Chương 22: Gả cho ta được không

Đình viện Thương Lan Dịch Trạm.

Một căn phòng xa hoa trần nhã được tô điểm bằng những quả cầu thủy tinh lấp lánh . Trung tâm là bộ bàn ghế được đóng như kiểu quý tộc phía trên phủ một lớp lông hổ sang trọng cao quý. Vài tấm bình phong tao nhã phủ xuống chia đôi không gian căn phòng.

Sau lớp bình phong kia là một không gian hoàn toàn mới. Ánh sáng dịu nhẹ bao phủ không gian , chính giữa là một chiếc giường lớn đủ chỗ cho 3 người nằm. Chất liệu gỗ làm nên chiếc giường cũng cực kỳ cao cấp , nó tỏa ra mùi hương dễ chịu khiến người dễ chìm vão giấc ngủ.

Vương Ngạo an tường nằm trên giường, khuôn mặt còn nở nụ cười như là gặp được chuyện rất vui đồng dạng.

Mà một bên Tuyết Nhi đang duỗi tay vuốt ve khuôn mặt hắn, trong mắt đẹp chất chứa bao nhiêu nỗi niềm, vui mừng có , ưu thương có, nhưng nhiều nhất vẫn là nhu tình, nàng cứ như vậy nhìn hắn như muốn khắc ghi bóng dáng nam nhân vào nơi xâu thẳm nhất trong linh hồn. Nhìn lại mới thấy bây giờ Tuyết Nhi đâu còn dáng vẻ như lúc đầu.

Nàng khoác một bộ bạch y cung trang che phủ thân thể yểu điệu, mái tóc xanh dương tùy ý xõa tung , khuôn tuyệt mỹ mặt đã rút đi sự ngây thơ hoạt bát, thay vào đó là sự băng lãnh lạnh lẽo, như hàn băng vĩnh cửu, cự tuyệt người ngàn dặm. Nhưng khi nhìn hắn lại ôn nhu, hiền dịu cũng tràn đầy quyến rũ , phong tình cho người ta một loại mãnh liệt trái ngược cảm giác .

Trên thân nàng còn tản ra một loại huyền ảo khí chất, loại khí chất này, nói không rõ không nói rõ nhưng xác thực tồn tại. Thật khó tưởng tượng một người trong thời gian ngắn ngủi lại có biến hoá to lớn như thế.

Tuyết nhi say xưa đang vuốt ve khuôn mặt Vương Ngạo thì tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang hành động .

Cốc cốc cốc... "ta có thể vào không "

bên ngoài một thanh âm trong trẻo vọng vào .

Nàng có chút không vui lên tiếng.

"Vào đi .."

Kẹt ket. Cánh cửa đột nhiên mở ra một thân ảnh xinh đẹp khác từ ngoài bước vào.

Nàng khoác một bộ kim sắc cung trang bao phủ cơ thể hoàn mỹ, mắt phượng, mày ngài, khuôn mặt như vẽ, thanh tao phong nhã nhưng cũng không kém phần kiều mỵ quyến rũ. Mặc dù rất tự tin và dung mạo của mình nhưng khi nhìn thấy Tuyết Nhi nàng vẫn tự thẹn không bằng.

Khí chất kia cho dù là cung chủ của Ngọc Nữ Cung cũng không có được.

Điều đáng nói là từ trên thân Tuyết Nhi nàng lại cảm giác được sự nguy hiểm, mặc Dù Tuyết nhi chỉ lẳng lặng ngồi đó , nhưng trên thân lại tỏa ra một loại không rõ áp lực.

Ngọc Mai có cảm tưởng nếu làm thiếu nữ trước mặt phật lòng hậu quả kia nàng không thể gánh nổi. Ỷong lòng nàng cũng nổi lên hiếu kỳ không nhẹ.

