Đến 8 giờ Hoàng có dấu hiệu tỉnh lại. An mừng rỡ vội chạy đi gọi bác sĩ.
Nội quy của bệnh viện là lúc bác sĩ khám thì người nhà ra ngoài.
Đợi chừng 20 phút thì bác sĩ cùng y tá ra ngoài, An vội bước vào.
An thấy Hoàng tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhỏm.
Chỉ qua một đêm miệng Hoàng bị khô nứt trắng toát.
Sắc hồng trên mặt biến mất, nhưng với hàng lông mày rậm, ánh mắt sắt bén lạnh lùng kia cũng không thể hạ thấp vẻ đẹp của anh được. Chiếc mũi kia quá cao, cao đến đáng ghét.
Chưa nói gì vội, An đến bàn lớn bên cạnh giường bệnh có một tờ giấy dặn dò.
Nào là nước để ở trong tủ kính, nước nóng sẽ được nhân viên chăm sóc mang vào sau.
Rồi chỉ được uống nước uống ít sữa nếu đói.
Rồi đợi xì hơi được thì báo bác sĩ.
Sau đó được ăn tí cháo loãng, kiêng những thức ăn thô, cay, nóng, chua. Vân vân.
Trước tiên An lấy nước rót cho anh một ly.
Nhận lấy ly nước, Hoàng nhìn An hơi lâu một chút. Sắc mặt cô quả là kém như lời y tá nói chỉ vì đôi mắt tinh ranh thường ngày lộ ra vẻ sợ hãi
“Đêm qua cô không ngủ hả?”
An gật đầu tỏ vẻ tội nghiệp.
Cô y tá lúc nãy còn nói cô lo lắng cho anh rất nhiều, anh cảm thấy lạ nhưng có chút dễ chịu trong lòng.
“Lo lắng cho tôi sao?” Hoàng hớp ngụm nước chậm chạp cho thấm giọng.
An thành thật gật đầu.
Hoàng nhíu mày “Tại sao?”
An cũng không giấu thành thật nói “Em sợ sếp có mệnh hệ gì, em đi tù!”
Câu trả lời đi lệch quỹ đạo của cô làm anh phụt cười, sau đó liền nhăn mặt vì cơ bụng dưới của anh thắt lại, động đến vết mổ.
Cô gái này đang nghĩ gì vậy? Mổ ruột thừa có thể chết người sao? Trong khi đó anh áp dụng phương pháp mổ nội soi? Qua bàn tay của bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện Quốc tế?
Thấy vẻ mặt Sếp tỏ vẻ khó hiểu, An giải thích thêm “Trước lúc Sếp mê man, người ta bắt em kí vào giấy cam kết. Cái gì mà ‘qua chẩn đoán của bác sĩ tôi biết được tình trạng nguy hiểm của bệnh cần được phẫu thuật và cũng hiểu hết những nguy hiểm sau khi phẫu thuật nên tôi đồng ý’. Lúc đó không có ai hết, y tá thì hối em kí để mổ cho sếp, em kí đại xong lại sống trong lo âu”
Hoàng muốn bật cười nhưng anh cố kiềm lại, cơn đau dưới bụng không dễ chịu chút nào.
"Biết mổ ruột thừa là sao không?”
An rầu rĩ đáp “Hồi giờ em đâu có bị, em đâu biết. Chắc là như ung thư, mổ để cắt khối u ra”
Càng hỏi anh càng phải kiềm nén, cái này là ngây thơ hay là thiếu hiểu biết đây?
“Dạ cô ơi, tôi mổ nội soi, còn không phải mổ hở nữa thì chết chóc cái gì?”
Nghe từ nội soi thì nôm na An cũng có thể hiểu được, tính chất của nó không nghiêm trọng.
Lại nghe giọng điệu chê bai cô thiếu hiểu biết của anh làm An có hơi xấu hổ. Thật sự những năm cấp ba, môn Văn với môn Sinh Học là hai môn không nạp được một chữ nào vào đầu cô.
An cố nói “Thấy Sếp mổ 6 tiếng mới ra tới, em tưởng căng thẳng dữ lắm”
“Phẫu thuật chỉ nữa tiếng thôi, còn lại là nằm ở phòng hồi sức” Hoàng kiên nhẫn giải thích.
“Sếp bất tỉnh sao Sếp biết được?”
“Cái đó đi học có dạy mà”
An cảm thấy thật sự quá mất mặt, cô cố chống chế “À, em không có ý định thi ngành y”
Cho nên cô không học môn Sinh.
