Chương 34: Khuynh Quốc Khuynh Thành

Chương 34: Khuynh Quốc Khuynh Thành

Rắc- Tiếng gãy cơ hàm của Yêu Thú. Duy hai tay đầy máu me nắm chặt hai hàm răng sắc nhọn của Yêu Thú, hắn đã bẻ gãy.

Hắn gầm thét điên cuồng, đôi mắt dữ tợn, trong mắt dường như có hư ảnh kim long bay lượn.

Tiếng rên dữ tợn vang lên đầy đau đớn phát ra từ cổ họng của Yêu Thú, giờ phút này nó cố gắng gầm lên nhưng hàm trên hàm dưới bị xé rách mềm oặt, hàm dưới không tự chủ há ra hông hốc khiến nó không thể phát ra tiếng gầm thét.

Yêu thú giờ phút này nào có khí thế hung dữ, con mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nó là bá vương ở vùng này nhìn thấy hai tên nhân loại tưởng chừng là có một bữa no nê, nào ngờ đụng phải một thằng điên.

Yêu thú đã sinh ra linh trí sơ khai biết tình thế không ổn nên ý định rút lui. Duy nào cho nó cơ hội, chân thi triển Lôi Ấn đá cho nó một cước khiến nó lảo đảo,hắn lao đến. Yêu thú thấy vũ khí lợi hại nhất của mình là bộ hàm đã bị hủy ! Chỉ có thể dùng chân, những móng vuốt sắc bén định lao về phía Duy, nhưng chỉ để nó cảm nhận chân của mình bị một lực gì đó ngăn cản.

Nữ tử tóc trắng năng lực cạn kiệt, giờ phút này thi triển năng lực khiến mặt nàng trắng bệnh như tờ giấy.

Duy nào có chần chờ, hai tay ngưng tụ Hỏa Ấn, Thiên Thủ Như Lai đánh liên tục vào não nó.

Yêu Thú bị tấn công liên tục vào đầu nào choáng váng. Nó rên lên đau đớn không hồi.

Oành oành oành ! Duy dùng hết sức lực đánh vào đầu nó.

Liên tục những đòn đánh vào chỗ chí mạng khiến cho Yêu Thú hình dạng con báo làm sao có thể chống đỡ, từ một chưởng của Duy đập vào đầu nó, con mắt đỏ sậm nhắm chặt lại, bốn chân xụi lơ, cơ thể ngã rầm xuống đất. Nó chết !

Nữ tử tóc trắng chứng kiến cảnh huyết tinh giữa con người và quái vật này cũng ngơ ngác vô cùng, trong mắt không giấu được sự chấn động và sợ hãi.

Nữ tử tóc trắng rùng mình, phương thức chiến đấu quá mức khủng bố, nàng tuy là một Dị Nhân chứng kiến việc đánh giết như cơm bữa, không ít lần đánh giết quái vật, nhưng đối với phương thức chiến đấu với quái thú như thế này trong lòng vẫn vô cùng khủng bố.

Do thi triển công pháp quá nhiều, tiêu hao vô cùng lớn đã thế trên người hắn chiếc quần mặc đã rách nát, thân trên cởi trần giờ phút này nhuộm một màu máu. Hắn khuỵu gối xuống đất, rồi đôi mắt mê mang nhắm lại, thân thể không tự chủ muốn đổ rầm xuống đất thì đột nhiên như có một loại lực lượng nào đó khiến thân thể từ từ chạm đất yên lành.

Nữ tử tóc trắng một bên đi đến phía hắn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn giờ phút này thê thảm vô cùng.

Nhớ lại cảnh hắn đẩy mình ra khỏi sự tấn công của Yêu Thú, tâm tình phức tạp.

Mơ một giấc mơ đẹp đẽ vô cùng, trong mơ hắn một tay ôm Linh, người yêu hắn, một bên Thanh Trúc phu thê của hắn, khiến tâm tình sảng khoái vô cùng.

Giấc mơ lại chuyển cảnh, hắn nằm gác đầu lên đôi chân dài của Thanh Trúc, hưởng thụ vô cùng. Đột nhiên hắn càn rỡ một tay chộp lấy gò núi cao chót vót của nàng để sự cảm nhận từ tay hắn truyền lên trí óc chính là sự mềm mại,co dãn, to tròn ngập tay, dường như nghe được tiếng rên rỉ của nàng, Duy khắp người khí huyết nhộn nhịp, hắn còn chưa hưởng xong đã bị một bàn tay vả bốp một cái.

“A !”- Cơn đau con mẹ nó khiến hắn tỉnh lại. Hắn mở mắt nhìn thấy tay mình đang chạm vào một tòa núi to chập chùng được quấn bằng chiếc áo bikini làm bằng áo của hắn, mũi không tự chủ phụt ra máu.

“Ngươi sờ đủ chưa ?”- Âm thanh lạnh lẽo vang lên trên đầu Duy.

