Chương 10: Thiên Phú

Chương 10 : Thiên Phú

Nghe một hồi Thanh Trúc giảng dạy về tri thức cơ sở về võ học rồi hai người cũng dừng lại vì trời đã tối, Thanh Duy xin phép hai người, hắn đi về với vẻ mặt hưng phấn.

Nhìn thằng nhóc vẻ mặt hưng phấn, phóng xe đi mất. Thanh Trúc nhìn sang Thanh Cao bên cạnh, nàng bình tĩnh hỏi lão : “Bố, vì sao ?”

Thanh Cao ánh mắt xa xăm nhìn về hướng Duy đi mất, lão nói : “Bách mạch khai thông”

Thanh Trúc trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi thốt lên : “Không thể !Hắn không phải người tập võ !”

Thanh Cao lắc đầu, lão nói : “Dương nhãn của ta nhìn thấy trong cơ thể hắn có một dòng khí chạy xuyên qua kỳ kinh bách mạch trong cơ thể. Điều này chứng tỏ kỳ kinh bách mạch của hắn khai thông chứ không bịt kín như của người thường”

Lão không giấu được vẻ kích động nói : “Đó là Thiên Phú Thiên Bẩm ! Thiên Tài võ học !”

Lão ánh mắt kiên định nói : “ Hắn tương lai chắc chắn sẽ Trăm Mạch Khai Mở..Không !! Thậm Chí vươn đến đẳng cấp của Kỳ Kinh Bát Mạch !”

Thanh Trúc lâm vào hốt hoảng, nàng không ngờ Duy lại có thiên phú như vậy.

Nàng vẫn quả quyết nói : “Nhưng bố không cần phải đưa ra quyết định như vậy !”

Thanh Cao mỉm cười nói : “Con gái lớn thì gả chồng, huống chi bố đã nhìn tâm địa người này lương thiện, con cũng nghe thấy những gì nó nói, không phải sao ?”

Thanh Trúc lắc đầu, nàng nói : “Không! Dù thế nào con cũng sẽ ở bên cạnh bố suốt đời !”

Thanh Cao tức giận hét lớn : “Im miệng !”

Lão thở dài nói : “Ta sắp không sống được bao lâu nữa, con gái cũng cần người bảo vệ !”

Nói đến đây, vẻ mặt của lão tràn đầy lo lắng.

Thanh Trúc kiên quyết nói : “Con không cần ai bảo vệ ! Một ngày nào đó con sẽ báo thù thay mẹ !”

Thanh Cao tức giận run người, lão chỉ chỉ vào mặt nàng nói : “Ngu xuẩn ! Tự cao tự đại ! Đừng tưởng con thiên phú tốt một chút, 16 tuổi Nhâm Đốc Khai Thông mà tự đại, nên nhớ ngoài thằng khốn đó ra thì còn rất nhiều kẻ muốn lăm le báu vật nhà ta, bọn chúng đều là Kỳ Kinh Bát Mạch ! thậm chí còn có cả những lão già siêu việt Kỳ Kinh Bát Mạch đã bắt đầu chú ý động tĩnh chúng ta !”

“Việc của nữ nhi không phải chiến đấu, giết người !”

Thanh Trúc tức giận nói : “Thời đại nào rồi mà bố vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ. Nữ nhi thì sao ? Con gái thì sao ? Chẳng phải khi xưa Trưng Nữ Vương và em gái ngài đã cùng nhau đánh đuổi quân xâm lược sao ? có việc gì mà con trai làm được mà con gái không làm được chứ !”

Nói xong, nàng vẻ mặt phẫn uất đi về phòng bỏ mặc lão Thanh Cao đứng một mình.

Thanh Cao, vẻ mặt già nua thở dài nhìn con gái mình bỏ đi nói : “Bố cũng chỉ lo cho con gặp nguy hiểm”

Nói xong lão lắc đầu cười tự giễu lẩm bẩm : “Chỉ trách tôi không tốt không đủ sức cứu lấy mình”

Bóng lưng lão lộ ra vẻ già nua đơn độc buồn bã.

Ở một bệnh viện ở Hai Bà Trưng, trong một căn phòng bệnh. Một tên đàn ông trung niên đang đứng cạnh giường bệnh. Trên giường bệnh có một tên băng bó khắp người chỉ lộ ra khuôn mặt.

Hắn là tên Hảo giang hồ bị Thanh Trúc đấm cho không trượt phát nào. Giây phút này hắn ánh mắt sợ hãi nhìn tên đàn ông trung niên. Bởi vì hắn bị đấm nát hết cả răng, miệng đau đớn đến nỗi không thể nói lên lời : “Đại...Tha”

Tên đàn ông trung niên được tên Hảo xưng là Đại ca, hắn rít một điếu thuốc lá, thở ra làn khói. Hắn trầm ngâm nói : “Hảo..mày không nhớ lời tao từng cảnh báo chúng mày sao”

Tên Hảo sợ hãi hắn vội vàng nói : “Đại Tha... việc việc này..”

Vì răng hắn đã gãy gần hết nên nói không ra câu.

Tên Đại Ca hắn nói : “Tao đã từng tin tưởng mày rất nhiều, tao tưởng mày rất khôn”

Nói đến đây, hắn vẻ mặt tức giận cầm lấy thanh truyền nước hắn đập liên tục vào tên Hảo.

