Chương 200: Thành Ý? Biểu Hiện?

Lần này bọn họ được tham gia sự kiện cấp C, tuy chỉ thuộc loại cứu viện, nhưng vẫn đầy rẫy hung hiểm.

Đương nhiên, sau khi hoàn thành sự kiện, chỉ cần bọn họ không xảy ra sơ suất quá lớn, đều sẽ được ghi chép lại một phần công lao không tồi

Đây coi như một loại nhiệm vụ được trong cục ưu tiên bồi dưỡng.

Mục Tuyết khẽ gật đầu, chợt hơi hơi lui về phía sau, ném cho Cố Thu Phong một ánh mắt.

Cố Thu Phong biết loại chuyện phiền toái này, chắc chắn sẽ rơi xuống người mình, vì vậy cũng lập tức tiến lên nói cho mọi người biết một chút hành động chủ yếu trong nhiệm vụ lần này, ví dụ như địa điểm và thời gian, cùng với đối tượng được cứu viện trong nhiệm vụ.

Căn cứ theo tình báo thu thập được trước mắt, tại địa điểm kia nghi ngờ có tồn tại hai con khư thú cấp C, chúng chiếm lĩnh một khu trấn nhỏ tại vùng ngoại thành.

Bên trong trấn nhỏ đã có khá nhiều thương vong, và nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ, chính là đi giải cứu trấn trưởng trong trấn nhỏ, cùng với người của gia đình giàu có bên trong.

Ngoài ra ở trong trấn nhỏ còn có một ông dượng của vị quản sự cao tầng nào đó thuộc hiệp hội Chưng Khí, đối phương cũng là mục tiêu cứu viện lần này.

Về phần những cư dân vô tội khác, mỗi khi cứu viện được một người, đều có thể đạt được 100 Lô Tạp tệ khen thưởng.

Dùng lời nói của người trong cục, đây vốn không phải dùng tiền để ước lượng mạng của bọn họ, chỉ là một chút khen thưởng cho sự cố gắng của mọi người đối với sự kiện chính nghĩa này thôi.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều tin.

"Hai con khư cấp C. . ." Hai vị đội trưởng kia vừa nghe được tình báo, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng, khẩn trương và lo lắng.

"Nếu mọi người không có gì nghi vấn, vậy chúng ta mau lên xe đi, thời gian không còn sớm nữa, phải cố gắng hết mức để tới nơi vào giữa trưa, và chấm dứt trước khi bầu trời tối đen." Mục Tuyết phất tay phân phó nói.

Hai đội đồng ý, đều tự mình lên xe.

"Các cậu đi trước."

Mục Tuyết nói với ba người La Hoa, chỉ giữ một mình Hứa Thâm ở lại.

"Đội trưởng, tính toán làm gì, cậu ấy cũng không cố ý tới muộn." La Hoa vội vàng xoa dịu.

"Hử?" Mục Tuyết liếc nhìn gã một cái.

La Hoa lập tức câm miệng, quay sang thấm thía nói với Hứa Thâm: "Chúc cậu may mắn, anh bạn của tôi."

Cố Thu Phong ở bên cạnh, lập tức nở nụ cười xấu xa, thậm chí lúc đi đường còn tung tăng nhảy nhót, chạy tới lái xe, hiển nhiên, loại chuyện mệt mỏi này, đều do một tay gã xử lý.

Mục Tuyết chờ ba người kia đều rời đi, mới đè thấp âm thanh, nói với Hứa Thâm: "Tôi đã biết chuyện buổi tối hôm trước của cậu."

Tim Hứa Thâm đập thình thịch.

Buổi tối hôm trước?

Là chuyện bị đuổi giết sao?

"Trong cục đang điều tra về cậu. Hẳn là cậu đã đạt tới điểm cực hạn của hình thái thứ nhất rồi? Ngụy trang rất kín nha. . ."

Dáng người Mục Tuyết rất cao, lúc này cô lại hơi hơi cúi đầu thì thầm nói chuyện, khiến cho hai má vừa vặn dừng lại bên cằm Hứa Thâm, thoạt nhìn cử chỉ này có chút thân mật.

"Trong cục sẽ dùng nhiệm vụ lần này như một đợt kiểm tra đánh giá, hi vọng cậu đừng tiếp tục che giấu nữa, cũng đừng coi tất cả mọi người đều là lũ ngốc." Mục Tuyết hơi hơi đưa mắt nhìn chăm chú vào Hứa Thâm: "Trong cục có lựa chọn che chở cho cậu hay không, đều quyết định ở biểu hiện và thành ý của cậu. Cậu nghe hiểu ý tứ của tôi không?"

