Đại đi xuống lầu, nhân viên trong công ty rất quen thuộc đối với anh, mọi người vui vẻ chào anh, anh cũng vẫy tay đáp lại.
Đi ngang qua bộ phận kinh doanh như nhớ ra điều gì, Đại lui lại đứng trước mặt Lão Tôn, anh hỏi.
“Anh hỏi tí, có người gọi anh là Quốc Đại là sao? Nói là cái tên đó hợp với anh”
Hoàng cười trả lời “Người ta đá xéo anh đó. Quốc Đại là gặp ai cũng quan hệ, như kiểu thiếu thốn tới nơi rồi nên quan hệ đại đó. Đá xéo mấy scandal trên báo của anh á”
Bị người khác đá xéo trước mặt mà không biết, mùi vị bây giờ quả thật không dễ chịu tí nào.
Thật là muốn lên lầu túm gáy cái người kia mà, cô phải xin lỗi anh.
Anh còn tưởng cô nói Quốc Đại nghĩa là một đất nước to lớn.
“Mà ai đá xéo anh vậy?”
“Không có gì, cảm ơn chú nhé!”
Thật là giận quá mà, thảo nào tên kia cứ tủm tỉm cười, ai cũng biết chỉ mình anh không biết, con nhỏ đáng ghét.
Đợi đến chiều An cũng lấy hết can đảm báo cáo cho sếp sự việc hao hụt chi phí.
Lần này cô đắc tội với người ta thật rồi.
Sếp yêu cầu cô rời phòng, và gọi Thảo qua.
An biết Sếp đã bắt tay vào giải quyết sự việc.
Tan làm, An bước xuống lầu thì thấy Thơ -trưởng phòng R&D đứng ở dưới, nói chuyện với một vài đồng nghiệp, thấy An xuống, giọng cô lớn hơn.
“Người ta vừa vào là đã lập công rồi đó, sau này mọi người đừng có mà đắc tội với người ta, cận thần của vua đó”
An biết rõ kết cục này sẽ đến mà, thôi cứ bỏ ngoài tai thôi chứ biết làm sao.
Qua hôm sau, lễ tân báo nhắn cô xuống nhận đồ, là một bó hoa lớn được gửi lên cho cô. Có một tấm thiệp kẹp giữa bó hoa, người gởi là anh người mẫu vô duyên hôm qua.
Cả công ty nháo nhào hóng chuyện, rất muốn biết người mạnh tay chi tiền cho bó hoa kia là ai.
An hừ mũi. Đang muốn thể hiện ta đây biết tán gái, gái đổ rầm rầm ngoài đường sao?
An khinh thường loại người ăn tạp này. Muốn thể hiện thì cô cho đất để thể hiện.
Lấy điện thoại nhắn tin vào số điện thoại để lại trên tấm thiệp.
“Em là An, cảm ơn anh về bó hoa, em rất vui”
Đại cười hài lòng, đúng như những gì anh đoán, cũng không khác các cô gái khác là bao.
Xuyên suốt một tuần An đều nhận được hoa của Đại gửi, cô vẫn cứ đều đặn nhắn tin cảm ơn. Lâu lâu Đại sẽ trả lời lại bằng một icon trái tim.
Hoàng quan sát thấy hoa đến mỗi sáng nhưng đến trưa trở đi là chẳng thấy đâu. Cô đem đi đâu?
Ngày thứ sáu, sau khi đi công tác về, Hoàng tò mò hỏi “Đại nó theo đuổi cô à?”
An cười không trả lời, Hoàng lại cho rằng cô ngầm thừa nhận.
“Nó có biết cô có con rồi không?”
An vẫn cười, nhưng ánh mắt lại thay đổi, một chút khó chịu, một chút thất vọng.
“Em có con rồi thì người khác không thể theo đuổi em sao?”
Hoàng bỗng nhiên chột dạ “Đối phương là Đại thì tôi hỏi thế thôi, còn nếu đã thích cô thì cũng sẽ thích con cô thôi”
An biết đó là câu trả lời chống chế của Hoàng, cô chỉ cười cười cho qua.
Đúng là người có tiền, có quyền thì chẳng ai ngu dại mà vớ vào cô, một người đàn bà một đời chồng và một đứa con.
Nhưng mà cô cũng không phải trái banh mà ai muốn xoay như thế nào thì xoay.
