"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi." Hạ Tĩnh Tương lạnh như băng nói: "Nghe nói từ sau khi có cậu ta gia nhập, trong khi chấp hành nhiệm vụ, biên đội số 17 liên tiếp xuất hiện thương vong. Cậu nói xem nguyên nhân là do ai đây? Tuy trong cục xem trọng cậu ta, cho rằng cậu ta rất có tiềm lực, nhưng thế thì đã làm sao? Không phải mạng của chúng ta đều bị lấy ra làm đá kê chân cho cậu ta sao?"
Đặng Phong cả giận nói: "Dựa vào cái gì mà cô dám nói như vậy? Hứa lão đệ bằng vào bản lĩnh của mình bước vào thê đội thứ hai, dựa vào cái gì lại ép cậu ấy rời khỏi đó? Bản thân cô cũng biết khư lực của Hứa lão đệ mạnh tới mức nào, chỉ cần năng lực chiến đấu thuần thục, tuyệt đối vượt qua chúng ta!"
"Hơn nữa, trong lúc chấp hành nhiệm vụ khẳng định sẽ có thương vong, cậu ấy có thể sống sót trong nhiệm vụ chẳng lẽ không là bản lĩnh sao? Đổi lại là cô, chưa chắc đã tốt được đến đâu."
"Vật họp theo loài." Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương lạnh như băng.
Đặng Phong tức giận không chịu nổi, đang muốn tranh chấp vài câu, Hứa Thâm đã kéo gã lại, khẽ lắc đầu.
Từ ngay câu đầu tiên khi đối phương mở miệng, Hứa Thâm đã cảm nhận được thành kiến và ngạo mạn.
Mà hai loại này, vừa vặn lại là bệnh hiểm nghèo không thể cứu trị.
Tranh luận không hề có ý nghĩa.
"Hừ, đồng đội của cậu đâu, vì sao để một mình cậu đến đây?" Hạ Tĩnh Tương nhìn thấy Hứa Thâm im lặng, càng cảm thấy những gì mình nói đã chọc đúng tim đen của hắn rồi, lại hừ lạnh nói: "Có khi người khác không muốn kết đội cùng cậu đâu, cho nên cậu hãy nghĩ lại một chút. Đây chính là một loại tín hiệu đấy!"
"Tiểu Hạ, mọi người biết nhau ư?" Bên cạnh có một thanh niên đi tới, kinh ngạc nói: "Là tốt nghiệp cùng khóa trong huấn luyện doanh sao?"
Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương lập tức dịu dàng hơn rất nhiều, cô khẽ gật đầu: "Là khư lực giả trời sinh được trong cục bồi dưỡng, nhưng mà nâng lên hơi cao một chút."
"Khư lực giả trời sinh?"
Những người khác đều nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt có chút khác biệt, có hâm mộ, có sợ hãi thở than, có ghen tỵ, có chán ghét. . . Lần lượt những vẻ mặt ấy đều xẹt qua trong đáy mắt Hứa Thâm.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy rất buồn cười.
Có lẽ khi bản thân không được người ta coi trọng, mới có thể nhìn thấy một mặt chân thật nhất của nhân tính.
"Cô đã nói đủ rồi đấy, nên nghỉ ngơi một chút đi." Hứa Thâm bình tĩnh nói
Hạ Tĩnh Tương khẽ nhíu mày, loại thái độ gặp hoàn cảnh lắt léo cũng không sợ hãi của Hứa Thâm, khiến trong lòng cô xuất hiện một tia không thoải mái.
"Được rồi Tiểu Hạ, có ân oán gì về sau hãy nói, lần này chúng ta còn phải chấp hành nhiệm vụ cùng nhau đó." Thanh niên bên cạnh cũng khuyên một câu, tránh cho chuyện này gây nên động tĩnh quá lớn.
Hạ Tĩnh Tương thấy đồng đội khuyên bảo như thế, cũng không tiếp tục nhiều lời, dù sao, đúng là Hứa Thâm cũng chưa bao giờ xung đột chính diện với cô, chỉ là cô không quen trông thấy loại người chuyên gây trở ngại này mà thôi.
"Đến rồi." Đúng lúc này, bỗng có người nói câu.
Ánh mắt của những người khác lập tức rời khỏi Hứa Thâm, nhìn về phía cửa trang viên.
