Chương 24: Tuyết Nhi Rời Đi

Bình minh nên thơ và mỹ lệ.

Bầu trời một mảnh trong xanh, đóa đóa mây trắng đong đưa trong gió nhẹ, từ chân trời xa sôi, một khoả đỏ hồng liệt, nhật e thẹn nhô lên. Đỏ hồng ánh nắng sưởi ấm muôn loài , con chim cái kiến rời khỏi hang tận hưởng ánh nắng ấm áp đầu ngày .

Như một thói quen Vương Ngạo từ trong mộng đẹp tỉnh lại.

Xoa xao có chút buồn ngủ đôi mắt Nhìn ra thiên không. Vẫn là mỏm đá ấy. Vẫn cảnh tượng thiên nhiên thơ mông kia, vẫn ánh nắng ấm áp chiếu rọi. Nhưng bóng dáng kia hoàn toàn không thấy.

Vương Ngạo cũng không nghĩ nhiều nơi này không có nguy hiểm gì, với lại tu vi của Tuyết nhi đã là kết đan cửu trọng không đánh lại cũng có thể chạy.

"khả năng là đi chơi ở đâu a Thật là". Tu Luyện một chút chờ muội ấy về a".

Vừa xếp bằng chuẩn bị tu luyện thì đồng tử Vương Ngạo hơi co lại khi thấy được hai vậy quen thuộc .

"Chiếc trâm này này không phải hôm qua ta tặng muội ấy sao, còn nữa cái khăn tay này".

Không biết tại sao hắn cảm thấy rất bất an, không kịp nghĩ nhiều hắn cầm cả hai lên. Nhưng khi mở chiếc khăn tay nhìn vào vài dòng chữ trên đó hô hấp Của Vương Ngạo như muốn Ngừng lại cảm giác đau nhói ở trái tim khiến hắn thực sự khó thở.

"Vương Ngạo những ngày tháng bên cạnh huynh là thời gian hạnh phúc nhất đời Tuyết Nhi. Cho muội Xin lỗi vì đã đi mà không từ biệt, nhưng muội không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến huynh. Hiện tại không phải lúc để sống an nhàn.

Muội là người rất, rất ích kỷ muội muốn những ngày tháng vui vẻ kia kéo dài vĩnh viễn . Muội phải nhanh chóng mạnh lên cùng huynh xây dựng thế giới dành riêng cho chúng ta. Không cần tìm muội, muội chỉ đi tìm về những thứ thuộc về mình, muội hứa sẽ không để bản thân vào tình cảnh nguy hiểm, huynh cũng phải như vậy. Nếu khi gặp lại mà nhìn thấy huynh gầy đi muội sẽ tức giận".

"Phải Chăm sóc bản thân thật tốt".

"Tuyết Nhi".

Đôi mắt Vương Ngạo đỏ bừng một giọt lệ chảy trên chiếc khăn tay kia .

Đúng vậy Vương Ngạo đã khóc, đây là lần đầu tiên hắn rơi Lệ, cho dù bị cha mẹ bỏ rơi, thiếu thốn tình cảm từ bé, thường xuyên là đối tượng bị bắt nạt, trêu chọc của đám trẻ nhỏ. Dù cho hắn sống một cuộc sống như địa ngục trên tàu hải tặc, ngày ngày bị đánh đập dã man. Nhưng hắn vẫn không chịu khuất phục trước số phận liều mình đánh trả cùng người liều mạng.

Nghịch cảnh không thể đánh bại hắn ngược lại càng để ý chí của hắn càng thêm cứng cỏi chai sạn . Đã không có chỗ cho những giọt Nước mắt mềm yếu kia .Vương Ngạo đã từng thề sẽ không bao giờ rơi lệ, dù cho cuộc sống ra sao đi nữa.

Nhưng bây giờ hắn đã rơi lệ tấm chân tình mà nàng dành cho hắn quá lớn, lớn đến mức phải dùng cả cuộc đời để chở che bảo vệ nàng.

Nàng còn quá nhỏ hoàn toàn có thể vô lo vô nghĩ ở bên hắn để hắn chiều chuộng.

Cũng có thể làm một thê tử hiền dịu ở bên hắn thôi, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ bảo vệ nàng.

Nhưng không cái nàng cần là sức mạnh, để chiến đấu cùng hắn, trải qua tất cả cùng hắn, bảo vệ hắn.

Vương ngạo không dám tưởng tượng, một thiếu nữ 13 tuổi chưa bao giờ rời xa hắn, mới hôm nào còn bám dính lấy hắn, ngồi trong lòng hắn làm nũng. Trong đêm tối rời bỏ quê hương, gia đình , đến thế giới tàn khốc kia tìm kiếm sức mạnh. Sẽ chịu bao khổ cực chứ .