Sắc mặt Hứa Thâm liên tục biến ảo.

Thành ý? Biểu hiện?

Nghĩa là người trong cục muốn nhìn xem hắn có thẳng thắn thành tâm với cục hay không sao?

Hứa Thâm hít sâu một hơi, lúc trước hắn vẫn một mực biểu lộ tâm thế dao động, khó mà nắm bắt được, nhưng tại một khắc này, coi như hết thảy suy tư đều chìm xuống rồi, cùng với chờ đợi những gì mình không hề hay biết, thì coi như hiện giờ, hắn đã đạt được một đáp án rõ ràng.

"Tôi sẽ biểu hiện thật tốt." Hứa Thâm nói.

"Nghe hiểu là được." Mục Tuyết khẽ gật đầu, sau đó lại nhích người qua, bảo trì khoảng cách.

"Đội trưởng, vì sao cô lại nói với tôi những điều này?" Hứa Thâm nhìn về phía Mục Tuyết, hắn vốn chưa quá thân thiết với vị đội trưởng này, chỉ gặp mặt đối phương hai lần, nhưng người ta lại bí mật trợ giúp hắn như vậy. . . Là bởi vì hắn là đội viên của cô sao?

"Đừng nghĩ quá nhiều, là Tiểu Ly nhờ tôi truyền lời cho cậu." Mục Tuyết lạnh nhạt nói: "Dường như cô bé ngốc kia vô cùng để ý tới cậu, cũng không biết đang tính toán chuyện gì. Hừ thứ hoa si kia, luôn hỏi tôi xem có phải dáng dấp của cậu rất dễ nhìn hay không. . ."

Cô nói xong lại liếc mắt đánh giá Hứa Thâm một cái từ trên xuống dưới, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường: "Tôi xem cũng như vậy mà thôi."

Tiểu Ly?

Hứa Thâm tìm tòi trong đầu một chút, lại liên hệ cùng một chỗ với hai chữ "Dễ nhìn", lập tức hiểu ra người cô ấy nói chính là ai, rồi không khỏi kinh ngạc hỏi lại: "Là Ly tỷ sao?"

"Đúng vậy."

“Chuyện này. . ."

Hứa Thâm có chút bất ngờ, hắn biết Ly tỷ đối xử với mình không tồi, còn đưa tặng cho hắn một kiện khư binh, không nghĩ tới lần này cô lại cực lực ra tay giúp đỡ hắn như vậy?

Haizzz nợ người ta nhân tình quá lớn, hắn có cảm giác bản thân không nhất định có thể hoàn trả được hết.

"Được rồi, dù sao tôi cũng dẫn dắt tới rồi, cần phải xem cậu biểu hiện ra sao." Mục Tuyết đi xuống bậc thang, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, xuất phát."

Sắc mặt Hứa Thâm đầy phức tạp, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại và đi theo.

Trên một chiếc xe khác, Hạ Tĩnh Tương ngồi ở hàng ghế sau, mở cửa kính xe, nhìn chăm chú ra ngoài, trong lòng vẫn ôm ấp một tia chờ đợi, mãi cho đến khi cô nhìn thấy Hứa Thâm đi theo vị Mục đội kia lên xe, mới cảm thấy cây búa tạ vẫn đang lơ lửng nơi đáy lòng mình hoàn toàn nện xuống.

Hắn thật sự là đội viên của biên đội số hai. . .

Từ tiểu đội tử vong là biên đội số 17, đảo mắt một cái đã được đề bạt đến biên đội số hai?

Sắc mặt Hạ Tĩnh Tương trở nên tái nhợt, nhưng ngay sau đó lại hiện lên càng nhiều không cam lòng và phẫn nộ…

Vì sao, vì sao kẻ gây trở ngại lại luôn có thể nhận được thiên vị như vậy? !

Hắn đã liên lụy biên đội số 17 thành như thế, vậy mà vẫn được đề bạt đến biên đội số hai?

Đó chính là đội ngũ trường thọ, chẳng lẽ trong cục làm như vậy để đảm bảo hắn sẽ trưởng thành an toàn ư? !

Ngón tay cô nắm chặt lớp quần áo trên đầu gối, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.