại chỉ đủ chứa đựng hình bóng của một người nam nhân.

Ôn nhu như nước nhưng lại không thể che giấu khí chất đế hoàng cao quý ,mềm mại như sương lại kèm nét kiên cường , quyết đoán , nàng vừa là hoá thân của nữ hoàng cao cao tại thượng , lại như một thê tử ôn nhu hiền diệu , khiến người không thể không trầm luân.

Mà lúc này nội tâm hắn lại khiếp sợ không gì sánh nổi .

" Là nàng ấy người xuất hiện trong ký ức của ta trước khi chết đi, tại sao nàng lại ở chỗ này? Vì sao ta chưa từng gặp nàng bao giờ nhưng lại muốn thân cận nàng đến vậy?.

Bản thân ta như không chịu khống chế cứ muốn ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi, ta là bị làm sao a? Vô số câu hỏi chưa có lời giải cứ quanh quẩn trong đầu Vương ngạo hắn suy mãi mà chẳng dù chỉ là một chút manh mối.

Mà đối diện nữ tử thấy hắn ngây ngốc nhìn mình nàng khúc kích cười một tiếng mở miệng hỏi.

" Thế nào ? Quên ta rồi sao?".

"Ta .. Ta đáng chết nàng ai tại sao lại quen thuộc đến như vậy? Vì sao ta không nhớ gì cả ? không được phải tỉnh táo suy nghĩ " . Là gì đây ?

Aaaa ... Hắn ôm đầu gào thét từng dòng ký ức không ngừng trôi qua bỗng dưng ánh mắt hắn trở nên uy nghiêm chưa từng có .

" Minh Nguyệt" ! Nàng là Minh

Nguyệt của ta" .

Ta đã từng nói :

_"Dù cho ta trầm luân vĩnh thế

Nhưng tên nàng ta mãi mãi không quên "

Phù phù...Như trút hết sức lực hắn ngồi bệch dưới đất khuôn mặt trắng bệch không ngừng thở dốc ánh mắt mờ mịt . Sau đó ngất đi

Mà khi nghe được thanh âm kia nữ nhân thân thể run rẩy kịch liệt dù rất muốn khóc nhưng bây giờ nàng chỉ là một đạo linh hồn muốn khóc cũng không được .

" Quả nhiên cho dù hắn quên đi bản thân hắn cũng chưa từng quên ta . Trong nhất thời Vô tận tình ý trong không ngừng lưu chuyển không sao dập tắt được " .

.....

Hồi lâu sau.

Vương Ngạo ôm đầu tỉnh dậy, lúc này đầu hắn như vạn chùy oanh minh đồng dạng. Vô cùng đau đớn hắn chỉ nhớ trong đầu mình nhiều thêm một cái tên.

Có chút nghi hoặc nhìn nữ nhân bên cạnh Vương Ngạo thắc mắc hỏi.

_ Đây là nơi nào?.

Nàng vuốt vuốt mờ ảo loạn tóc nhẹ giọng nói.

" Ở đây là không gian bên trong của Hồng Hoang Tháp chính xác là tầng 1 của của nó tên là "Tu Luyện Các".

linh khí ở đây gấp 3 lần ở ngoại giới, thời gian ở đây nhanh hơn ngoại giới gấp 3 lần tùy theo tu vi của ngươi tăng lên thì số lần cũng tăng lên. Các tầng tiếp theo sẽ mở ra khi tu vi của ngươi đạt yêu cầu.

Nghe tới đây ánh mắt hắn sáng rực vừa có linh khí dồi dào vừa gia tốc thời gian đúng là bảo vật.

Nhìn nữ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc này hắn ccos chút nghi hoặc.

" Vậy nàng là cái gì tại sao lại xuất hiện trong này".

"Ta sao chẳng qua là một đạo chấp niệm dựa vào nơi này kéo dài hơi tàn mà thôi".

" Ra là vậy ! Thế ta có thể đưa người khác vào đây sao ". Nghĩ đến Tuyết nhi ánh mắt hắn lấp loé.

_"Bây giờ đẳng cấp của ngươi quá thấp dù nó đã nhận ngươi làm chủ nhưng ngươi không thể ra lệnh cho nó trừ khi ngươi mạnh hơn nó hoặc ngươi làm nó công nhận ngươi.

Hắn có chút ảo não quả nhiên không có chuyện tốt như vậy".

"khoan đã nó có phải là cái tháp ta đã vớt lúc trước không ? Như nhớ đến điều gì hắn mở miệng hỏi?.

"Nếu đúng là nó vậy chẳng lẽ nó kéo mình đến nơi này sao".

Theo hắn biết ở Huyền Hoàng Tinh pháp bảo được chia làm 5 cấp bậc

Thiên, Địa, Huyền ,Hoàng , huyết khí , đạo khí .

Mỗi cấp bâc được chia làm được chia làm 6 phẩm cấp .

Phàm binh , bảo binh , trọng khí , huyết khí , linh khí , đạo khí

Chẳng có pháp bảo nào có công năng nghịch thiên như vậy.

"Đúng là nó bất quá đẳng cấp của ngươi quá thấp không thể cho ngươi biết quá nhiều được" .

" Còn nữa tháp này không được tiết lộ cho ai khác dù chỉ một chữ.

Nếu ngươi nói ra sẽ có vô số đại năng khắp nơi cảm ứng được , hàng lâm nơi này để tranh đoạt nhấc lên vô tận gió tanh mưa máu hàng tỷ sinh linh cũng theo đó mà mất mạng"

Vương Ngạo giật mình.

"Nghiêm trọng như vậy sao ?".

Đạo lý hoài bích có tội hắn cũng hiểu, nhưng không nghĩ ra một cái tháp lại để ngươi điên cuồng như vậy.

" Còn một điều nữa Có phải ta đã quên cái gì rồi không ?".

_"Không quan trọng chỉ cần ngươi nhớ tên ta là đủ rồi.

thấy hắn còn định nói gì nàng cắt ngang".

"Không phải ngươi muốn mạnh lên sao?"

Nghe nàng nói vậy ánh mắt hắn nghiêm túc

"Nàng Sẽ giúp ta sao?".

"Ta chỉ có thể giải đáp thắc mắc giúp ngươi hướng dẫn ngươi tu luyện ngoài ra ta sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào cho ngươi . Muốn mạnh lên chỉ phải dựa vào chính bản thân mình".

Dứt lời tay ngọc khẽ phất chỉ thấy vô số phù văn đánh vào không trong , theo số lượng phù văn không ngừng đánh vào hai cái cửa động đen kịt dần dần hiện ra .

Nàng chỉ tay vào cửa động bên phải nói.

"Lối đi này không ẩn chứa nguy hiểm đồ vật trong đó có thể giúp ngươi trở nên mạnh hơn cũng có thể chỉ cho ngươi có một cuộc sống bình thường".

Nàng lại chỉ tay vào bên trái .

" Bên này ẩn chứa hung hiểm vô tận."

"nếu thành công có thể giúp ngươi nhất phi trùng thiên".

"Nếu thất bại hôi phi yên diệt không thể luân hồi".

Ngươi suy nghĩ kỹ đi.

Dứt lời Nàng cũng không nói nữa mà lẳng lặng nhìn hắn chờ xem lựa chọn của hắn .