Lời tác giả:
Tán gẫu một chút về cuốn sách này đi.
Ta đã phải chuẩn bị cuốn sách này rất lâu. Có thể nguyên nhân nằm ở phong cách giai đoạn trước, vốn không bắt đầu từ thể loại sảng văn kinh điển này, khiến cho có một dạo thành tích của ta rất kém cỏi, nhưng ta lại rất thích loại cảm giác ấy.
Có khả năng bản thân ta đã xem các thể loại trinh thám suy luận này hơi nhiều một chút, cho nên rất thích cách biểu đạt mang theo một chút mờ mịt thế này.
Nêu một ví dụ đơn giản đi, giống cái tên của chương thứ nhất: “Hắn nhìn thấy”, chính là nói về vai diễn quần chúng Kiều Thiết Căn kia, cũng để nói về nhân vật chính, loại biểu đạt một từ mang hai ý nghĩa như vậy, cũng xuất hiện rất nhiều trong phần sau của truyện.
Mà loại biểu đạt thoáng mờ mịt một chút, ví dụ như trong chương thứ nhất, khi nhân vật chính rời giường, chạm đến thân thể ma ma ngày càng trở nên mềm mại, kỳ thật từ mềm mại này có nghĩa là hư thối.
Đoạn miêu tả này muốn nói thay lời nhân vật chính, bởi vì nhân vật chính nhìn được, nhưng không muốn thừa nhận chuyện này, cho nên mới miêu tả một cách tốt đẹp như vậy.
Ví dụ như: thời điểm nhân vật chính chém giết cô bé cấp D kia. Ngay lúc đó, ta không viết hắn có ăn hay không, nhưng về sau, thông qua chuyện buổi tối nằm mơ, hắn gặp ma ma dặn dò phải ăn cơm đúng bữa. . .
Những tình huống kiểu như thế, là cách biểu đạt hàm súc của ta, bởi vì đọc sách quá nhiều năm, nếu cứ biểu đạt một cách thẳng thừng, bản thân ta sẽ cảm thấy có chút đơn điệu quá mức.
Cho nên hi vọng ở thời điểm mọi người đọc sách, sẽ cho cuốn sách này nhiều một chút kiên nhẫn và bao dung.
Với ta, phần kết cấu cốt lõi của cuốn sách này, cũng là một loại khiêu chiến.
Bởi vì, trên thực tế, cuốn sách này có hai tầng kết cấu.
Ngoại trừ bề ngoài là sảng văn, còn có một tầng hạch tâm tinh thần.
Ví dụ như con mắt của vụ dân hay Đạo Manh tác… Ý nghĩa thực sự của những thứ này, đó chính là những dân chúng bình thường trong hiện thực như chúng ta, đều nhìn không rõ, vốn chỉ di chuyển theo xã hội, theo những thứ mà người tầng trên ném xuống thôi.
Như vậy, Đạo Manh tác cũng chính là lối suy nghĩ.
Tựa như mua nhà, mua xe, nối dõi tông đường… cuộc đời chúng ta luôn bị người khác dắt đi.
Lối suy nghĩ của ngươi, giá trị quan của ngươi, đều là thứ bị người khác đắp nặn mà thành, có một vài thứ là chính xác, nhưng cũng có một vài thứ là sai lệch, có vài thứ thuộc về số đông, cũng có vài thứ thuộc về số ít.
Đương nhiên, nhìn ở mặt ngoài, vụ dân cũng không phải là hình tượng cụ thể hóa tượng trưng cho hạch tâm đơn thuần như vậy, mà chỉ là hình tượng ăn khớp với bối cảnh trong chuyện thôi, về sau ta sẽ viết đến nguyên nhân.
Ừm, nói như thế nào đây?