Con mắt của hắn lại chuyển động nhìn lên trên thấy vẻ mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo mà lạnh lùng sát khí như băng của nữ tử tóc trắng thì rùng mình vội vàng thả tay ra.

Trong đầu vẫn còn dư âm hưởng thụ sự ấm áp mềm mại kia không thôi, Duy vẻ mặt cười cười vô lại.

Hiện tại hắn đang nằm gác đầu lên trên bắp đùi của nàng, hóa ra trong mơ là Thanh Trúc nhưng ở ngoài là nữ tử tóc trắng, hắn cũng không rõ tình huống thế nào định mở miệng nói thì nữ tử tóc trắng nói: “Đừng cử động”

“Hả ?” “Ách”- Một cơn đau đớn từ thân thể hắn truyến đến.

“Ngươi yên tâm, những loại cây này được ta tìm trong khu rừng, nếu kết hợp với nhau sẽ có công hiệu nhanh lành vết thương”- Nữ tử tóc trắng nói tiếng anh nhưng hắn hiểu được.

Hắn lại chú ý thân thể mình giờ phút này những vết thương được đắp những bó thuốc được làm từ cây.

“Đau đau..”- Duy nhíu mày nghĩ.

Nữ tử tóc trắng vẫn tiếp tục đắp thuốc lên vết thương khác, phải nói trên người hắn vô cùng nhiều vết thương do Yêu Thú gây nên.

“Cả m ơn”- Duy mở miệng rên rĩ chữ thanh ciu bằng tiếng anh.

Nữ tử tóc trắng dừng lại một chút rồi lãnh đạm đáp: “Không có gì cảm ơn, ngươi cứu ta một mạng, ta chỉ đang trả ơn thôi”

Duy bĩu môi thầm nghĩ vết thương này không phải do ngươi, bằng bản sự của ta chạy thoát yêu thú kia là thừa khả năng.

Ai da ai biểu trong tâm hắn yêu cái đẹp, mắt thấy sự bất bình là ra tay cứu giúp, Duy âm thầm cảm khái, hắn cũng tỏ vẻ không lấy lòng tiểu nhân tính toán với nàng.

“Y”- Nữ tử tóc trắng đột nhiên nói.

“Hửm”- Duy nghi hoặc.

“Không phải ngươi hỏi tên của ta sao ? Ta tên Y”- Nữ tử tóc trắng tên Y nhàn nhạt đáp.

Hồi trước khi đi theo nàng, hắn liên tục hỏi tên nàng, oắt I do nem, nhưng nữ tử này nào có thèm để ý.

Thế mà giờ lại tự trả lời, Duy có chút giật mình. Y ? Phát âm tiếng anh nhưng sao tên gì kì lại có một chữ vậy ?

Duy cũng tò mò vô cùng, tên này bản tính tò mò, trời sinh đã có tính tò mò thích tìm hiểu nên không nhịn được hỏi tiếp: “ Tên bố mẹ ngươi đặt ? Tại sao lại kì lạ như thế ?”

Duy còn tưởng nàng không thèm trả lời hắn thì lại nghe tiếng nàng đáp: “Ta không có bố mẹ, tên là người khác đặt”

Duy giật mình, hắn vội vàng nói xin lỗi.

Y không để ý đến lời xin lỗi, nàng tiếp túc đắp thuốc xong cho thương thế cuối cùng của Duy mới dừng lại, nàng liền đặt cơ thể của Duy vào một gốc cây, rồi đứng dậy nói: “Ta đắp xong thương thế của ngươi, tầm ba tiếng sau sẽ đỡ hơn, ngươi muốn ra khỏi đây hãy đi theo phương Bắc xuống dưới núi, nếu ta không lầm chúng ta đang ở vườn quốc gia Big Bend chỗ sâu nhất”

Vườn quốc gia Big Bend ? Hắn đã từng nghe trên TV, không ngờ bây giờ lại đã đến. Vườn quốc gia big bend có con Yêu Thú này sao ? Thật con mẹ nó nguy hiểm. Chắc hẳn con người cũng không phát hiện ra nó.

Duy suy nghĩ rất chuẩn xác, Yêu Thú này thật ra sống cũng đã lâu lắm rồi, nó cũng không có ăn thịt người bao giờ, chẳng qua đêm trăng tròn, bản tính khát máu của nó trỗi dậy lúc đó nó sẽ đi săn bắt thú vật nào ngờ bất hạnh gặp được Duy, cho lên bàn thờ ngắm chuối luôn à làm gì có bàn thờ cho nó ngồi. Yêu thú bất hạnh cực điểm.

“Ngươi muốn đi ?” – Duy giật mình nói. Hắn thế nhưng không muốn nàng đi a, hắn đang thương thế trọng thương.

“ Chờ đã ! đừng đi mà.”- Mặc kệ Duy van xin nhưng không thể ngăn cản được bước chân của Y.

“Ngươi bỏ mặc ta ở chỗ này sao !”