" Nàng là ai a, tại sao xuất hiện ở nơi nhỏ bé này, rõ ràng lúc trước nàng chỉ là một thiếu nữ mới lớn mà thôi, tại sao bây giờ lại như dạng này làm ta cũng phải kính sợ. "

Mặc dù nội tâm vô cùng nghi hoặc nhưng nàng cũng không dám thất lễ chắp tay nói .

" Xin chào ta tên là Ngọc Mai không biết cô nương tên gì?"

Lúc này Tuyết Nhi mới quay mặt lại nhìn xem nàng.

Ánh mắt kia băng lãnh , uy nghiêm, hờ hững .

Bên trong đôi mắt kia càng khôn xoay chuyển, thiên địa đảo ngược . Như có thể xem thấu nhật nguyệt tinh thần, vô tận luân hồi vậy.

Mà khi tiếp xúc loại kia ánh mắt Ngọc mai cơ thể như bị lột trần đồng dạng, một chút bí mật cũng không che giấu nổi. Ngọc Mai sợ hãi lùi về phía sau ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Thu hồi ánh mắt Tuyết Nhi bình thản đạo .

"Ta tên là Tuyết Nhi là thê tử của hắn . Không cần cảnh giác như vậy ta cũng không làm gì cô ."

Mà nghe Tuyết nhi nói như vậy nội tâm của Ngọc Mai càng nghi hoặc cùng tò mò.

"Thê tử, làm sao có thể tên kia rõ ràng không thích nữ nhân a , nữ nhân này mới thoạt nhìn chỉ có 14, 15 tuổi bọn hắn cưới nhau lúc nào. Sao ta chưa từng nghe hắn nhắc qua."

Ngay cả bản thân nàng cũng không hề hay biết, từ bao giờ nàng lại có hứng thú với nam nhân kia, muốn tìm hiểu mọi bí mật của hắn.

Hô hô... Ngay lúc một trận hô hấp dồn dập vang lên, nam nhân ngủ say bấy lâu ruốc cuộc tỉnh lại.

Cử động này lập tức hấp dẫn 2 nữ.

Vừa mở mắt Vương Ngạo liền nhìn thấy thân ảnh kia , vẫn như vậy lung linh kiều tiểu, vẫn dung nhan tuyệt mỹ . Sự non nớt đã hoàn toàn biến mất , ánh mắt kia , khí chất kia lại. Chỉ trên thân Minh Nguyệt hắn mới thấy được.

Vương Ngạo lấy tay xoa xoa hai mắt, sợ là mình nhìn lầm hắn lại nhìn thêm vài lần. Vẫn vậy.

"Trời đậu! ta hôn mê mấy chục năm rồi sao? tại sao muội ấy lại thay đổi nhiều như vậy".

Có chút không dám xác định Vương Ngạo mở miệng.

"Muội là Tuyết Nhi của ta sao".

Nhìn thấy hắn như vậy nàng phì cười dở ra giọng nói quen thuộc.

"Hừ ngươi dám quên cô nãi nãi sao? hừ hừ."

Nghe giọng nói kia Vương Mgaoj có chút sững người.

"Đây, giọng nói quen thuộc, câu nói quen thuộc. Đúng là Tuyết Nhi của ta nhưng làm sao lại".

"Hừ đây mới chính là ta ngươi không thích sao?"Nàng giả bộ giận dỗi nói.

"Nào có tiểu bảo bối ta đã từng nói qua dù nàng như thế nào đi nữa muội vẫn là Tuyết Nhi mà ta yêu thích nhất."

Nàng quay mặt đi nơi khác.

"Hừ ta mới không tin.''

Vương Ngạo lập tức trưng ra bộ dáng hối lỗi, tiểu bảo bối ta là nói thật không tin muội xem.

Nói rồi Vương Ngạo đặt cánh tay nàng lên trên ngực mình để nàng cảm nhận trái tim của hắn.

"Thấy không nó đang nói Ta yêu muội nhất không phải sao?."

