An về, thời gian còn lại Hoàng ở một mình có chút nhàm chán.
Một lúc sau đám bạn thân của anh là Huân, Bảo, Đại kéo đến. Tâm trạng anh liền vui vẻ.
Qua hôm sau, An dường như cũng đã quen, tự giác đến bệnh viện làm việc.
Vừa vào phòng thì bác sĩ cũng vừa khám cho anh xong.
An ăn tạm bánh mì để lót dạ rồi bắt đầu công việc.
Làm việc ở bệnh viện cũng không hà khắc chuyện thời gian.
Hai ngày trước cơ thể cô chưa ngủ đủ giấc nên sáng nay vẫn còn muốn ngủ nữa, kết quả là ăn bánh mì khô khốc.
Hoàng nhíu mày hỏi “Bình thường cô hay ăn bánh mì khô khan vậy hả?”
Bánh mì cũng khó nuốt thật nhưng cô không dám đá động gì đến giờ giấc, lỡ như anh ghim cái chuyện cô đi trễ để những kì họp sau nhắc nhở thì cô tự chôn thây mình bằng ổ bánh mì mất.
An cười “Lâu lâu ăn đỡ thèm thôi ạ!”
Hoàng cũng không hỏi nhiều, lại tiếp tục chuỗi thời gian buồn chán sau khi đã check mail và giao việc cho An.
Hoàng quay sang An nói “Có chuyện gì vui kể nghe đi!”
An chợt cười “Sếp muốn đố nữa không?”
Mặt cô lại lưu manh rồi, Hoàng có chút ngượng ngùng “Đố đàng hoàng, đố trí tuệ thì chơi”
An cảm giác Sếp mình rất buồn cười “Được”
“Có hai người bạn, một người tên Thiện, một người tên Thụ. Hai người cùng ra trường và đều có việc làm. Anh Thụ làm thợ Điện vậy theo Sếp anh Thiện sẽ làm thợ gì?”
Hoàng trầm tư suy nghĩ: Anh Thụ làm thợ điện, anh Thiện là thợ…!!!
Suy nghĩ của Hoàng đột nhiên bị anh kéo lại. Lại là không đứng đắn.
Hoàng trừng mắt với cô.
An bật cười thích chí khi nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Sếp, lại là một câu gài bẫy theo cái tính tưng tửng của cô.
“Đã nói là không đố bậy bạ rồi mà!”
An cười “Vậy là sếp nghĩ bậy bạ hả? Đáp án là anh Thiện làm thợ Phụ mà. Sếp nghĩ đi đâu vậy?”
Hôm nay Hoàng đã đi đứng được thuận tiện, anh không nhịn được bước xuống giường đi đến giường xử lí cô. Cô rõ ràng là đem anh trêu chọc mà, giận chết mất.
An nhìn thấy anh muốn “xử” cô, cô liền đưa hai tay làm dấu chéo đỡ trên đầu kêu oan “Hôm qua đã nói là không cộc cằn mà”
“Hôm qua hết hiệu lực! Đã nói là không đố bậy bạ, vậy mà còn lì?”
An mếu máo nhận lấy cái gõ trán của anh, nhưng thật ra nó không hề đau, anh không dùng sức.
“Nói chuyện đàng hoàng”
“Nói đàng hoàng thì đâu có gì đâu mà vui. Em cũng đâu phải danh hài? Hay Sếp tự mở hài xem đi”
Không thích, xem hài cũng thấy chán. Chỉ có nói chuyện với cô thì mới cảm thấy thư giãn thôi.
Nhưng Hoàng bấm điện thoại để cho An làm việc.
Buổi trưa, An được ăn ké cơm của Sếp. Ăn xong lại có người đến dọn dẹp, người bệnh thật là sướng quá.
An lăn quay ra chiếc giường mà ngủ.
Hoàng không hoạt động nhiều, nghỉ ngơi cũng đầy đủ vả lại buổi trưa cũng không có thói quen ngủ.
Ánh mắt anh vô thức nhìn sang cô, nhìn vài lần anh lại lúng túng quay đi. Một lúc sau không nhịn được lại quay sang nhìn, lần này anh nhìn lâu hơn.