Sợ An tự ái, Hoàng sửa câu “Tôi chỉ nói thế thôi, cô đừng để ý”
“Sếp yên tâm đi, những chuyện như Sếp nói em nghe hoài, khó nghe quá thì nghe tai này lọt qua tai kia thôi”
Hy vọng cô không để ý thật.
Hiện tại An vẫn đang là nhân viên thử việc, lương chỉ bằng 80% mức lương thực nhận và làm việc kè kè với sếp lớn này nếu ngài ấy không đi công tác.
An thật sự không biết là bản thân mình đen đủi thật hay là Sếp bị xui xẻo.
Sự việc ngày hôm ấy làm An không thể nào quên được hôm đó vào ngày 28 tháng 8 một ngày thật đẹp.
Tiếng gõ phím tạch tạch bình thường vang lên liên tục, đột nhiên dừng lại.
An cũng không quá để ý cho đến khi cô thấy không khí và âm thanh trong phòng có gì đó không đúng.
Không còn tiếng gõ bàn phím thay vào đó là tiếng thở mạnh. An ngước mắt lên, thì thấy Hoàng cúi đầu nhăn mặt.
An chú ý quan sát thì thấy anh đổ nhiều mồ hôi mặc dù nhiệt độ phòng đang là 27 độ.
An đứng lên vòng sang ghế anh ngồi thì thấy đầu anh cúi gục xuống bàn, một tay còn để lên con chuột như thói quen, một tay ôm lấy bụng, hít thở không thông.
Tình trạng này không thể nhẹ được, An lay vai anh vội nói “Sếp bị sao vậy? Có ổn không?”
Không thấy Hoàng trả lời, An lập tức gọi điện thoại báo cho lão Tôn.
Mỗi khi An nhớ lại, cô thấy bản thân nên làm đến mức này thôi. Mọi chuyện bắt đầu sai lầm khi tính hiệp nghĩa của cô trỗi dậy.
Lão Tôn và một vài người ngay lập tức chạy lên đỡ Hoàng, An phối hợp gọi taxi.
Chẳng biết quá trình diễn biến thế nào mà cô lại ngồi lên Taxi ở ghế phụ, còn Lão Tôn và Sếp ngồi đằng sau. Lúc này cô còn hăng hái, lo lắng cho sếp của mình.
Đến bệnh viện gần công ty nhất cũng là bệnh viện Quốc tế nổi tiếng nhất cả nước.
Lão Tôn cùng y tá đưa Hoàng trên băng ca đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, An chịu trách nhiệm lo thủ tục giấy tờ.
Xong xuôi hết An tìm đến phòng cấp cứu, thấy Lão Tôn ngồi ở dãy ghế trước cửa phòng, An tiến đến ngồi bên cạnh.
Lão Tôn nói “Em ở lại với sếp nhé! Tí nữa bác sĩ khám xong, rồi siêu âm các thứ rồi xem thế nào có gì báo anh. Công ty còn vài vấn đề cần anh giải quyết gấp”
An ????
Lúc này An vẫn thấy là bình thường nên đồng ý, đợi người nhà anh vào thì coi như mình hết trách nhiệm.
Lão Tôn liền quay lại nói với cô “Khi nào sếp tỉnh táo thì hỏi qua ý kiến của sếp, xem có nên gọi người nhà không nhé! Anh ấy không thích người nhà can thiệp quá sâu vào cuộc sống của ảnh”
An ngơ ngác, chưa tiếp thu hết tình cảnh của bản thân hiện giờ “Ừm, em biết rồi!”
Bây giờ đã là 4 giờ chiều, trước mắt phòng cấp cứu còn sáng đèn, An nghĩ chắc là không thể về đúng giờ được liền gọi cho Bình để chăm sóc Ti.
Sau khi đi qua các khâu xét nghiệm, siêu âm các thứ Hoàng được bác sĩ chẩn đoán là viêm ruột thừa cần phải phẫu thuật. Hiện tại là 8 giờ 30 tối An bắt đầu có dự cảm không tốt.
Nhân viên y tế đưa cho An một vài tờ giấy bảo cô điền thông tin chỗ người giám hộ và làm thủ tục nhập viện.
Thủ tục nhập viện An đã làm xong, nhưng còn thông tin giám hộ và phiếu cam kết, cô mới tá hoả liền gọi cho Lão Tôn.
Nhưng ông trời có lẽ đã đi ngủ nên không có người chiếu cố cô, Lão Tôn không nghe máy.
