Chương 11 : Truyền Thuyết Thăng Long
Ầm ầm ! Từng đạo sấm sét màu tím liên tục giáng xuống.
Duy trợn tròn mắt, hắn không biết người khác nhìn thấy không nhưng Thiên Nhãn của hắn đã nhìn thấy hết cả.
Hắn thầm nghĩ mình nên quay về, thật sự quá nguy hiểm.
Chạy bộ nhanh về nhà, hắn có ý định đi ngủ luôn nhưng tự dưng hắn hiếu kỳ muốn xem. Bởi khi cuộc sống của hắn giờ đã có Thiên Nhãn, nên hắn rất muốn biết những điều khác ngoài thế giới này.
Thiên Nhãn đã đánh vỡ hoàn toàn thuyết Duy Vật Triết Học cô giáo đã dạy cho hắn.
Thế là hắn nổ xe máy, phóng đi.
Tại bờ đê nơi tia sét tím đánh xuống liên tục, tia sét đánh xuống khiến cho đất đá vỡ nát, càng ngày càng tạo thành 1 cái hố sâu to đùng.
Xa khoảng 500m bán kính, có một người mặc quần áo đen, khuôn mặt già dặn tầm 30 tuổi đang núp gần đó. Hắn tên là Lê Dũng, không sai hắn là 1 người tu tiên.
Lê Dũng lẩm bẩm : Má ơi, Thiên kiếp khủng bố quá !
Những tia sét tím này chính là Thiên kiếp.
Lê Dũng nhìn tia sét trong lòng vừa sợ hãi, cũng có chút hưng phấn.
“ Thăng Long động phủ aa!”
“Khà khà, may mắn ta đến nhanh nhất, lũ tông môn kia cũng chưa biết chuyện gì xảy ra” – Nghĩ đến đây hắn trong lòng đắc ý, bởi vì lão tổ tiên hắn đã truyền thừa không biết bao thế hệ về truyền thuyết Thăng Long động phủ và Thăng Long động phủ xuất thế.
Trong lòng vừa hưng phấn đột nhiên ngừng lại, Lê Dũng ánh mắt cảnh giác nhìn về 1 phương hướng ở Đê.
“Tiếng xa cơ ? chẳng lẽ là chiến thuyền của Đông Vân Phủ ?”
“ Đông Vân Phủ cũng đánh chủ ý Thăng Long động phủ ?”
Nghĩ đến đây, Lê Dũng đã 1 mực cảnh giác, trong tay hắn xuất hiện 1 thanh kiếm, tư thế sẵn sàng động thủ.
Trong lòng Lê Dũng trĩu lại, lấy 1 địch đông là sự kiện rất khó khăn. Càng ngày tiếng xa cơ càng gần.
Chỉ thấy 1 tên thanh niên 18 tuổi ngồi trên chiếc Exciter.
Lê Dũng trong lòng hét lớn : “ DM!” “Làm bố mày hết hồn”
Thở phào nhẹ nhõm, thì ra là 1 phàm nhân qua đường.
Lê Dũng thở dài lẩm bẩm : xã hội thay đổi, dạo này nhiều phương tiện nhìn lạ quá !
Duy nhìn khu vực Thiên Kiếp, há hốc mồm.
Hắn lớn tiếng nói : Thật kì lạ ! Tại sao tia sét chỉ đánh vào 1 chỗ.
Lê Dũng : “...”
Chờ đã, hắn nhìn thấy Thiên Kiếp sao ? Lê Dũng giật mình, hắn thầm nghĩ không thể nào, người phàm sao có thể nhìn thấy thiên kiếp.
“Chẳng lẽ, hắn là cao nhân ?” – Lê Dũng thầm nghĩ, hắn nghĩ đến một khả năng !
Đó chính là tên phàm nhân trước mặt không phải phàm nhân, hắn là một cao nhân. Cảnh giới cao hơn hắn khiến hắn không nhìn thấu được.
Nghĩ tới đây trong lòng Lê Dũng lại nặng chĩu.
“ Chú ơi, chú làm gì thế ?” – Duy quay lại hướng Lê Dũng hỏi.
“Má ! bị phát hiện rồi! Có nên rút lui không ?” Lê Dũng thầm nghĩ nhưng hắn cắn răng, hắn không cho phép mình lui bước.
Hỏi mà không thấy trả lời, Duy cảm thấy tên này rất kỳ quái hắn thầm nghĩ có nên dùng Thiên Nhãn soi tý không ?
Lê Dũng vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười nói : “Chào đạo hữu”
Duy vẻ mặt ngáo ngơ : “????”
Thấy Duy không trả lời, Lê Dũng thầm nghĩ quả nhiên tên thanh niên trước mặt là cao nhân ẩn danh.