Mặc dù đã gập bàn ăn lại rồi nhưng tư thế cô ngủ cũng không được thoải mái. An nằm nghiêng, co người lại, hai tay gối dưới má. Nét mặt cô lúc ngủ trông rất đáng yêu, hai mi mắt khép lại đen nhánh. Đường nét gương mặt mềm mại, dịu dàng chứ không lóc chóc nghịch ngợm như lúc cô thức.
Trong đầu anh liền hiện lên vài khuôn mặt biểu cảm của cô. Lúc thì hăng say tích cực, lúc thì hung dữ không ai bằng, lúc thì lí lắc tinh nghịch, có lúc còn hèn hạ nịnh bợ nữa. Cô làm anh thật sự rất hiếu kỳ.
Ngày thứ ba làm việc ở bệnh viện.
Lúc An làm việc Hoàng lại đòi hỏi. “Có gì vui kể tôi nghe đi”
An ngước mắt lên nói “Có gì đâu mà vui? Nói xong Sếp lại kêu em xàm thì sao?”
“Thì nói cái chuyện không xàm đó”
“Vậy em kể Sếp nghe sự tích Tấm Cám nha!”
Hoàng cười “Cái này mới xàm nè!”
“Kể đi!” Hoàng cố chấp muốn nghe.
“Thôi để em viết giấy, kể miệng Sếp lại kêu em không đứng đắn”
Gương mặt Hoàng rạng rỡ vui vẻ.
“Lắm trò!”
An đưa cho Hoàng một mảnh giấy nói “Trò này dễ nè! Lại trí tuệ! Vận dụng IQ cao”
Hoàng nhận mảnh giấy trong tay An thầm nghĩ thử thách này mới kích thích.
“Sếp điền dấu cho câu có nghĩa là được”
Trong giấy cô ghi năm câu không dấu, nét chữ rõ ràng thẳng thóm mềm mại, anh càng nhìn lại càng thích.
Dù vậy anh lại chê “Con gái gì mà chữ xấu vậy?”
An to gan lườm anh. Chỉ cần cô nghe người khác chê mình là cô không thích rồi.
Cô cãi lại “Đó là nét chữ của đàn bà đó!”
Nghe cái chữ ‘Đàn bà’ làm tim anh thoáng run lên không hiểu lí do.
Hoàng kéo bàn ăn ra đặt tờ giấy lên. Xoay cây viết trong tay ‘đọc đề’
Câu đầu tiên anh biết ‘Cai lon gi the anh?’ Là ‘Cãi Lộn Gì Thế Anh?’
Cô đúng là không đứng đắn được quá lâu mà.
An ngẩng đầu lên ngạc nhiên “Ủa? Sếp viết tay trái hả?”
Hoàng cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp nói “Lỡ chê cô chữ xấu rồi, nên phải dùng tay trái thôi. Tay trái viết chữ đẹp hơn”
An vẩu môi khinh thường. Tự tin quá rồi Sếp ơi. Đã viết tay trái con đòi đẹp hơn con gái sao? Nằm mơ đi.
Câu thứ hai ‘Ba me em khong co nha, em dang coi quan, anh den ngay di, muon lam roi’
Thật tình, tại sao anh đọc đến đâu là hình ảnh đen tối tràn đến đó thế này, đúng là bỡn cợt người khác mà.
Hoàng ngẫm nghĩ một lúc cũng ra đáp án nhưng anh viết ‘Ba Mẹ Em Không Có Nhà, Em Đang Cởi Quần, Anh Đến Ngay Đi, Muốn Lắm Rồi’ thay vì đáp án đúng là ‘Ba mẹ em không có nhà, em đang coi quán, anh đến ngay đi, muộn lắm rồi’
Viết xong hết, anh ‘nộp bài’
An tủm tỉm nhìn anh cười.
Nhìn vào chữ viết của anh, quả thực rất đẹp, nó giống hệt chữ viết khuôn mẫu mà các em thiếu nhi tập viết theo.