Hắn vừa đánh vừa đập vừa nói :

“ Tao đã nói chúng mày không được động đến nhà chúng nó cơ mà !”

“Chúng mày bị ngu đần sao !”

“Chúng mày bị óc chó à DCMMMM chúng mày”

“Một tên võ sư đã từng đánh bại 10 tên đặc công, mày dẫn theo đàn em đi chịu chết à !”

Đại ca đập liên tùng tục vào người Hảo. Trên người hắn những chỗ băng bó đều bắt đầu tróc ra rỉ máu.

Cảnh tượng này khiến y tá và mọi người sợ hãi đều chạy khỏi phòng bệnh.

Những tên đàn em bị thương nằm giường bên cạnh và những tên đứng trong phòng đều cảm thấy ngạc nhiên và sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cánh tay phải của Đại Ca bị Đại Ca đánh cho như chó.

Hảo cắn răng chịu đựng.

Bị đàn em nhìn thấy cảnh này, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã và tức giận. Nhưng hắn rất sợ Đại ca hắn, hắn đành chuốc hận lên hai cha con nhà Thanh Trúc.

Đại ca dừng việc đánh Hảo, thì người tên Hảo cũng loang lỗ vết máu từ những vết thương trước rách ra.

Hắn rít một điều thuốc rồi thở ra nói : “Đây là hậu quả của mày khi làm đàn em của băng bị thương”

Nghe được lời hắn nói, đàn em đột nhiên có cảm xúc cảm động thề sống thề chết theo hắn.

Lăn lộn chốn Hà thành lâu năm, tên Đại Ca cũng không phải dạng vừa, hắn là cáo già ! Hắn thành thục việc thu phục nhân tâm.

Nghe đại ca nói, tên Hảo đang đau đớn vô cùng, vội vàng nói : “Cảm ...ơn đại ...tha”

Về đến nhà, vẻ mặt Duy lúc nào cũng cười ngây nga ngây ngô.

Đến cả lúc ăn cơm hắn cũng cười ngây ngô.

Bà hắn nói : “Duy, có chuyện gì cười ngây ngô vậy ?”

Duy giật mình cười nói : “Không có việc gì đâu bà !”

Bà hắn liền hỏi : “Dạo này con học hành thế nào ? thấy con đi sáng đến chiều mới về. Vất vả quá !”

Duy bị bà nói vậy lúng túng. Thật ra sáng nay hắn học, chiều hắn đi gặp lò luyện võ chứ có phải đi học đâu.

“Vâng ! cũng không mệt lắm đâu ạ”

Bà hắn gật đầu nói : “Ừ. Thế ăn nhiều cho khỏe”

“Dạ vâng !”

Cả đêm đấy hắn hưng phấn đến mức không thể ngủ được, đến mức hắn đi spam lung tung hết cả Facebook.

Cứ nghĩ mình chuẩn bị thành võ lâm cao thủ, tâm tình lại sướng như tiên.

Hắn có Thiên Nhãn, lại có cả võ công. Nhân sinh đỉnh cao đang chờ hắn !

“Khà khà khà”

Hắn cười toe toét như một thằng tự kỷ, bỗng dưng hắn nhớ lại sự việc Thanh Cao muốn hắn và Thanh Trúc thành đôi thì sinh ra tiếc hận.

Một người xinh xắn ngon nghẻ như chị Thanh Trúc quả là cực phẩm trong cực phẩm vậy mà hắn từ chối. Hắn suy nghĩ liệu có phải Thanh Cao thử lòng hắn không ?

Càng nghĩ càng có khả năng, hắn cũng không nghĩ nhiều. Hắn phải đi ngủ, chuẩn bị một tâm hồn đẹp để chiều mai đi đến võ quán.

Ngao !!! Oành Oành !

Duy giật mình tỉnh dậy, hắn nghe thấy tiếng sấm chớp và một tiếng rống vang lên.

Duy thầm nghĩ : “Chuyện gì xảy ra ?”

Hắn cảm thấy có điều không bình thường bởi vì tiếng sấm nó nghe rất to tựa như có một cơn bão lớn vậy. Nhưng hắn nhìn ra bầu trời thì thì bên ngoài vẫn bình yên không cả có một cơn gió nào báo hiệu bão sắp tới.

Đột nhiên hắn trừng to mắt, bởi vì hắn nhìn thấy từ trên ban công tầng hai, một tia sét màu tím xuất hiện.

Oành !!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng nổ to lớn, hắn nghe thấy tiếng bà hắn vọng ở tầng 1.

“Duy ơi, sắp bão rồi ! tắt điện đi kẻo mất điện !”

Nhưng để hắn không hiểu được là trời không hề có mây đen, vẫn bình yên phẳng lặng nhưng lại có sấm sét.

Rất nhanh hắn lại nhìn thấy tia sét màu tím.

1 tia, 2 tia, 3 tia, 4 tia.

Điều kỳ quái là tia sét này đều bắn về 1 phía.

Duy cảm thấy có điều bất thường. Hắn chạy lên đê xem.

Nhà hắn gần đê có con sông Hồng chảy qua, bởi vì thế nhà hắn mới gần cầu Nhật Tân.

Đi lên đê, hắn sẽ nhìn thấy được tia sét tím kia rõ hơn, vì theo hắn nhận biết thì tia sét tím kia ở rất gần vị trí chỗ hắn.