Có khả năng chính là bản thân ta đã tự hỏi quá nhiều, hao tổn tâm tư quá nhiều trên phương diện đại cục và cân bằng, khiến cho chính mình hơi bị chểnh mảng trên phương diện cảm giác sảng khoái ở giai đoạn trước…
Chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho thành tích của cuốn sách này té ngã đầu đường.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như thế, dưới tình huống thành tích kém thì chém ngang lưng vài lần, ta vẫn muốn kiên trì viết cho xong phần chủ tuyến.
Bằng không loại cảm giác bản thân mình đã nghĩ ra thật nhiều thứ lại cắt đi như vậy, rất đáng tiếc.
Nói đến đây, kỳ thực, biên tập đại đại có đề nghị ta sửa tên sách, sửa thành nói trắng ra một chút, hấp dẫn người khác hơn một chút, muốn đạt được một chút thành tích. . . Những thứ này, ta cũng muốn mà.
Nhưng mà… trên thực tế, ngay cả tên sách cũng có một chút tâm tư nhỏ, một chút ám hiệu ngầm của ta đó.
Vĩnh Dạ - mọi người đều đã biết rồi, đó là danh hiệu của nhân vật chính.
Thần Hành thì không phải danh hiệu rồi, về sau ta sẽ nhắn nhủ nhé.
Thuận tiện nói một chút, cái tên Mai Phù cũng không phải ta tùy tiện nghĩ ra đâu, lật ngược lại một chút, cũng là một tiểu thải đản đi (thải đản – trứng màu: từ này bắt nguồn từ trò chơi tìm trứng Phục Sinh của phương Tây, nếu không cẩn thận tìm kiếm sẽ bỏ qua những chi tiết thú vị, trong điện ảnh, khái niệm này đại diện cho những chi tiết thường bị người xem bỏ qua nhưng trên thực tế, đó lại là điểm nhấn rất thú vị hoặc chi tiết mấu chốt của cả bộ phim).
Điểm vui sướng nhất khi viết truyện, đại khái chính là bản thân có thể mai phục rất nhiều tâm tư nhỏ hoặc suy nghĩ của mình vào trong đó. Cũng tương tự như một món quà vậy, sau đó bắt đầu chờ mong nó bị người khác phát hiện ra, lúc này bản thân sẽ cười trộm: “Ai nha, đã sớm nói cho ngươi rồi mà, là tự ngươi không chú ý tới nha!”
Hiện giờ, dưới hiệu ứng đến từ tài nguyên trên cuốn sách này, khiến cho thành tích của nó được cứu lại một chút, cũng có thể là về sau này, câu chuyện dần dần trở nên trôi chảy hơn một chút, trôi chảy hơn giai đoạn trước, cho nên hiệu quả đề cử không có lót đáy như trong tưởng tượng của ta.
Vốn dĩ cuốn sách này còn có thể lên được Tam Giang (dạng như bảng đề cử hàng tuần của qidian), kết quả là gặp được một kỳ xoắn nhất, bị dìm xuống, cũng không biết cố đẩy lên có được hay không. . .
Haizz… ta vốn không quá giỏi trong chuyện này.
Nhưng mặc kệ như thế nào, dựa theo thành tích đánh giá trước mắt, coi như đủ kiếm miếng cơm ăn rồi.
Vốn là ký thác hy vọng cao lắm, hi vọng lại có một bộ hoành tráng, nhưng hiện tại ta chỉ hi vọng, có thể kiếm chút cơm ăn cho ta viết xong là OK rồi.
Hết!
Huống chi hình thái thứ hai còn có thể làm cho năng lực trong cơ thể mình hoàn toàn được kích hoạt, từ cảm ứng điều khiển mơ hồ, biến thành chân chính điều khiển.
Ở trạng thái cực hạn, các loại âm thanh liên tục truyền đến, ghé sát vào lỗ tai hắn.
Nhưng theo thời gian hắn duy trì trạng thái cực hạn càng ngày càng lâu, loại âm thanh này cũng trở nên càng ngày càng yếu, giống như đã bị thứ gì đó ngăn cách rồi.