An hết nhìn tờ giấy rồi nhìn anh, thật sự không thể tin được, viết tay trái có thể có chữ đẹp vậy sao??
Nhưng mà câu trả lời của anh thể hiện sự chống đối nha. Bốn câu kia trả lời đều đúng, chỉ có một câu, An cảm giác anh cố tình viết như vậy.
Cũng không có gì là không đúng cả, chỉ là để dấu theo nghĩa trong sáng hay nghĩa đen tối từ đó người ta lấy làm vui vẻ thôi.
An khen ngợi “Woa! Sếp đúng hết nha, trò này coi bộ là thế mạnh của Sếp rồi nè!”
Hoàng đứng kế bên chỉ vào câu anh cố tình viết mờ ám “Câu này cũng đúng hả?”
“Đúng chứ! Sếp muốn ‘Coi Quán’ thì nó là ‘Coi Quán’. Sếp muốn nó ‘Cởi Quần’ thì nó là ‘Cởi Quần’”
An cười hề hề.
Hoàng gõ lên trán cô, lại trêu chọc anh.
Sau bốn ngày nghỉ dưỡng ở bệnh viện, An cầm thẻ và hoá đơn của anh đi làm thủ tục xuất viện.
Số tiền phải thanh toán là 78 triệu. Mẹ ơi, nằm giường vàng hả trời? An không thể nào tưởng tượng ra được con số đó, mặc dù dịch vụ ở bệnh viện này không chê vào đâu được.
An thầm cảm thán: Đúng là nhà giàu!
An trở lại với cuộc sống thường nhật. Mỗi buổi sáng thức dậy, mua một phần ăn sáng rồi đến công ty làm. Gặp lại Tú và Lão Tôn An thật sự như được thả về rừng, cô nói luyên thuyên.
Lâu lâu Hoàng đi xuống dưới thì thấy An ngồi chỗ bàn Lão Tôn và Tú để ‘nghị sự’. Anh lại không thấy chút nào khó chịu, mặc kệ cô. Lắm lúc anh sẽ nhắc nhở
“Bị giam trên núi mấy ngày không được nói chuyện hả?”
An vội mím môi ngậm miệng, lại còn gật đầu.
Anh chỉ nói đùa, cô lại thành thật gật đầu. Đến bệnh viện làm việc cạnh anh cảm giác như lên núi sao?
Hoàng nghĩ một hồi, anh vẫn phải ‘xử lý’ cô. Hoàng bước đến gõ trán An, vẫn là cường độ nhẹ hều như trước kèm theo giọng nói trầm khàn cảnh cáo “Dám bất kính?”
An cười, hết gật rồi lắc trêu chọc anh.
Hoàng trừng mắt rồi bỏ qua.
Thật may Hoàng đã phục hồi sức khoẻ, duyệt lương cũng đúng tiến độ. Những ngày làm việc ‘trái tuyến’ trong bệnh viện của An cũng bay biến đi. Hiện tại chỉ là lương thử viện cũng tương đối ổn.
Có một điều bất ngờ là An chỉ thử việc một tháng, một nửa thời gian so với hợp đồng. Cô khá ngạc nhiên khi Nga đưa xuống hợp đồng chính thức cho cô ký.
Đương nhiên An không muốn thay đổi công việc cho nên kí ngay thôi.
Thời gian giữa tháng 9 vừa đến, cũng là lúc Ti nhập học. An đưa Ti đến trường rồi đi làm, buổi chiều Bình sẽ đón về.
Vừa nhận lương, vừa được nâng lương chính thức, vừa đưa con ‘nhập ngũ’, gộp nhiều việc lại, cuối tuần An rủ mọi người đi ăn. Đương nhiên không thể thiếu đám thằng phò rồi.
Nhóm bạn cô được dịp tụ tập, ăn uống cười đùa, thật là thoải mái.
-----
Dư âm hai ngày cuối tuần được ngủ nướng cho nên sáng thứ 2 khi báo thức reo, An thức dậy trong chật vật.
