Sau một nụ hôn kéo dài gần thế kỷ hai người tách môi.
Vương Ngạo vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào kia , còn Tuyết Nhi khuôn mặt ửng hồng, trên môi nở nụ cười ngọt ngào vô hạn, như chú chim nhỏ nép vào lòng hắn.
Ngọc Mai một bên lúng túng không biết làm sao, đành phải quay đầu đi nơi khác, trong lòng cuồng loạn.
"Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao, nữ nhân lạnh lẽo băng giá , chỉ dùng một ánh mắt đã khiến mình sợ hãi kia sao? ."
" Bây giờ Như chim nhỏ nép vào người nam nhân vẻ mặt hạnh phúc cùng nụ cười ngọt ngào kia .Đây cùng là một người sao?"
Vương ngạo còn có chút cảm giác không chân thực hắn gọi.
"Tuyết Nhi".
"Muội đây" nàng nhu thận đáp.
"Thê tử bảo bối"
Tuyết nhi xấu hổ chôn đầu vào ngực hắn lý nhí .
"Thiếp đây."
Ha ha ha quả nhiên không phải ảo mộng là thực.
Tuyết Nhi ta yêu muội chết mất . Nói xong hắn ôm nàng hôm một ngụm.
"Ưm ..."
Nhìn vẻ mặt xấu hổ mặc quân đoạt lấy của nàng hắn càng vui vẻ.
"Nói đi muội muốn làm gì ta đều nghe muội không chỉ hôm nay, mà mãi mãi cũng như vậy".
"Huynh cùng ta đi dạo , ngắm hoàng hôn với ta được không?"
"Tuân lệnh lão bà".
"Hứ."
.........
Hòa Bình trấn .
Bầu trời đã lấy lại màu xanh vốn có , không khí cũng thay mới một lần để người dễ chịu. Mặc dù nơi này vừa trải qua một trận chiến còn có chút điêu tàn, nhưng với tu sĩ sức lực viễn siêu thường nhân việc sửa chữa xây dựng là rất nhanh. Thoáng cái mà đã mọc lên không ít cửa hàng , quầy sạp.
Đường xá cũng đông đúc trở lại.
Vương Ngạo cũng Tuyết Nhi cứ như thế khoác tay nhau mà đi giữa dòng người hối hả.
Tiếng gọi hàng, tiếng mời chào , tiếng trẻ con nô đùa tô điểm cho bầu không khí vui vẻ này. Đến chỗ nào Tuyết Nhi cũng ghé lại mua một ít đồ hắn cũng rất sẵn lòng giúp nàng chọn lựa thử hàng. Nào là , trâm cài tóc , nhẫn vòng tay , thắt lưng, khuyên tai ...... Mới đi một chút mà trên tay hắn đã xách đầy đồ.
Vương ngạo dẫn nàng đi các nơi dành cho các cặp đôi.
Đến Hy vọng cầu ngắm nhìn sông Tình Duyên thơ mộng. Nghe những câu hát du dương của những đoàn hát ven sông Cùng nhau gấp, thả thuyền giấy mang theo ước muốn và hy vọng đi đến nơi xa.
Nguyệt lão miếu thắp hương cầu phúc cho tình yêu trọn vẹn.
buộc vào đây tơ hồng quấn chặt vận mệnh đối phương.
Hai người cứ như vậy thả mình vào cuộc sống thường ngày, quên đi mọi ưu sầu cùng buồn bực thường ngày, thoải mái tận hưởng tình yêu mang lại, loại này hạnh phúc. Nhìn nụ cười tỏa nắng, tràn ngập hạnh phúc của Tuyết Nhi hắn âm thầm quyết định dù tu hành có khắc nghiệt thế nào cũng phải dành thời gian tản bộ cùng nàng.
Hắn muốn giữ mãi nụ cười này trên môi.
"Đi ta đưa muội đến một nơi"
"Chỉ cần huynh muốn muội luôn chiều huynh."
"Ha ha .... Ta yêu muội !"
Không để nàng có cơ hội phản kháng , Hắn ôm nàng hôn một ngụm lên đôi môi kiều diễm.
"Ưm..."
Vương Ngạo như si mê cảm giác này.
Môi nàng mềm mại ngọt ngào . đầu lưỡi nàng mềm mại thơm ngát. Vương ngạo tham lam quấn quýt chiếc lưỡi đinh hương. Tuyết Nhi cũng nhiệt tình đáp trả. Hương tân ngọc dịch của nàng như hảo tửu lâu năm càng thưởng thức Vương Ngạo lại càng nghiện.
Sau nụ hôn ngọt ngào nàng xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn, tham lam hít thở khí tức nam nhân. Hưởng thụ tình lang mang đến hạnh phúc.
Vương ngạo hưng phấn vô hạn không ngại bày tỏ tình cảm của mình, hắn cứ như vậy ôm eo nàng đến
Cây Nguyện Ước.
Không khí ở đây hết sức trong lành cùng bình yên. Khi Vương Ngạo Cùng Tuyết Nhi tới đây thì.
Nơi này đã tràn ngập bóng người, bọn họ quây quanh một cái cây cổ thụ . Rễ cây như những đầu long mạch bao phủ đại địa. Thân cây sần sùi trải đầy tuế nguyệt tang thương. Đường kính thân cây khổng lồ 5 người ôm không xuể, nhưng nó lại không cao như những cổ thụ thông thường . Ngược lại rất thấp chỉ cao hơn người trưởng thành một chút. Cành cây , lá cây , ngọn cây treo đầy những phong bì đủ màu sắc.