Vài bóng dáng vừa từ bên trong đi ra, đúng là đám người Mục Tuyết và La Hoa.
Ánh mắt Mục Tuyết đảo qua, nhìn thấy Hứa Thâm đang đứng trong đám người, không khỏi nhíu mày, nói: "Cậu lại đến muộn."
La Hoa cười cười: "Thì cậu ấy không có xe mà, dù có đi học, thì một chốc một lát cũng không thể học được."
Mục Tuyết cũng không định nhiều lời, chỉ đơn giản nói: "Đi tới đây nào, cùng mọi người nghe nội dung nhiệm vụ."
"Ừm." Hứa Thâm gật gật đầu, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai Đặng Phong: "Đội trưởng gọi tôi, tôi qua bên đó một lát lại đến tìm anh."
Vẻ mặt Đặng Phong đầy mờ mịt, gã lập tức hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Đây là tình huống gì?
Bên kia, Hạ Tĩnh Tương nhìn thấy Hứa Thâm nhẹ nhàng chạy chậm vài bước đến bên cạnh đám người Mục Tuyết, vẻ mặt lạnh nhạt cũng biến hóa, nhưng rất nhanh cô đã khắc chế được, không để mình thể hiện quá mức lộ liễu, chẳng qua nỗi khiếp sợ trong mắt lại không thể nào che giấu được.
Hắn?
Đi vào biên đội số hai? !
Sắc mặt của mấy đội viên bên cạnh cô cũng khẽ biến, không khỏi nhích người rời xa Hạ Tĩnh Tương một chút.
Đối phương là khư lực giả trời sinh, còn nhảy vào thê đội thứ nhất rồi, nhìn thế nào cũng thấy, chỉ trong vài năm nữa thôi, người ta sẽ trở thành nhân vật phong vân trong cục.
Đắc tội với người như vậy, lỡ như đang làm nhiệm vụ bị gây khó dễ, chẳng phải sẽ gặp kết cục trực tiếp đoàn diệt sao. . .
"Lần sau để tôi đưa cậu tới đi." La Hoa cười cười với Hứa Thâm:
"Tôi có xe mà. Cám ơn La ca." Hứa Thâm vội vàng nói tạ ơn.
Mục Tuyết liếc mắt một cái nhìn hai người tỏ ra khá thân thiết kia, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nói: "Biên đội số 32!"
"Có!" Một trung niên bên dưới dưới lập tức đứng thẳng người.
"Toàn đội đều tới rồi sao?" Mục Tuyết lạnh nhạt hỏi.
"Bẩm Mục đội, toàn bộ thành viên của biên đội số 32 đã đến đông đủ, không thiếu một ai!" Trung niên nhân nói.
"Biên đội số 24." Mục Tuyết lại điểm danh.
"Có!" Vị trung niên bên người Hạ Tĩnh Tương lập tức trả lời vang dội hơn.
Âm thanh to rõ này lập tức làm Hạ Tĩnh Tương đang chìm trong suy tự sợ tới mức nhảy dựng lên, rất nhanh sau đó, cô đã phục hồi lại tinh thần, rồi nhìn về phía cậu thiếu niên đằng trước kia, lại bắt gặp đối phương đang cười cười với phía bên kia.
Cô quay đầu đưa mắt nhìn theo, là Đặng Phong được phân công đến biên đội số 32.
Người sau đang nháy mắt ra hiệu, như đang muốn nói "Hay cho nhóc con này, cậu dám lừa tôi nhé".
"Toàn bộ thành viên đều tới rồi sao?"
"Toàn bộ thành viên của biên đội số 24 đã đến đông đủ!" Vị trung niên nọ lớn tiếng nói.
Mục Tuyết khẽ gật đầu, nói: "Nhiệm vụ lần này là cứu viện cấp C! So sánh với săn bắn, thì nhiệm vụ trung tâm chính là cứu viện!"
"Trong cục phái hai biên đội thuộc thê đội thứ ba các anh đi tới hiệp trợ chúng tôi, cũng là xem trọng các anh, muốn tăng lên kiến thức và kinh nghiệm cho các anh, hi vọng trong nhiệm vụ lần này, các anh biểu hiện thật tốt, tích cực phối hợp với tôi và nhóm đội viên của tôi."
"Rõ!" Hai đội đội trưởng đều vội vàng đáp lại.