Chương 33: Yêu Thú

Chương 33: Yêu Thú

Nữ tử tóc trắng mở mắt, đôi mắt nàng mang một vẻ đẹp huyền ảo, Duy chưa bao giờ nhìn thấy người nào có con ngươi màu bạc bao giờ, hắn cảm nhận được sát khí đến từ mắt nàng.

Nữ tử tóc trắng vẻ mặt lạnh lùng cực điểm, nàng thấy một màn ánh mắt của Duy nhìn chằm chằm nàng như hổ đói khiến nàng giật mình ý thức được mình đang lõa lồ, vội vàng hai tay che lấy hạ thể của mình càng khiến tình cảnh thêm phần quyến rũ.

“Phụt !”- Duy cảm giác như hắn bị chảy máu cam, cảnh tượng quyến rũ như vầy hắn cũng là lần đầu được chiêm ngưỡng.

Lại nói đến tại sao nữ tử tóc trắng quần áo bị đốt cháy do tiếp xúc với tốc độ cao trên bầu trời, dù sao tốc độ của Duy khủng bố.

Còn hắn không có tổn hại một chút da lông.Nếu hắn không có vòng phòng hộ của Lạc Long Quân chắc chắn thân thể chắc chắn thương tích chứ nói chi đến quần áo.

Có điều nữ tử chỉ bị đốt cháy quần áo, chứ nhìn thân thể nuột nà như vậy có lẽ không có bị thương gì a !

Cô ta chắc chắn là tu tiên giả ! – Duy thầm nghĩ.

“Khụ khụ, cô cầm lấy.”- Duy ho khù khụ, vội cởi áo lộ ra một cơ thể tuy không rõ các múi cơ nhưng cũng là một thân thể cường tráng.

Nữ tử tóc trắng sững sờ rồi trợn mắt với hắn, một tay vội che hạ thể, một tay che bầu ngực lớn, ngón tay chuyển động, cái áo Duy đang cầm bay về phía nàng.

Duy sững sờ không thôi hắn cảm thấy có một lực kéo cái áo khiến nó bay khỏi tay mình, cái gì đây ? Chẳng lẽ là siêu năng lực ? X-men ?

Nữ tử tóc trắng vẫn một bên che hạ thể, nhưng các ngón tay linh hoạt chuyển động khiến cho cái áo của hắn nhanh chóng biến thành một bộ quần bikini mặc vào người nàng, thân thể vẫn nóng bỏng như thế, dù sao áo quá ngắn, nàng chế tác được như thế cũng là bất đắc dĩ nhưng ở một bên Duy vỗ tay không ngừng.

Nhìn cái bản mặt tên người Châu Á, tên này đang vỗ tay như thấy một điều gì thích thú, nữ tử tóc trắng trong lòng khinh bỉ không thôi. Đội trưởng Johnson nói là vật thể lạ có thể là đĩa bay, cái gì chó má, rõ ràng là người Trung Quốc.

Stupid Johnson !

Lần đầu được trông thấy X-Men, Duy hào hứng không thôi, hắn thầm nghĩ liệu còn có người sói ? Quicksilver ?

Thấy nữ tử đã nhảy lên khỏi hố sâu, hắn cũng vội nhảy lên. Dù sao hắn là được đưa đến Hawaii, nhưng giờ coi như ở đâu cũng không biết nhưng xem ra hạ cánh an toàn a !

Hắn nhìn xung quanh phát hiện ra mình đang ở một nơi rừng rú hoang dã không một bóng người.

Tiếng thú rừng, chim chóc kêu loạn cả lên,khung cảnh thiên nhiên hoang dã sinh tồn, chưa gì Duy đã tận mắt nhìn thấy mấy con chim kỳ lạ đậu trên cây.

Thật là một nơi diệu kỳ ! – Duy dù sao cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi chưa đi đây đi đó nên giờ hắn thích thú không thôi.

Nữ tử tóc trắng nào thèm ngoảnh mặt nhìn hắn một lần, nàng đi về phía trước càng ngày càng nhanh như muốn bỏ lại Duy.

Mắt thấy muốn bỏ rơi mình, Duy nào có để toại nguyện vội vàng đuổi theo, dù sao với nơi này hắn không có một chút kiến thức gì, tuy đã là tu tiên giả không thể chết dễ dàng khi bị thú dữ tấn công nhưng dù sao hắn cũng rất sợ bị lạc đường a !