"Đây là cây nguyện ước huynh muốn nói với muội thế nào? "
"Rất cổ kính cùng trang nghiêm , trên cây trêo nhiều lá nguyện ước rất đẹp "
"Đó là đương nhiên, đi chúng ta đi lấy giấy nguyện ước."
Vương Ngạo vui vẻ dắt tay nàng đến bên quầy lấy ra hai tấm thiệp đỏ.
"Tuyết Nhi ta nghe nói Cây Nguyện Ước này rất là linh thiên. Chỉ cần viết lên điều mình mong muốn rồi ném lên trên cây, điều ước đó sẽ trở thành hiện thực".
"Muội nghĩ thế nào"?
"Rất thần kỳ có lẽ điều ước sẽ thành hiện thực."
"Muội nghĩ tương lai chúng ta sẽ đạt được điều mình mong muốn, muội tin huynh cũng tin tưởng bản thân mình."
"Ha ha ta đương nhiên không để muội thất vọng rồi". _"Đây muội viết điều ước lên tấm giấy này rồi ném lên cây tin chắc điều ước của muội sẽ thành hiện thực".
Đây của muội. Hắn đưa nàng một tờ rồi chăm chú viết nguyện vọng của mình lên
"Huynh, muội, song rồi."
"Ha ha ... Cùng nắm tay nhau ném chắc hẳn sẽ linh thiên hơn."
"Ừm nghe huynh hết."
Vèo...
"Xong rồi không rớt xuống điều ước sẽ thành hiện thực".
Ném xong nàng tò mò hỏi .
"Huynh ước gì thế?"
"Điều ước làm sao dễ nói ra như vậy trừ phi. Vương Ngạo chỉ chỉ tay lên má mình".
Nàng có chút xấu hổ dù sao đây là nơi đông người a. Nhưng nếu quân muốn thiếp liền chiều theo vậy .
Chụt ...
"Ha ha .... Đúng là con mèo nhỏ đáng yêu. Vương ngạo cười rất vui vẻ ."
"Ta muốn trở nên mạnh nhất, làm những việc mình thích, xây dựng thế giới thuộc về ta. Ở đó sống một cuộc đời vui vẻ bên cạnh người ta yêu, bên nhau đến mãi mãi".
"Thế còn muội" muội ước gì?
Đôi mắt nàng loé lên tia giảo hoạt .
"Không nói cho huynh hi hi ! . nói rồi còn làm cái mặt quỷ bỏ chạy."
"Hừ dám xem ta không ra gì đúng không xem phu quân trừng phạt Muội."
"Khanh khách bắt được muội rồi nói nha."
........
Hoàng hôn thơ mộng kéo xuống chiều tây, ánh nắng ấm áp cuối ngày sưởi ấm cho vạn vật. Đỏ hồng ánh nắng chiếu rọi qua những chiếc là vàng cuối thu, ánh lên hình bóng của cặp đôi trẻ, như minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu kia .
Ở trên mỏm đá cao nhất
Nằm trên đùi nam nhân mình thích ngắm nhìn hoàng hôn cùng chàng .
Ngắm nhìn bạt ngàn, hùng vĩ sơn phong vun vút trong mây. Nghe tiếng thác nước róc rách chảy ra sông suối , dưới ánh hoàng hôn tạo nên cầu vồng mộng mơ, muôn hoa đua nhau khoe sắc ,con chim cái kiến hối hả ngược xuôi bay về tổ ấm sau một hành trình vất vả .
Khoé miệng Tuyết Nhi nở nụ cười hạnh phúc ,vô thức thốt lên .
" Thật đẹp ."
"Đúng vậy thất đẹp".
Vương Ngạo cứ như vậy nhìn ngẩn ngơ nhìn nàng như muốn khắc ghi dung vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, không, không thể ma diệt.
Khuôn mặt ấy , nụ cười ấy, mới chính là thứ đẹp nhất trong lòng hắn.
"Vương Ngạo đàn cho ta một bài được không ? " Ta thích nghe huynh đàn.
"Được".
Hắn lục lọi trong Hư Vô Chi Giới lấy ra một cây đàn bằng ngọc chắc có lẽ là của đệ tử Ngọc Nữ Cung.
"Đàn sao thật hoài niệm a"
Vuốt ve cây đàn vô số ký ức tràn về .
Đây cũng chính là đứa con tinh thần bầu bạn hắn bao năm trên tàu cướp biển, mỗi khi làm việc mệt mỏi chỉ cần đàn một khúc năng lượng sẽ tràn về , chính nó xua tan cuộc một phần cuộc sống đen tối kia.
"Tuyết nhi để ta dạy muội một khúc.
Ánh mắt hắn dần dần xa xăm bàn tay khẽ gảy."
Tình, tính tang... tàng tàng, tang, tang tang tính.....tình tính tang, tính tang, tình tang....... tàng tính tinh, tình tang, táng tinh tình...... Tình tính tang, tang tình........
Tuyết Nhi say mê mà nhìn hắn, khuôn mặt hạnh phúc vô hạn , không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Vương ngạo lẳng lặng mà nhìn.
"Đây chính là cảm giác nhìn ngắm người mình yêu khi ngủ say sao? Không ngờ lại tuyệt vời như vậy."
Đặt lên trán nàng một nụ hôn hắn thì thào.
"Ta sẽ để muội mãi mãi vui vẻ như ngày hôm nay."
Hắn cứ như vậy ôm nàng chìm vào mộng đẹp.