Aaaaaaaaaaaa.....

Hắn ngửa đầu lên trời gào thét, như phát tiết sự bất lực, của bản thân.

Hắn trách bản thân mình quá yếu nhược, quá vô dụng. Không thể mang lại cảm giác an toàn cho nàng.

Một trượng phu không thể chăm sóc cho thê tử của mình, phải để nàng rời xa tìm kiếm sức mạnh trợ giúp bản thân. Trong khi nàng còn quá nhỏ.

"Tại sao muội lại ngốc như vậy chứ, ta chỉ cần muội vui vẻ bên ta mà thôi".

Chứng kiến dáng đau khổ của hắn, Minh Nguyệt cũng không dễ chịu gì, nàng nhẹ giọng an ủi.

"Tuyết Nhi chọn cách rời xa ngươi thời gian ngắn, để đổi lấy một cuộc sống vĩnh viễn bên ngươi.

Ngươi phải tự hào về muội ấy, càng phải lấy đó làm động lực phấn đấu , kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn để không phụ lòng kỳ vọng của muội ấy, sớm ngày đưa muội ấy trở về. Ở ngoài kia còn có nhiều thứ cần ngươi đi làm, còn trọng trách cần ngươi gánh vác. Nếu chọn bước đi con đường này ngươi không thể quay đầu lại được, càng không thể chôn chân ở đây được ."

Dồn nén bị thương vào tận đáy lòng Vương Ngạo mở miệng hỏi.

"Minh Nguyệt nàng nói cho ta muội ấy đi bao lâu rồi".

Minh Nguyệt thở dài đáp.

"Haizzz. Cũng 4 canh giờ rồi." Bây giờ ngươi đuổi theo cũng không kịp, hơn nữa ngươi cũng không cần đuổi theo.

"Tại sao nàng lại không báo cho ta một tiếng."

Minh Nguyệt dịu dàng nói.

"Muội ấy cho ngươi một ngày vui vẻ sau đó rời đi, để ngươi cảm thấy hạnh phúc quá mong manh , quá dễ biến mất từ đó tạo động lực để ngươi mạnh lên giữ gìn hạnh phúc dài lâu. Tuyết Nhi lựa chọn buông bỏ hạnh phúc chỉ để tìm kiếm sức mạnh sánh vai cùng ngươi. Muội chọn rời đi vì biết, ở lại sẽ ảnh hưởng đến tương lai cả hai. "

Nữ nhân như vậy ta không những không ghen ghét, còn rất kính nể.

Vương Ngạo thở dài trong lòng buồn bã .

"Những điều này ta làm sao không biết chứ chỉ là Tuyết Nhi còn quá nhỏ, ta không muốn muội ấy tiếp xúc với cái thế giới dơ bẩn này quá sớm".

"Ai mà chẳng muốn dành thứ tốt nhất cho người mình yêu chứ. Ngươi cũng vậy , mà muội ấy cũng thế."

" Ngươi yên tâm đi, Tuyết Nhi muội ấy đã là kết đan cửu trọng, cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Hơn nữa chỉ xa nhau một thời gian ngắn mà thôi. Cho nên việc người nên làm bây giờ là không để nàng vượt qua quá nhiều."

Haizz nha đầu ngốc này cần gì phải vậy chứ. Nếu đã như vậy

" Ta sẽ tôn trọng quyết định của muội ấy . Lấy tư thái tuyệt cường nhất tư thái đón muội ấy trở về bên ta, Làm cô vợ nhỏ của ta .

Vương Ngạo Lại đưa mắt nhìn Minh Nguyệt.

"Thế còn nàng thì sao?.Liệu có một ngày nào đó nàng cũng như muội ấy rời xa ta không?".

Nghe hắn hỏi như vậy nàng không chút do dự đáp trả.

"Không có, cũng không muốn. "

Nhận được lời khẳng định của nàng hắn ôn nhu nói.

"Có nàng ở bên thật tốt! ".

"Hừ thu hồi cái kia biểu lộ, ta cũng không phải nha đầu kia dễ như vậy bị ngươi dụ dỗ."

Vương ngạo không nói gì cứ như vậy nhìn nàng âm thầm tự nhủ.

"Nàng ở bên cạnh ta chỉ bảo ta tu Luyện, giải đáp mọi thắc mắc của ta, ở bên an ủi khi ta buồn bầu bạn cùng ta . Vậy mà chưa hề đòi hỏi cái gì". Nàng xứng đáng có một cuộc sống hoàn mỹ. Ta sẽ để nàng hạnh phúc mãi mãi

"Cũng nên rời đi nơi Này. Nhưng trước tiên phải làm một việc.

Vương Ngạo ánh mắt sâu kín đạo