"Ta liên tục tinh lọc khư lực khiến cho số lượng trong cơ thể giảm đi, lại khiến bản thân không thể phá tan điểm cực hạn cuối cùng."
Hứa Thâm muốn bước vào giai đoạn thứ hai, nhưng trong cơ thể chỉ có lượng khư lực tương đương với 50 ống, dù tất cả chúng đều dũng mãnh tràn vào trái tim, cũng chỉ có thể khiến cho bản thân duy trì trạng thái cực hạn, không thể khư hoá toàn thân tiến vào hình thái thứ hai được.
Chỉ có khư lực bão hòa, lại thông qua bơm vào, lưu trữ tại trái tim, khiến cho máu thịt, lỗ chân lông toàn thân đều được lấp đầy, hấp thu đủ khư lực, mới được tính là chân chính đột phá hình thái thứ hai.
"Trong khoảng thời gian ngắn, không thể tiếp tục tinh lọc khư lực nữa."
Hứa Thâm có cảm giác nếu hắn còn tiếp tục tinh lọc khư lực, thì thời gian bản thân đạt tới hình thái thứ hai sẽ kéo dài rất lâu.
Ở thời điểm bình thường, lượng khư lực của ba ống, trải qua tinh lọc chỉ còn lại một ống.
Nói cách khác, hắn cần phải hấp thu 300 ống, mới có khả năng bước vào hình thái thứ hai.
Và dù mỗi ngày tiêm vào hai ống, cũng cần tới 125 ngày.
Bốn tháng là quá lâu!
"Chờ sau khi bước vào hình thái thứ hai, lại chậm rãi tinh lọc cũng không muộn, cần phải cam đoan lượng tinh lọc và lượng bổ sung ngang nhau để duy trì trạng thái bão hòa. . ."
Hứa Thâm muốn mau chóng bước vào hình thái thứ hai.
Nguy cơ lần này khiến cho hắn ý thức được hình thái thứ hai có rất nhiều chỗ tốt.
Nếu lần này hắn đã đạt đến hình thái thứ hai, hắn hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ dấu vết của bản thân, sẽ không lộ ra sơ hở rõ ràng như vậy.
Một ngày tu luyện chấm dứt.
Cả người Hứa Thâm toát mồ hôi như mưa. Hắn bổ sung vài lần nước, lại ăn vài món, chờ sau khi khôi phục chút thể năng, lại tiếp tục vung kiếm.
Một ngày không có chuyện gì xảy ra.
Coi như tâm trạng căng thẳng của Hứa Thâm đã thoáng lơi lỏng hơn vài phần, nhưng hắn lại biết đây chính là sự yên lặng trước khi cơn bão đến.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thâm nhận được thông tin.
Vốn tưởng rằng, bên trên gửi tin gọi hắn đến thẩm vấn, nhưng sau khi đọc, mới phát hiện là Mục Tuyết gửi tới thông báo nhiệm vụ.
Ngay khi Hứa Thâm đi vào trong cục, hắn nhìn thấy, ngoại trừ đám người Mục Tuyết, còn có hai chiếc xe vũ trang màu đen đang dừng đỗ bên ngoài trang viên số hai.
Có một vài nhân viên trảm khư đang đứng bên cạnh xe, có người hút thuốc, có người đang nói chuyện phiếm.
Hứa Thâm cũng nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc trong đám người này, là bạn bè tham gia cùng một khóa trong huấn luyện doanh với hắn, Đặng Phong, còn một người khác là Hạ Tĩnh Tương.
Hai người bọn họ cũng thấy được Hứa Thâm, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ sửng sốt.
"Hứa Thâm!"
Đặng Phong nhìn thấy Hứa Thâm, hai mắt lập tức sáng lên, gã vội vàng nhiệt tình đi qua nghênh đón, nói: "Nghe nói tỷ lệ bỏ mình ở biên đội số 17 các cậu rất cao. Hiện giờ còn có thể nhìn thấy cậu, thật sự là quá tốt rồi!"