An sợ anh nói tiếp lại chê bai cô nên cô liền cắt ngang “Người nhà Sếp đâu? Em không biết ai hết nên chưa gọi ai cả”
“Được rồi, không có việc gì rồi, hôm nay cho cô nghỉ một bữa. Mai vào công ty lấy laptop của tôi mang qua đây. Chịu khó làm việc ở đây một thời gian đi”
Ủa? Ủa? Vậy là không gọi người nhà sao? Mang việc vào bệnh viện làm? Vậy cô cũng phải vào làm chung sao?
Sao quanh đi quẩn lại cô lại là người phải chăm sóc anh thế này? Ông Trời ơi! Ngó xuống mà coi nè!
Nội tâm cô muốn gào thét.
Thấy anh vẫn còn yếu, An áy náy chưa rời đi.
“Không về sao?” Hoàng nhướng mày.
“Sếp có gọi người nhà vào không? Em đợi họ vào rồi đi cũng được, nhỡ đâu sếp cần gì? Ở cũng cả đêm rồi chờ thêm tí nữa cũng không sao!”
“Về đi! tôi không gọi người nhà”
“Hình như sếp chưa khoẻ đến mức tự làm một mình được đâu”
Hoàng liếc mắt “Đây là bệnh viện mà có tiền là có tất cả đó cô ơi!”
Nói chuyện thật đáng ghét!
Nhưng cô biết bản thân mình quá nông cạn rồi, và câu nói của anh không hề quá đáng.
Hôm sau An đến bệnh viện.
Lúc này cô mới có tâm trạng thoải mái mà đánh giá căn phòng anh đang ở. Nó có khác gì phòng nghỉ dưỡng hạng sang trong các khu resort đâu chứ?
Nhân viên phục vụ cũng có. Chế độ ăn, đúng giờ sẽ có người mang thức ăn vào, dọn dẹp phòng và nhắc nhở anh uống thuốc đúng giờ. Ngay cả vệ sinh cá cũng có người vào giúp anh, thật may là anh còn là con người khoẻ mạnh, chứ chuyện này còn nhờ đến người khác thì anh chẳng khác nào người thực vật đâu.
An hoang mang, đây thật sự là bệnh viện sao? Đúng là không cần người nhà chăm sóc! Đúng thật là có tiền là có tất cả!
An cảm giác những lời nói hôm qua với anh đều là ngu xuẩn, nghĩ lại thật là xấu hổ, đã không có kiến thức còn hay nói. Tự mình doạ mình.
Hoàng cầm Ipad, lưng dựa vào thành giường được nữ y tá lót vài cái gối nệm đằng sau. Anh nhận được số liệu, bình thường bản thân anh sẽ làm, lần này anh chuyển sang cho An làm.
Giường của cô ngồi là giường của người nhà.
Thay vì những bệnh viên công lập thì nó đặt song song với giường người bệnh, chẳng hiểu vì sao ở đây nó lại đặt lệch theo chữ L. Từ cửa chính nhìn vào sẽ thấy giường anh nằm ngang, giường người thân nằm dọc.
An sử dụng bàn ăn có sẵn của chiếc giường làm bàn để laptop
Lâu lâu có y tá vào nhắc nhở dìu anh đi đi lại lại để tránh bị …..dính ruột.
An nghe y tá nói cô phụt cười. Thật sự không có ý gì, chỉ là nghe điều đó giống như lời doạ của trẻ con, nhưng nó lại là sự thật.
Hoàng nhíu mày quay sang nhìn An, An liền hốt hoảng cúi đầu xuống thấp, đưa laptop dán chi chít hình lên cao ngang mặt che đi tia lửa điện kia.
Sau khi đi một vòng quanh khoa, Hoàng trở về phòng. Người tựa vào thành giường xem ti vi.
Hoàng nhàm chán chuyển kênh, những chương trình trên ti vi chẳng có cái nào hấp dẫn cả.
Bình thường làm việc, nếu có nhạc không lời du dương thì An sẽ rất tập trung.
Đằng này, hai giây trước là tiếng khóc lóc nức nỡ của cô gái, hai giây sau là chuỗi tiếng trống kèn và gầm rú của ban nhạc rock, hai giây tiếp liền đến bà thím lớn tuổi người Hàn Quốc la hét trong bộ phim nào đó.
An không thể nào tập trung được. Cô ngẩng đầu nhìn sang người kia. Anh hình như không để tâm đến sự tồn tại của cô?
An nhe nanh gầm gừ, sau đó lấy trong túi ra dây nghe. Sếp lớn không thể động, làm Sếp mất hứng Sếp sẽ không vui. Nên đành ‘sống chung với lũ’ vậy.
An đeo dây nghe vào tai, âm thanh ồn ào giảm đi rất nhiều. An mở thêm bài nhạc không lời nữa, hoàn toàn ‘đạp’ cái tạp âm kia đi. Cô tiếp tục tập trung làm việc.