"Khanh khách.. vậy mà huynh cũng nói được , như nghĩ đến điều gì nàng đỏ mặt hỏi."

"Huynh đã thấy hết thân thể của ta rồi bây giờ tính làm sao ?."

"Đương nhiên là cưới muội về làm thê tử bảo bối của ta rồi". Không chút nghĩ ngợi hắn dứt khoát nói.

Nghe vậy nàng mỉm cười ngọt ngào hừ hừ nói.

"Hừ thách ngươi cũng không dám không cưới ta ."

Nghe lời nàng dù kẻ ngốc đến mấy cũng biết mình phải làm gì .

"Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ lại có phần chờ mong của Tuyết Nhi hắn quyết định cầu hôn luôn. Vợ đẹp lại hiểu chuyện như vậy còn cầu mong gì .

Có câu cưới vợ phải cưới liền tay không phải sao?"

Nghĩ đến liền làm Vương Ngạo phi thân mà xuống một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nhi tay còn lại cầm một chiếc giới chỉ xinh đẹp hắn mở miệng tuyên bố.

"Tuyết Nhi mặc dù bây giờ ta rất nhỏ yếu, nhưng ta dám khẳng định tương lai ta sẽ cho nàng một cuộc sống mà nàng mong ước , vĩnh viễn yêu nàng, thương nàng, không để nàng chịu ủy khuất nào".

"Gả Cho Ta Được Không"

Tuyết Nhi ánh mắt đỏ hoe vô số ký ước ùa từ về từ một chút ký ức xưa cũ đến ký ức hiên tại.

khi mới nhận thức hắn, được hắn yêu thương, chìu chuộng ôn nhu chăm sóc. Hai giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má ngọc nàng nở một nụ cười. Nụ cười kia làm thiên địa cũng phải lu mờ.

"Ta đồng ý, Tuyết Nhi mãi mãi là thê tử của chàng ."

Vương Ngạo run rẩy toàn thân, loại cảm giác thân tình này hai kiếp làm người hắn mới được thể nghiệm.

Cô bé dính người hôm nào vẫn còn ôm chặt hắn làm nũng, chịu vô số nguy hiểm chỉ để đem về cho hắn một chén thuốc, nhất là khi nhìn thấy cảnh nàng bị băng phong kia trái tim hắn như ngừng đập. Trong khoảng khắc đó đời này hắn đã không thể quên được nàng. Hắn đã âm thầm thề, vĩnh viễn không để nàng tổn thương nữa.

Giờ đây nàng đang đứng trước mặt hắn, chỉ cần đeo lên tay nàng chiếc nhẫn này, nàng chính là thê tử của hắn .

Và rồi trước sự chứng kiến của Trời , Đất , Minh Nguyệt cùng Ngọc Mai.

Hắn chính thức đeo chiếc nhẫn kia lên tay nàng như một minh chứng cũng là khẳng định hắn dành cho nàng.

Bên trong không gian Minh Nguyệt nỉ non.

"Ngươi đã cưới muội ấy rồi bao giờ ta mới được như vậy?". Mặc dù biết điều đó gần như không thể.

nhưng nàng vẫn luôn ao ước một ngày nào đó ngươi lại đeo lên! tay mình chiếc nhẫn kia. Để mình lần nữa làm thê tử của hắn mãi mãi.

Ngọc Mai ở bên cạnh chỉ có chúc phúc cùng ước ao.

"Đây chính là cầu hôn sao?"

Một ngày nào đó sẽ có nam nhân như vậy đối với ta sao?

Vương Ngạo cùng Tuyết Nhi bốn mắt nhìn nhau cùng nở một nụ cười thoả mãn, cả hai xích lại gần nhau , cảm nhận nhịp đập của đối phương.

Trao cho nhau nụ hôn nồng cháy nhất.

Thời khắc đó thiên địa chính thức dừng lại .