Lê Dũng vẻ mặt hòa ái nói tiếp : “Đạo hữu, không biết đạo hữu đến đây là do cái kia ?”
Duy nghe thế gật đầu. Lê Dũng càng chắc chắn tên thanh niên trước mặt đến vì Thăng Long động phủ.
Lê Dũng gật gù, hắn đưa ra quyết định luôn, hắn nói : “Vậy không bằng đạo hữu, ngươi và ta cùng nhau đi vào Thăng Long động phủ, cùng nhau lấy tiên báu?”
“ Thăng Long động phủ ?” “Tiên báu ?” – Duy một mặt mộng bức, tên chú kia đang nói cái quỷ gì vậy.
Thấy Duy không trả lời, Lê Dũng cho rằng hắn đồng ý nói tiếp.
“ Đạo hữu cảnh giới thâm sâu nhưng e rằng đi một mình vẫn rất nguy hiểm, Thăng Long động phủ tuy rằng cơ duyên kinh người nhưng cũng rất hung hiểm. Vậy không bằng ta với đạo hữu cùng nhau tiến vào, báu vật, cơ duyên đạt được chia đôi ?”
Duy một mặt mộng bức, nhưng rất nhanh hắn kích động.
CMN, Tiên ! Tu luyện ! Báu vật !
Duy đè nén sự kích động, hắn không hiểu vì sao Lê Dũng đề nghị hắn như vậy.
Chẳng lẽ Lê Dũng nhìn ra Thiên Nhãn của hắn ?.
Cũng đúng, giờ hắn có Thiên Nhãn cũng xem như nửa tu tập, nghĩ đến đây hắn gật gù. Còn những lời nói hung hiểm nguy hiểm của Lê Dũng không đoái hoài được hắn.
Bởi vì hắn là phàm nhân biết cái méo gì nguy hiểm đâu mà sợ. Haizz quả là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
“Đạo...đạo hữu ? Không biết ngài tên gì ?” Duy bèn hỏi.
Lê Dũng vội vàng nói : “Tại hạ Lê Dũng, là một tán tu”
“Tán tu ? tức là tu 1 mình à ?” – Duy bèn hỏi, hắn đọc truyện Tiên Hiệp cũng nhiều.
Lê Dũng không hiểu ý của Duy, hắn đáp : “Không biết pháp danh của đạo hữu là gì ?”
Duy gãi đầu đáp : “Thanh Duy !”
Lê Dũng giật mình, xưa nay trường hợp người lấy pháp danh là tên thật nhiều lắm. Ha ha hắn cũng là một trong số đó. Nhưng đa phần đều là những người đến từ gia tộc tổ tiên truyền thừa. Chẳng lẽ vị đạo hữu trước mặt này cũng đến từ gia tộc truyền thừa giống mình sao ?
Lê Dũng hỏi : “Không biết đạo hữu xuất thân từ gia tộc nào ?”
Duy cười ngại ngùng đáp : “Gia tộc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến”
Nói xong người hắn cũng đổ hết mồ hôi hột.
Lừa một người tu tiên không biết có sao không – Duy thầm nghĩ trong đầu.
Thấy vẻ mặt của Duy hơi khổ khổ, Lê Dũng trong lòng cũng quái lạ.Thật ra Lê Dũng có thể dùng thuật Đọc Mặt Thuật nhưng hắn cũng không dám nguy hiểm. Phải biết đây là một vị cao nhân.
Hai người ngồi nhìn tia sét giáng xuống liên tục, chẳng ai nói gì với ai. Bầu không khí trầm tĩnh bắt đầu. Duy cũng chẳng biết nên nói gì, ngẫm mấy câu hỏi rồi lại thôi.
Lê Dũng lão này thì cũng vậy, một cao nhân như thế im lặng là chuyện đương nhiên.
Bầu không khí im lặng xấu hổ, bỗng nhiên Lê Dũng đánh vỡ im lặng, hắn nói :
“90,91,92..”
“Cửu Cửu chi cực !”
“ Đạo hữu, rốt cuộc Thiên Kiếp sắp kết thúc, mau hành động”
Nói xong, trong tay hắn xuất hiện một quyển trục mục nát với một lá phù.
“Đạo hữu, đây là vật gia truyền của tổ tiên để lại, có thể tránh được Thiên Kiếp, chúng ta mau đi thôi”
Chẳng chờ ánh mắt tò mò của Duy nhìn 2 thứ kia, Lê Dũng đã chạy về phía Thiên Kiếp.
Duy há hốc mồm, nói : “Má, đi tìm chết sao ?”
Duy cũng cắn răng chạy theo lão.
Hai người tiến về khu vực Thiên Kiếp đánh càng ngày càng gần.
200m, 150m, 100m.
Lê Dũng tự nói : “Cấm trận ! may mắn không bay”
Cấm trận khiến cho tu sĩ không thể bay được.