Lần trước thấy cô đánh tên biến thái kia nên nổi hứng muốn trêu chọc cô. Anh liếc ngang qua vẫn thấy được hết hành động của cô, đáy mắt anh trở nên vui vẻ.
Ngồi không được quá lâu, anh lại chuyển sang nằm.
Không được xem ipad nhiều anh lại xem ti vi, thực sự rất nhàm chán.
Nghiêng đầu sang bên cạnh, thấy An vẫn đang tập trung làm việc mà không hề phát giác anh đang nhìn cô.
Bộ dáng cô lúc tập trung làm việc trông lại rất thích mắt. Tóc cô rũ xuống che một bên má.
Từ phía anh nhìn sang có thể thấy được đôi mắt hai mí đen láy của cô đang chăm chú nhìn vào máy tính.
Đôi mày chốc chốc lại nhíu chặt vì một vài số liệu rắc rối, cái mũi nhỏ nhắn lâu lâu chun lại phụ hoạ chung với đôi mày.
“Nè!” Hoàng gọi.
….
“An!”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Biết An không nghe mình gọi, Hoàng tháo nắp chai của chai nước lọc, ném sang chỗ An ngồi.
An giật mình nhìn nắp chai rồi nhìn đối tượng ném mình, cô tháo một bên tai nghe ra khó hiểu nhìn anh.
“Không nghe tôi gọi sao?”
Câu hỏi này có thừa quá không? Thì không nghe mới không trả lời Sếp chứ!
“Sếp gọi em có việc gì?”
“Nói chuyện đi! Chán quá!” Hoàng nằm nghiêng qua đối diện An.
“Ủa? Em tưởng trong này có tiền là có tất cả?”
Câu nói hôm qua cô ghét nhất, bây giờ cô trả lại cho anh. Kêu bọn họ vào kể chuyện cười cho anh là được.
Hoàng cứng miệng lườm cô.
An không dám chọc vị Địa chủ này, cười giả lả “Sếp muốn nói chuyện gì?”
“Nghe đồn cô nói chuyện hài lắm, có chuyện gì kể tôi nghe đi!” Hoàng nhướng mày.
Lời đồn kia là Tú với Lão Tôn nói.
Sắc mặt Hoàng dù có hơi tái nhưng vẫn bị vẻ tuấn tú của anh lấn át. An nhìn thấy liền dễ chịu trong lòng đáp:
“Ai khen thì em nhận. Nhưng cũng tuỳ người, với một số người thì vui, còn một số người nói chuyện với em người ta cộc lắm”
Thấy An nói chuyện dông dài, Hoàng mất kiên nhẫn “Thì nói đi!”
“Không cộc! Không thù dai! Không trừ lương!” An ra điều kiện.
“Được!” Hoàng nhanh chóng đồng ý.
Ngón tay An bấm nhanh lưu lại dữ liệu, quen tay khoá lại bàn phím để không phải vô tình thêm vào một vài số khi đang không tập trung.
“Đố Sếp, con muỗi sống là nhờ đâu mà không phải từ hút máu?” An nghênh mặt lên hỏi.
Câu hỏi gì kì cục vậy? Hoàng trước giờ chưa nghe. Muỗi thì chỉ mỗi việc hút máu thôi sao?
Hoàng đoán không ra “Không biết!”
An nhăn mày “Sếp giả bộ duy nghĩ cho có tư duy chút đi!”
Hoàng cầm gối lên doạ ném cô, cô liền rụt cổ trốn cười hè hè
“Nhờ người đập hụt!”
Hoàng đột nhiên nhận thức được câu trả lời, dây cười anh run lên muốn bật lên tiếng cười nhưng dưới bụng lại thắt lên cơn đau nhắc nhở anh.
Miệng thì cười nhưng hàm răng lại cắn chặt rất đau đớn. Miệng mắng “Tào lao!”
Hoàng cười nhẹ nhàng, nếu bình thường anh đã bật cười lớn hơn.
Miệng anh vui vẻ nói “Tiếp!”
“Cái gì của chồng mà vợ thích cầm nhất?” An cười cười.
Nghe xong câu hỏi, trong đầu anh liền hiện lên một đáp án. Nhưng….đáp án này không được đàng hoàng, anh có chút bối rối.
Bản thân cũng không phải là thanh niên mới lớn nhưng để nói hoạch toẹt ra thì vẫn ngại ngùng.
Thấy sắc mặt Hoàng chuyển hướng theo ý nghĩ không tốt, An chợt phụt cười đáp “Là Tiền”
Biết bản thân nghĩ sai bị cô phát giác, Hoàng lạnh mặt nhìn cô.