“Chờ tôi với !”- Duy vội vàng đuổi theo nữ tử tóc trắng.

Nữ tử tóc trắng trên trán xinh đẹp nổi lên gân xanh nhưng nàng vẫn tiếp tục bước tiếp.

Một tu tiên giả cảnh giới Luyện Khí Hậu Giai như Duy nào có không đuổi kịp, rất nhanh hắn đuổi kịp nàng.

“Hey, Hello, Nice to meet you”

“My name is Duy. And You ?”

“What ? You can’t speak ?”

“Sorry, but I know you are a x-men”- Nào có phải gà mờ tiếng anh ? Duy giờ đây tinh thông mọi tiếng phổ biến trong tiềm thức, hắn thể hiện ta đây là người tiếng anh với giọng điệu phát âm nghe như người bản địa.

Nữ tử tóc trắng dường như coi hắn là không khí tiếp tục đi tiếp.

Má, người gì đâu bất lịch sự - Duy tức giận không thôi, trong đầu thầm nghĩ.

Nữ tử áo trắng một bên vừa đi vừa nghe Duy lải nhải, sự nhẫn nhịn cũng không giới hạn, gân xanh trên trán nổi lên dữ tợn, vẻ mặt tức giận, nàng nổi đóa quay lại chỉ chỉ chửi Duy.

“Ngươi có im đi không ? Ngươi biết chúng ta đang ở đâu không ? Nếu muốn ra khỏi nơi này thì im lặng theo ta”- Nữ tử áo trắng tức giận không thôi, nàng chửi chửi Duy là đồ ngu, đồ vô liêm sỉ, đồ cặn bã, biến thái.

Bị nhìn thấy đến nỗi không còn sót một cái gì trên cơ thể khiến nữ tử tóc trắng tâm tình có chút bực tức, nay mắt thấy cơ hội xả giận đến nàng nào có nhẫn nhịn ?

Kể cả siêu năng lực của nàng đã cạn kiệt.

Duy im lặng nghe nàng chửi, hắn cũng là lần đầu nghe người nước ngoài chửi bằng tiếng anh.

Lần đầu cảm nhận được sức sát thương đến từ tiếng anh.

Dù sao hồi trước hắn chỉ là một tên học dốt tiếng anh, nghe người ta chửi cũng không biết.

Trong lòng càng thêm yêu quý Lạc Long Quân, Duy thầm nghĩ nếu mình giờ đi thi Ai sờ Eo chắc chắn đạt chín chấm năm như người bản xứ.

Một bên nữ tử tóc trắng chửi một hồi lia lịa rốt cuộc cũng đã thấm mệt, thở hổn hển.

Xả cơn bực tức, trong lòng nàng đỡ hơn rất nhiều, nàng không chần chờ đi tiếp.

Duy cũng vội vàng theo sau.

Hai người họ đi trong rừng sâu hoang dã, Duy vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, hắn như vua đi thưởng ngoạn núi sông.

Duy cũng hiểu được người trẻ tuổi nên đi nhiều nơi để biết đây biết đó để có thêm nhiều trải nghiệm về tuổi trẻ. Không thể ru rú ở nhà để cho tuổi trẻ trôi qua thật lãng phí được, mắt thấy cơ hội ngay đây hắn cũng tận hưởng.

Đến Hawaii chưa được, việc quan trọng nhất là rời khỏi đây, Lạc Long Quân nói còn bốn ngày nữa Hỏa Nhi mới chính thức xuất thế nên hắn cũng không để ý vội.

Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây. Tục ngữ Việt Nam đã có câu như vậy nên mình cứ từ tốn mà làm.

Hoàng hôn bắt đầu xuống, và hai người bọn họ vẫn ở trong rừng hoang dã, với cách đi xuống này, theo như Duy nghĩ có thể mình đang ở một nơi núi rừng.

Mặt trời lặn, những rừng cây cao to che khuất ánh nắng cuối cùng còn sót lại của hoàng hôn khiến cho khung cảnh hai người lúc này tối tăm vô cùng, Duy bỗng nhiên hỏi: “Trời tối rồi, chúng ta nên dừng lại nghỉ ngơi. Ban đêm thú dữ nhiều lắm !”

