Chương 18: Chém giết hoả giao

biết rõ nói xuống không có tác dụng nên lôi bảo vật vào , còn để lửng một câu để uy hiếp.

Ý kia rất rõ ràng nếu ngươi không tha ta thì dừng mong có được báo vật từ ta. Phải nói yêu thú khi khai thông linh trí cũng chẳng thua kém con người là bao .

Vương Ngạo dửng dưng như không, hắn gật đầu.

"Có thể ! Bất quá phải tiếp lão tử một đao."

Nghe hắn đồng ý Hoả Giao vui mừng nhưng khi nghe xong câu tiếp theo nó lập tức trở nên điên cuồng. Nhân loại này đang đùa giỡn nó.

Gràoooo... Rống.... Nhân loại hèn mọn tại sao ngươi cứ cắn mãi không buông Hoả giao điên cuồng gào thét nó sắc mặt càng thêm dữ tợn.

Hàm răng bén nhọn há ra chiếc lưỡi phun ra nuốt vào sẵn sàng phệ người. nó biết nhân loại này không dễ gì bỏ qua cho mình. Chi bằng liều chết một lần tìm đường sinh cơ.

Vương Ngạo lạnh nhạt mở miệng.

"Gào cái gì được chết dưới lão tử đao là ngươi vinh hạnh"

Dứt lời Vương Ngạo lại đứng tư tế quen thuộc.

Cả người chùn xuống thế trung bình tấn . Thân trên hơi chếch về phía trước, một nửa lực lượng của Vương Ngạo đều được dồn vào hai chân.

Theo lực lượng quán chủ hai chân của Vương Ngạo phình ra một vòng. Đảm bảo lực bộc phát tối đa trong cự ly ngắn.

Một nửa Khí huyết chi lực còn lại như thủy triều tràn vào huyến sát đao.

Hoả Giao nhìn thấy cảnh này tâm bang bang nhảy, hai mắt nó co rụt như chứng kiến thứ đáng sợ nhất thế gian.

Nội tâm nó cuồng biến .

"Không song phải trốn một đao này không thể đỡ được."

Bầu không khí lúc này đã tĩnh lặng đến cực hạn.

Gió lặng lẽ thổi qua những sợi tóc, một mảnh lá vàng trên ngọn cây từ từ rơi xuống.

khi nó chạm vào mặt đất cùng là lúc Vương Ngạo, rút đao.

Chỉ thấy một đạo huyết quang như trời đêm mỹ lệ nhất một đoá huyết hoa loé lên, bầu trời cũng bị hào quang kia làm cho phai mờ.

Khi ánh sáng khôi phục thân hình của Vương Ngạo cũng đã biến mất .

Đồng tử của Hoả giao có rút kịch liệt trước nguy cơ sinh tử nó lựa chọn trốn tránh những đã chậm.

Nó cứ như vậy trơ mắt nhìn nam nhân kia chém qua thân thể mình.

Ánh mắt kia hờ hững , băng lãnh , vô tình.

Sau đó chỉ còn lại cảm giác mát lạnh toàn thân, cùng vô tận bóng đen kéo đến.

Ầm ầm.. thi thể Hoả giao rơi trên mặt đất cuốn lên một trận bụi mù.

"Haizz! cuối cùng cũng xong".

Cảm thán một tiếng Vương Ngạo thu hồi thi thể hoả giao đến cạnh Ngọc Mai , Nàng vẫn còn hôn mê sau vụ va chạm khuôn mặt có chút tái nhợt khiến người đau lòng.

"Minh Nguyệt nàng không sao chứ, Vương Ngạo có chút lo lắng hỏi dù sao nàng bị như vậy cũng tại hắn.

"Nàng không sao chỉ bị chấn động mạnh ngất đi mà thôi, không lâu nữa sẽ tỉnh."

"Ngươi đem nàng đến hoả linh sơn đi nhanh chóng thu hoạch địa hoả châu chậm thì sinh biến ."

Vương Ngạo gật đầu đồng ý.

"Ừm"

..........

Hoà Bình Trấn .

Nơi Này đã không còn như cái tên của nó nữa, khắp nơi khói lửa mù mịt , tiếng than khóc, tiếng kêu la , rên rỉ vang vọng khắp nơi , khiến lòng người xót xa .