Cách cô cười làm anh thấy xấu hổ. Rõ ràng câu đố kia là đố mẹo, làm cho người nghe nghĩ sai đi, đáng giận mà.
Hoá ra da mặt Sếp cũng không dày lắm.
An cười hỏi “Sếp muốn nữa không?”
“Tiếp!”
“Trên nhấp, dưới giật là gì?”
Cũng như câu hỏi trước, vừa nói ra anh liền suy diễn tới hình ảnh kia.
Hoàng thận trọng suy nghĩ một phen.
Trên nhấp? Dưới giật?
Còn có kiểu hành động nào tương tự nữa sao? Anh thật sự nghĩ không ra.
Hoàng nhíu mày quan sát An.
Cô vẫn cười, chỉ chờ đợi câu trả lời của anh liền lớn miệng cười cợt.
Đáng chết! Anh mắc bẫy rồi, anh biết có một câu trả lời khác không phải như hình ảnh anh nghĩ, nhưng anh lại đoán không ra.
“Là cái gì?” Hoàng chịu thua.
An nhàn hạ, chống hai tay về phía sau, dựa hẵng người ra sau “Sếp thật sự không nghĩ ra được hình ảnh nào giống với câu đố sao?”
An biết Hoàng đang nghĩ gì, chẳng qua là anh không nói ra.
Hoàng cũng biết An biết mình đang nghĩ gì, anh liền cười lườm cô “Con nít quỷ!”
“Câu cá, là câu cá, chứ không phải ứm ưm” An trêu chọc.
Hoàng nén cười mắng “Cà chớn!”
“Nữa không?” An hỏi.
“Tiếp!”
“Cắm vào run rẩy toàn thân. Rút ra nước chảy từ chân xuống sàn. Hỡi chàng công tử giàu sang. Cắm vào xin chớ vội vàng rút ra là cái gì?”
Vừa đọc xong, An liền nghĩ ngay đến bộ não Hoàng hoạt động sẽ nghĩ đến điều gì, An rất muốn bật cười nhưng chỉ mím môi, lấy laptop che đi khuôn mặt nhịn cười đến sắp nghẹn rồi.
Lại nữa! Rõ ràng cô muốn trêu chọc anh mà!
Hoàng cũng buồn cười bản thân mình.
Những câu đố đầy mờ ám, buộc người nghe phải nghĩ ngay đến một vấn đề.
Cô làm sao có thể biết nhiều đến vậy chứ?
Con người cô bây giờ trông rất xảo quyệt, rất đáng ghét.
Anh đấu không lại, anh giống như chú hề bị cô xoay vòng.
“Nè, sao câu nào của cô cũng đều không đứng đắn hết vậy?”
An mở to mắt ngây thơ vô tội “Em không đứng đắn chỗ nào? Không đứng đắn là do sếp nghĩ chứ đâu phải do em?”
“Đáp án là gì?”
“Sếp chịu thua hả? Là sếp không biết hay là Sếp nghĩ đến một đáp án không đứng đắn?”
Đáng chết! Nếu anh mà không đi lại bất tiện thì thật muốn đến gõ đầu cô một cái.
Cô đang cố trêu chọc anh sao?
Nhưng sao anh lại thấy rất vui vẻ?
“Nói không?” Hoàng trầm giọng.
An không trêu chọc anh nữa, cô biết Sếp đang rất xấu hổ khi liên tục nghĩ đến những đáp án bậy bạ. An mím môi
“Là tủ lạnh”
“Nữa không Sếp?” An hỏi
Hoàng giận dỗi quay người nằm thẳng lại “Không”
An bật cười khúc khích, nụ cười cô giống hồ ly, vừa xảo trá vừa quyến rũ người khác.
Tâm trạng Hoàng trở nên thoải mái, lại muốn nói nhiều hơn với cô một chút.
“Cô hay nói đùa kiểu này không sợ người khác nghĩ xấu cô sao?”
An thản nhiên trả lời “Em chỉ quan tâm đến người thân thiết với em, hơi đâu rảnh rỗi mà để tâm tới mấy người đó. Vốn dĩ mấy người đó nghĩ sao thì kệ họ, em thuần khiết là được rồi!” An nhấn mạnh từ ‘Thuần khiết’
Hoàng cười trong chịu đựng.
Có quỷ mới tin cô thuần khiết.
Hoàng rảnh rỗi trò chuyện nhiều hơn, anh hỏi thăm gia đình cô, cô cũng thật thà kể anh nghe.
Vừa làm vừa nói chuyện, đến giờ tan làm, An đứng lên thu dọn đi về.
Nhân viên y tế sẽ chuẩn bị thức ăn, thuốc đầy đủ cho anh nên An không cần lo.