Nữ tử tóc trắng nào có nghe, trong lòng khinh thường tên này nhát gan. Nàng vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

“Dường như chúng ta đang ở trên một ngọn núi cao, chúng ta không thể xuống ngay được, hãy ngồi lại nghỉ ngơi a!”- Nữ tử tóc trắng mặc kệ Duy nói tiếp tục hành trình.

Nói đùa cái quỷ gì, mục đích ban đầu của nàng rõ ràng là đi ngăn chặn vật thể lạ xác định là người ngoài hành tinh, bây giờ rõ ràng cũng là một người dị nhân còn có gì để tiếp tục nữa.

Dù sao tổ chức của nàng cũng không nghe theo lệnh Quốc gia.

Duy bất đắc dĩ đi theo nàng, hắn đói bụng a ! Con mẹ nó hắn ước gì ở lại ngủ một giấc thật phê, dù sao có người bên cạnh vẫn hơn.

Có thể do tên này vẫn còn tưởng mình là phàm nhân và cuộc sống phàm nhân vẫn ảnh hưởng đến hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên tuổi hai mươi a !

Có vẻ do đói nên nhìn mặt hắn rất phụng phịu, một bên thì cứ tiến về phía trước một bên đằng sau thì nhìn chằm chằm vào thân hình đằng trước thưởng thức.

Mặc dù mặc bikini che đi hạ thể, nhưng nhìn thân thể nóng bỏng cực phẩm này, Duy cũng chỉ nguyện ý đi đằng sau thưởng thức thiên nhiên phong cảnh thêm phong phú.

Tiếng chim chóc kêu tán loạn rời khỏi tổ, bay xung quanh bầu trời.

Duy dường như nghe được âm thanh gì đó, hắn ngoảnh mặt lại nhìn lên cành cây to trên những cây cổ thụ lớn đằng sau, không có gì.

“Dường như có con vật gì đó tiến về phía chúng ta” – Duy vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nữ tử tóc trắng cũng dừng lại cảnh giác nhìn xung quanh, dù sao nàng năng lực suy yếu đã không thể cảm nhận được gì, nàng cũng biết tên này có năng lực.

Chỉ thấy một con lợn rừng kêu éc éc chạy qua lại chỗ bọn hắn, nữ tử tóc trắng khinh thường tiếp tục đi tiếp

“Cẩn thận !” Duy vội nhảy ra đẩy nữ tử áo trắng sang một bên.

Nử tử tóc trắng bị hắn ôm chặt lúc này vẻ mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí.

Nếu không phải là năng lực suy yếu, nàng muốn giết tên này !

Chiếm tiện nghi lần nữa của nàng nhưng Duy nào có tâm tình thưởng thức, hai người ôm nhau lăn lông lốc xuống dưới, dù sao bọn hắn rơi trên một ngọn núi dốc, nên từ trên cao dốc sải đi xuống giờ ngã nguy hiểm vô cùng.

Mãi hai người mới lăn mãi rồi mới đập vào một tảng đá, nữ tử tóc trắng từ trong lòng Duy bật dậy, vẻ mặt tức giận định chửi hắn thì Duy lại ôm nàng lăn sang một bên.

“Gờ rào”- Tiếng gầm của một con dã thú dường như tức giận vì vồ trượt con mồi.

Lúc trước hắn đã dùng Thiên nhãn nhìn ra quỹ tích của dã thú, nhận thấy nó không hề đơn giản !

Đây rõ ràng không phải tốc độ mà một con báo có thể đạt được.

Chắc chắn là tu tiên giả !

Lúc này nữ tử tóc trắng mới nhìn thấy được con dã thú, nàng vẻ mặt trắng bệch vì diện mạo còn dã thú này quá dữ tợn.

Một con báo to lớn có sáu mắt ! Nhìn phi thường khủng bố, cái miệng nó há to như chậu máu.

Đây là động vật ? Không đây chắc chắn là Quái vật.

Duy vẻ mặt ngưng trọng nhìn con vật này, hắn chắc chắn nó là Yêu Thú.

Dù hắn không kiến thức Yêu thú như thế nào, nhưng băng qua những trận kinh lịch đọc truyện Tiên Hiệp hắn biết Yêu thú là cỡ nào quái vật.