Chuẩn bị cá nhân xong xuôi, An quay sang chuẩn bị đồ cho Ti đi học. Tuần này Ti khóc nhiều hơn, quyết định không chịu đi học, An phải làm công tác tư tưởng, thuyết phục bằng nhiều cách nhiều loại hình, cuối cùng Ti cũng chịu vào lớp.
Nhìn thấy đồng hồ sắp trễ giờ, An chạy xe nhanh mà không kịp ăn sáng.
Đến công ty, quét vân tay vừa kịp lúc. An cảm thấy vô cùng may mắn, thời gian đầu đi làm mà dính phốt đi trễ thì không hay lắm. Ơn trên vẫn còn ưu ái cô. Nhưng cô chưa ăn gì, cái bụng nhộn nhạo đánh lộn bên trong làm cô khó chịu.
Hoàng đang làm việc với Tú, tiếng tin nhắn vang lên. Mắt anh theo phản xạ nhìn về phía âm thanh phát ra, mới phát hiện đó không phải điện thoại mình, anh vội thu mắt lại nhưng dòng tin nhắn kia đã đập vào mắt anh.
An: Tao đói quáaaaaaaaaa!
Tú không quan tâm là sếp đã đọc hay chưa, anh cầm điện thoại lên trả lời.
Tú: Thôi ráng chịu tí đi, trưa rồi ăn. Chứ mày ăn thịt được tao thì tao cũng cho mày ăn nữa.
An: Mày có gì để ăn không?
Tú: Tao không ăn vặt!
An: Ừ!
Xong công việc rồi Tú rời khỏi phòng sếp.
Hoàng xuống lầu dạo đến quầy tiếp tân, anh để ý lễ tân hay có đồ ăn vặt.
Hoàng lân la cầm một cái bánh choco pie lên hỏi “Đây là bánh gì?”
Lễ tân lễ phép trả lời “Bánh mềm socola đó sếp”
“Có loại khác không?”
Lễ tân thật thà lôi từ trong tủ ra đưa cho anh những loại bánh khác.
Hoàng tham lam “Thêm đi! Tôi chưa ăn sáng”
Nhưng nghĩ lại Hoàng chỉ lấy hai cái bánh Chocopie và một bánh Custar, ăn nhiều đồ ngọt không tốt.
Về phòng Hoàng bấm line gọi sang phòng An.
Trước mỗi cuộc họp sếp thường hay lấy số liệu để kiểm tra nắm tình hình trước để đánh giá sơ bộ một tuần làm việc của công ty.
An ôm chiếc macbook không thể lẫn lộn vào đâu sang phòng của Sếp.
Hôm nay cô mặc chiếc áo trắng kiểu dáng thủy thủ, chân váy chữ A dài qua gối màu nâu sáng, có vài chi tiết cách điệu dưới chân váy, tóc buộc cao và cũng không thiếu những phụ kiện đi kèm vô cùng hợp với trang phục.
Trông cô giống như cô bé nữ sinh trung học còn ngây thơ.
Nhìn thấy cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, thấp thoáng ý cười.
An trình bày sơ lượt rồi gửi báo cáo sang mail cho Sếp rồi đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, An bị Hoàng gọi lại.
“Cô lấy mấy cái bánh này về ăn đi, ngọt quá tôi không ăn được”
Mắt An sáng rỡ ‘buồn ngủ lại gặp chiếu manh’, ơn trên thật sự quá chiếu cố cô rồi.
An nhận lấy tươi cười cảm ơn.
Thấy cô cười, đáy mắt Hoàng phản phất ý cười. Tâm trạng hôm nay của anh không tệ.
Lúc An ra ngoài, lễ tân đi vệ sinh đi ngang qua thấy liền hỏi.
“Ủa mấy cái bánh này ở đâu vậy?”
“Sếp cho, ngọt quá ảnh ăn không được”
“À” Lễ tân hiểu ý. Cô trở về mở tủ tìm bánh mặn, ít ngọt rồi đưa đến phòng cho anh.
Hoàng dở khóc dở cười. Anh không có thói quen ăn vặt, càng không nói đến chuyện ăn bánh ngọt.
Vậy là anh kéo ngăn bàn bên dưới, lùa hết chúng vào.