Bên cạnh thì liên tục hối thúc vì phải có giấy cam kết này thì bên bệnh viện mới đưa anh vào phòng phẫu thuật được.
Trống ngực An đập nhanh vì sợ hãi. Chỉ là mổ ruột thừa thôi mà, sao phải cần giấy cam kết này?
Mổ ruột thừa có thể sẽ chết sao? Lỡ anh chết thật thì cô cũng là người liên quan sao? Tránh nhiệm mình cô chịu hả? Cô không muốn…
Tay cô bị sợ hãi làm cho lạnh ngắt cứng đờ, cầm bút không nổi. Lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.
Y tá bên cạnh hối cô, càng để lâu thì tình trạng anh càng nguy hiểm. Ấy thế nào ma xui quỷ khiến cô lại kí vào, chữ ký xiêu vẹo ngay ô ‘người nhà bệnh nhân’.
Khu vực phẫu thuật cô không được vào, An ngồi đợi ở phòng hậu phẫu.
Căn phòng như khách sạn năm sao, rộng hơn căn nhà cô đang ở có đầy đủ tiện nghi.
Nhưng bây giờ, đầu óc cô nào có thời gian ngắm nhìn xung quanh.
Thực sự cô chưa bao giờ vì người ngoài mà cầu trời khấn phật thật thành tâm như bây giờ.
Cô cầu mong anh được bình an, cầu cho bác sĩ lành nghề mổ cho anh. Cô còn con, còn gia đình, cô không muốn dính đến pháp luật.
An thức trắng đêm, mỗi giây phút trôi qua đối với cô là ác mộng.
Chẳng phải như trên ti vi cầm dao xẻ một đường rồi cắt những cái cần cắt rồi cầm máu may lại là được rồi sao?.
Sao đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà anh vẫn chưa về phòng nữa?
Tim An đập liên hồi, mồ hôi càng rịn ra, mặt trắng bệch đầy sợ hãi.
3 giờ sáng, y tá đi trước bước vào phòng, cô giật mình vì thấy An còn thức mà mặt trắng toát không còn chút huyết sắc nào.
Sau vài giây định thần, y tá căng chỉnh lại giường bệnh rồi ba y tá nam đẩy băng ca vào.
An cảm thấy bầu trời hừng sáng sau một kiếp bị mây đen che mất, tảng đá trong lòng được gỡ xuống, chân cô như muốn khuỵ xuống không còn đứng vững nữa. Tay cô phải vịn lên thành cửa sổ mới không xảy ra tình huống quỳ rạp xuống đầy mất mặt.
Y tá nữ thu hết hành động của An vào mắt, đợi ba y tá nam nhấc Hoàng đặt qua giường bệnh thì mỉm cười nhìn An “Chồng cô không sao? Thuốc mê vẫn còn nên tạm thời anh ấy chưa tỉnh lại thôi, yên tâm nhé!”
Cô nào còn sức mà đính chính chuyện gì. Ngay cả hồn cô còn đang lơ lửng bên ngoài còn chưa về hết nữa là.
Cuối cùng nỗi sợ vẫn chưa buông cô, vẫn cứ lẫn quẫn bên cạnh cô. Anh còn chưa mở mắt thì cô vẫn còn sợ. Cuối cùng cô thức trắng đêm.
6 giờ sáng Lão Tôn gọi điện thoại cho cô. Xin lỗi cô vì sau 9 giờ tối thì anh tắt âm điện thoại.
An không truy cứu anh, bảo anh vào bệnh viện ngay, cô thật sự teo hết gan rồi.
Lão Tôn trước khi đi làm ghé qua bệnh viện, nhìn thấy mặt An thiếu sức sống liền khuyên cô nằm nghỉ một tí, đợi sếp tỉnh dậy rồi hỏi qua ý kiến của sếp rồi sắp xếp người chăm bệnh. Ở một lát Lão Tôn liền đi làm.
Này? Cô chỉ lỡ dại leo lên xe taxi thôi, không phải anh cũng xem chuyện này là trách nhiệm của cô rồi chứ? Cô nào có trách nhiệm lớn lao đến vậy?
Lão Tôn đơn giản chỉ nghĩ, bình thường công việc An làm theo chỉ thị của Sếp, bây giờ Sếp ốm thì An cũng chưa có nhiều việc để làm, tạm thời nhờ cô chịu khó chăm Sếp cho đến khi Sếp tỉnh.