Sau cuộc chiến nơi này đã bị tàn phá nghiêm trọng , toàn bộ kiến trúc bị phá hủy nặng nề , mặt đất sụt lún lỗ chỗ , nếu muốn khôi phục ít nhất phải trăm năm thời gian .

Tu sĩ cũng đã đi hơn phân nửa , hai đại dong binh đoàn gần như toàn diệt.

Cũng không thể nói bọn hắn yếu mà là Hắc Lang Sơn Trại chuẩn bị quá kỹ càng.

Bọn hắn dẫn theo tất cả tinh Nhuệ ra tay đều là tuyệt sát bọn họ không đỡ được cũng là đương nhiên.

Đau thương về phần đau thương người vẫn phải sống tiếp, bọn họ thu dọn chiến trường, hợp lực xây dựng một căn cứ an toàn , đem những người bị thương đi chữa trị .

Khi bọn hắn tới địa phận Thương Lan dịch trạm không ít người trợn mắt ngoác mồm.

"Ta thiên nơi này là thế nào?"

..............

Hoả linh sơn .

Khi Vương ngạo đến nơi này cũng đã lờ mờ tối hắn cũng không kéo dài nữa đặt Ngọc mai sang một bên, kêu Minh Nguyệt trông chừng còn mình thì nhảy thẳng xuống dung nham hồ.

Đây là một cái nham tương thế giới sền sệt, nóng bức, và đầy kiềm chế. Đó là cảm nhận đầu tiên của Vương Ngạo về nơi này.

Nơi này đâu đâu cũng là những dòng màu đỏ dung nham

Tầm nhìn giới hạn cực kỳ dù là tu sĩ hơn xa thường nhân vạn lận nhưng chỉ có lờ mờ vài mét , Vương Ngạo cũng không chần chừ hắn xếp bằng giữa hư không toàn lực thôi động thiên địa hồng lô .

Hắn chọn dã man nhất phương thức dẫn thẳng dung nham vào cơ thể. Tuy việc này rất đau đớn nhưng bù lại nó sẽ rèn luyện cơ thể Vương Ngạo tối đa hơn.

Từng dòng dùng nham nóng cháy từ lôc chân lông Vương Ngạo chui vào cơ thể hắn nó du tẩu khắp toàn thân. Cuối cùng bị vòng xoáy khổng lồ giữa đan điền kéo về .

lúc này cơ thể Vương ngạo như một cái lò nung nhiệt độ cao, nóng cháy , kiên cố , cùng đau đớn .

kinh mạch của hắn bị tàn phá rồi được tạo ra các tế bao , huyết nhục da dẻ đều không ngoại lệ.

Theo khí huyết chi lực được tinh luyện rồi trả về cơ thể .

dần dần các kinh mạch của hắn trở nên thô to hơn, vững chắc hơn . Huyết nhục cùng xương cốt cũng vậy .

Bị nóng cháy hoả diễm ngưng luyện và thiêu đốt. Nhưng Vương Ngạo vẫn cắn chặt răng điên cuồng thôi động thiên địa hồng lô luyện hoá , đây là ý chí, mạnh lên khát vọng .

Đó mới chính là thể tu chi lộ khắc nghiệt , cũng đầy tàn khốc .

Không cần tư chất.

Chẳng cần thiên tư.

Ý chí duy nhất.

Nhưng cái gì cũng có giá của nó , thể tu tu sĩ mạnh hơn linh tu quá nhiều.

Bọn hắn thân thể cường đại vô song , sức bền, sức chịu đựng, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Linh tu giả không có tuyệt cường thủ đoạn cùng linh khí khổng lồ chèo chống thì dừng mong thắng được .

......

Không biết qua bao Vương Ngạo mở ra đôi mắt, bên trong thiêu đốt hừng hực hoả diễm.

Bên trong cơ thể hắn được một tầng hoả diễm bao phủ , bên trong đan điền xuất hiện một đoàn đỏ rực ngọn lửa. Tuy không phải quý giá hoả diễm nhưng vẫn mạnh hơn chân hỏa của cơ thể rất nhiều lần.

Tu vi của hắn cũng từ trúc cơ nhất trọng tăng lên thành trúc cơ nhị trọng.