Con báo sáu mắt này có đốm vô cùng cổ quái, thân hình to lớn bằng hai con sư tử trưởng thành gộp lại.

Để hắn cảm thấy yêu tà hơn là sáu mắt đều màu đỏ sậm nhìn phi thường yêu dị.

“gờ rao” – Con hung thú dường như đã nhận ra hai người, nó xác định con mồi của mình.

Con hung thú nhảy vồ về phía Duy và nữ tử tóc trắng.

Nữ tử tóc trắng vẻ mặt tái nhợt tuyệt vọng, nàng hận không biết tại sao lại làm cái nhiệm vụ dở hơi này, giờ đây gặp chuyện không đâu tán mạng nơi này.

Nàng không tự chủ nép về người Duy, dù sao bây giờ nàng cần một điểm tựa. Nàng biết vị thanh niên này có năng lực đặc biệt nhưng dù sao hình ảnh con hung thú phi thường khủng bố, nàng càng tưởng tượng cảnh tượng thê thảm bị con vật này ăn thịt hơn.

Ôm nàng trong lòng, Duy vội đẩy nàng ra xa. Hắn tránh không kịp.

Nữ tử tóc trắng mắt thấy cảnh nguy hiểm, vị thanh niên này xả thân cứu mình, nàng trong lòng cũng có chút hối hận, tủi hổ, năm lần bảy lượt ghét bỏ hắn, giờ khắc này hắn lại cứu mình.

Hung thú thao tác sao không nhanh gọn lẹ, động vật săn mồi nhanh như báo cũng phải gọi nó bằng cụ. Duy cũng không chần chờ, hai tay ngưng chưởng đỏ rực đánh ra Hỏa Ấn: “Thiên Thủ Như Lai !”

Hung thú kêu lên một tiếng đau đớn lùi lại, bị ăn hai chưởng khiến lông người bị đánh trúng cháy rụi, giờ khắc này nó rống giận: “Grao” để cho núi rừng một mảnh thất tao điên đảo.

Duy cũng nào yếu thế, mắt thấy yêu thú bị đả thương, hắn lại thi triển tiếp Lôi Ấn dưới chân, nhanh như chớp xông về phía yêu thú. Hai tay ngưng chưởng Hỏa Ấn, hai phát Thiên Thủ Như Lai trái phải vào mặt con yêu thú.

Từ khi được chỉ điểm trong Trần gia lệnh bảo, Bát Đại Huyền Ấn của Duy đã nâng cao rõ rệt.

Hắn lần trước tẩu hỏa nhập ma tự thi triển Lôi Ấn, giờ đây thì hắn đã thi triển Lôi Ấn hoàn toàn tự nhiên.

Yêu Thú rống giận bị ăn chưởng bất ngờ không phản ứng kịp, nó hai tay như một thứ vũ khí bí mật của nó, vũ khí này sẽ thi triển để con mồi bât ngờ, hai đôi móng vuốt sắc bén đánh vào người Duy khiến bụng dưới và ngực của hắn có 8 vết cắt khiến máu tuôn ra ào ạt

Duy đau đớn kêu lên, hắn chưa từng bị thương như vậy đương nhiên là tức giận cực điểm, chân thi triển Lôi Ấn đạp vào bụng con yêu thú khiến nó bay ra một đoạn.

Yêu thú bị đạp chấn động không ngừng, Duy tức điên, hắn hai tay nắm lấy miệng con yêu thú, muốn bẻ gẫy miệng nó.

Yêu thú này cơ thể cứng vô cùng, nên dù Duy cố hết sức cũng không thể bẻ gãy hai hàm miệng nó, nhưng Duy bị đả thương đau đớn tức giận nào có lý trí, thú tính nổi lên liều chết với con yêu thú, chỉ thấy hắn gầm lên hai tay nắm lấy hai hàm miệng yêu thú muốn bẻ gãy, hai tay cơ bắp đã nổi cuồn cuộn, trong đôi mắt có kim long bay lượn rồi biến mất.

“Chết !”- Yêu thú mắt thấy miệng sắp bị bẻ gãy, nó hai tay hai chân, móng vuốt sắc bén đánh lên người Duy để cơ thể hắn tàn tã vô cùng.