Hạ Tĩnh Tương vẫn ở bên cạnh đồng đội, chỉ đứng từ xa nhìn cậu học viên từng học chung một khóa với mình. Trước kia, huấn luyện viên còn muốn phân phối Hứa Thâm vào cùng một tiểu đội huấn luyện của cô, nhưng cô không thích bị người khác liên lụy, bởi vậy chẳng cho Hứa Thâm này sắc mặt gì tốt lành cả.
Không nghĩ tới chỉ chớp mắt sau khi mọi người tốt nghiệp, cô lại nghe tin Hứa Thâm được bên trên trực tiếp điều tới biên đội số 17.
Đó chính là thê đội thứ hai đấy!
Tiền lương nhiều hơn gấp đôi bọn họ, tốc độ tích lũy công lao cũng như thế.
Một lần đó, tâm trạng của cô trở nên cực kỳ phức tạp.
Nhưng sau này, cô lại nghe được tin tức khác, trải qua vài lần nhiệm vụ liên tiếp, biên đội số 17 kia đều có nhân viên thương vong, lần gần đây nhất, hình như cả đội trưởng của bọn họ cũng chết.
Quả nhiên, trong đội có một người mới kiểu gì cũng dễ dàng liên lụy tới người khác. . . Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương hơi hơi chớp động, ý niệm trong lòng dần trở nên kiên định, tuyệt đối đừng đi cùng loại người chuyên gây trở ngại cho kẻ khác kiểu này, sẽ bị bọn họ hại thảm.
Lúc trước, cũng chính vì bị liên lụy, nên ma ma mới. . .
"Ngô." Hứa Thâm nghe được lời nói của Đặng Phong, trong đầu không khỏi nghĩ đến Chu đội đã hy sinh kia, nụ cười trên mặt thoáng nhạt đi một chút. Hắn mở miệng nói: "Tôi có chút may mắn, hơn nữa những người khác đều quan tâm tới tôi."
"Vậy là tốt rồi." Đặng Phong cười, vỗ vỗ bả vai Hứa Thâm.
Hứa Thâm mỉm cười, hỏi một chút về tình hình gần đây của gã.
Hai người vừa hàn huyên được chốc lát, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng đâm chọc vào: "Nếu cậu thực sự lo lắng cho người khác, thì nên rời khỏi biên đội số 17 đi."
Đặng Phong quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức che ở trước mặt Hứa Thâm, nói: "Hạ Tĩnh Tương, cô không bị làm sao chứ? Có phải muốn ức hiếp Hứa lão đệ người ta thành thật hay không?"
Hạ Tĩnh Tương vốn không muốn tiến lại gần bọn họ, nhiều nhất chỉ muốn chờ sau khi Hứa Thâm đi qua, gật đầu coi như chào hỏi một cái, dù sao bọn họ cũng đều được phân chia vào các đội khác nhau rồi, tuy đều là nhân viên trảm khư của cục Khư Bí, nhưng rất nhiều đồng nghiệp cùng một cục đều không quen biết lẫn nhau.
Dù sao nghề nghiệp mà bọn họ làm cũng thuộc dạng nguy hiểm, sẽ tử vong bất cứ lúc nào, khiến cho chẳng ai còn tâm tình mà cả ngày muốn đi làm quen, móc nối quan hệ cả.
Nhiều nhất chỉ là ở chung lâu ngày, coi như tới căn tin ăn cơm, nhìn quen mặt nhau thôi.
Nhưng ngay lúc Hạ Tĩnh Tương nghe được lời nói của Hứa Thâm, không hiểu sao trong lòng cô lại bùng lên một bụng lửa giận. Cậu ta rõ ràng là thứ chuyên kéo chân sau, chuyên gây trở ngại cho người khác, vì sao không tự mình biết mình? !
Thực sự cho rằng bản thân là khư lực giả trời sinh, được sủng ái thì có thể không kiêng nể gì sao? !