Trời ơi,lạy chúa Jesus, số tôi sao bất công, anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng được hưởng tý phúc lợi lại còn bị bỏ mặc cho thú dữ ăn thịt”.

“Uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây sao lại có người tàn nhẫn như vậy chứ !”- Hắn nói nhiêu nói cuội khiến cho Y đang đi dừng lại, thân thể run rẩy có chút tức giận nhưng nàng vẫn tiếp tục đi tiếp. Nàng không bỏ lại hắn là còn may, cứu hắn một mạng coi như trả ơn, giờ lại muốn nàng bảo vệ tên này thật là có chút hậm hực.

Nhưng nàng cũng thầm nghĩ lại, dù sao thì hắn cũng thật tâm xả thân cứu mình, có lẽ mình không nên bỏ mặc hắn lại, nghĩ lại cũng thấy mình có vẻ hơi có định kiến về tên này.

Ay…Tâm trí nữ nhân là một thứ mà thiên hạ không bao giờ đoán được, phút trước còn lạnh lùng cực điểm phút sau ôn nhu vô cùng.

Y thở dài, bước chân quay lại, nàng nghe thấy tiếng cứu mạng của Duy.

“Cứu cứu, cứu mạng a ! Có ai không ?”

Y vội vàng chạy nhanh về hướng Duy đang nằm chữa thương, tâm tình có chút vội vàng, trong đầu có thể là thú dữ, nguy hiểm nhất là… Yêu thú đồng loại kia ! Vẻ mặt ngưng trọng.

Y bước đến nơi thì thấy một tên đang nằm ở gốc cây, vẻ mặt hắn giờ phút này tái xanh, trên gốc cây có một con rắn xanh lục đang ở trên cành cây.

Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng lại đột nhiên khó hiểu, tại sao mình lại thở phào nhẹ nhõm ?

Nàng ngẩn ngơ tự tìm câu trả lời của bản thân thì Duy vẻ mặt tên này đã sợ tái mét, nhìn thấy nàng vội vàng nói: “Y Y Y, mau cứu tôi. Mau mau, mau đuổi con rắn này đi giúp tôi với. huhuhuhu”

Thật ra từ nhỏ hắn đã sợ nhất chính là rắn, cóc, và đỉa bởi vì nhìn những con này hắn thấy rất ghê, nhất là rắn và đỉa, một con thì nhìn thôi đã sợ mất mật nếu là cả một đàn rắn thì hắn sẽ ngất xỉu, một con thì do ám ảnh bộ phim âu mĩ thằng đéo nào lội sông hồ xong cởi áo ra một đàn đỉa bấu trên lưng.

Hắn cố cử động người mình nhưng cử động một cái thì đau đớn vô cùng, hắn chỉ cố nhích từng tý từng tý, mắt thấy con rắn đang chú ý đến hành vi của mình mà hắn muốn khóc lớn, nội tâm của một thanh niên hai mươi tuổi run lên.

Y nhìn cảnh này thì trong lòng có chút buồn cười, nàng không nhịn được tiến lại nắm lấy con rắn lục xanh thuộc loài rắn độc.

Duy thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ rắn, hắn liền nói: “Cảm ..Ách Á á á á á á”- Hắn nhìn thấy con rắn lục xanh sát mặt hắn, nó phì phì cái lưỡi để da đầu hắn run lên.

Hắn không tự chủ được khóc ra nước mắt.

“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

Y một bên cầm con rắn dí sát mặt của Duy, không nhịn được cười lên tiếng trong trẻo.

Duy tức giận nói: “Ê, tôi cứu cô mà cô trả ơn tôi thế này à, ách…. Chị y em xin chị mau thu hồi con rắn a !”- Mắt thấy Y lại cầm con rắn sát mình Duy vội vàng thay đổi giọng nói.

Y trong tâm tình có chút vui vẻ, nàng đột nhiên nhoẻn cười nhìn rất xinh đẹp, một vẻ đẹp hoàn hảo khiến Duy ngẩn người.

Mái tóc dài trắng xõa, nụ cười khuynh quốc khuynh thành

Như hoa mỹ quyến, nàng đẹp như một bông hoa trắng rực rỡ trước rừng xanh bất tận.

Trên người nàng mặc mỗi bikini để lộ ra một thân hình Bạch bích vô hạ ngọc trắng tì vết .

Bàn bàn nhập họa ,vẻ đẹp của nàng giờ phút này đẹp như tranh vẽ.

Nàng cười khiến mọi thứ xung quanh ngơ ngác, giờ khắc này giữa khung cảnh rừng cây xanh lá rào rạt, màu trắng chiếm thế chủ đạo, chính là vẻ đẹp của nàng.

Duy chỉ cảm thấy một cỗ ôn nhuận như ngọc (ấm áp, ôn nhu như ngọc) trong người khiến cho giờ phút này hắn cũng tan chảy vì nàng.

Khác so với lúc trước vẻ mặt băng sương nữ tử lạnh lùng, nụ cười rạng rỡ của nàng có thể nói là rực rỡ cả vạn vật.