Vương Ngạo cau mày, luyện hoá một hồ ngàn mét dung nham mà chỉ tăng lên nhất trọng , nếu tu sĩ bình thường luyện hoá hết hồ này dung nham cũng phải tăng đến kết đan lục trọng chứ không ít .

Xem ra Hồng Hoang Bá Thể Quyết cũng không dễ như vậy luyện, lượng linh khí đòi hỏi quá nhiều, nhất từ là tầng 10 trở đi .

"Haizz thuyền tới đầu cầu ắt có đường a."

Thu hồi viễn vong suy nghĩ hắn đánh giá một chút xung quanh.

Bây giờ dung nham đã loãng qua nhiều, có thể dễ dàng thấy được dưới đáy sự vật.

Bên dưới được vô số hài cốt lát thành có người , có thú , đủ loại sinh vật .

Một cái trụ đá to như một gốc cổ thụ sừng sững giữa mặt hồ .

Trên đỉnh của nó là một viên hoả châu , đỏ rực như máu , kích thước không lớn lắm chỉ bằng quả trứng gà .

Trên thân nó tản ra kinh khủng nhiệt độ .

Vách hồ bằng đá cũng không chịu nổi loại này nóng cháy mà tan chảy ra tạo thành hồ dung nham như đã thấy .

"Ắt hẳn nó là hoả địa châu a xác thực là đồ tốt". Hắn gật đầu hài lòng chợt như nghĩ đến điều gì hắn mở miệng hỏi.

"Minh Nguyệt tại sao đầu Kia Hỏa Giao lại không trực tiếp thôn phệ nó luôn mà phải mượn nhờ năng lượng tu luyện " đây vẫn là điều hắn thắc mắc.

"Thứ này cũng không phải tốt như vậy thôn phệ, Hoả Giao tuy lớp vảy kiên cố không sợ nhiệt độ , nhưng bên trong cơ thể lại không mạnh mẽ như vậy."

"Cộng thêm là Yêu thú không có công pháp đặc thù, nếu không có tứ giai tu vi nuốt vào chỉ có chết."

"Ra là vậy" .

Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Càng xuống sâu cái loại này thiêu đốt cảm giác lại càng cường liệt . Khi Vương Ngạo cách nó 1m thời điểm thân thể hắn đã đỏ ửng, làn da đã có dấu hiệu phồng rộp.

Nhưng hắn cũng không quan tâm, điều duy nhất hắn quan tâm lúc này là, nó có thể giúp hắn tăng lên bao nhiêu tu vi

Đôi mắt Vương Ngạo nóng bỏng mà nhìn viên địa hỏa châu kia , bản năng thân thể nói cho hắn biết , chỉ cần ngươi thôn phệ nó ta sẽ mạnh hơn.

Ực .. áp chế thèm muốn trong lòng, để tránh nguy hiểm hắn vẫn nên hỏi ý kiến Minh Nguyệt.

"Minh Nguyệt ta ăn nó được không ".

Nàng vuốt vuốt hư ảo tóc khẽ nói.

"Cơ thể của ngươi cũng đủ mạnh, lại có Thiên Địa Hồng Lô tốc độ luyện hoá sẽ nhanh hơn nhiều."

"Bất quá sẽ có chút nguy hiểm, nó đã sắp tiến hoá thành địa hỏa, cũng có một chút linh trí tuy không nhiều nhưng vẫn sẽ kịch liệt phản kháng nguy hiểm . Hơn nữa sẽ rất thống khổ ngươi chuẩn bị sao?."

"Nghe vậy hắn gật gật đầu khổ liền khổ a, có thể hồi sinh nàng khổ mấy cũng đáng."

Nghe vậy linh hồn nàng run rẩy kịch liệt, nàng muốn khóc nhưng không khóc được. Nàng run giọng hỏi.

"Thực sự đáng giá sao?" Ngươi và ta thậm chí chưa từng biết nhau

"Đáng giá" hắn không do dừa đáp trả.

"Hỗn đản, ngươi là đại ngu ngốc, sao lại cứng đầu như vậy chứ."

"Biết làm sao bây giờ? "Ta chỉ muốn một Minh Nguyệt Hoàn chỉnh, mãi mãi bên ta a.

Nghe vậy nàng bật cười, nụ cười kia làm cả thiên hạ đều phải đọng lại.