Chương 12: NẮNG HẠN GẶP MƯA RÀO

Buổi họp giao ban buổi sáng mỗi tuần có thể xem là ngày gây ám ảnh nhất trong công ty.

An cảm giác như mọi người làm việc gì cũng không thể hài lòng được anh.

Cứ đến buổi họp, An lại tìm kiếm cái góc nào đó để giảm đi sự tồn tại hết mức có thể.

Ấy thế mà chưa gì nằm không An lại bị trúng đạn.

Thứ sáu trước khi về, An nhớ là đã gửi hết cho tất cả mọi người rồi, thế quái nào mail không rơi vào hộp của bộ phận R&D.

Bây giờ chị Thơ đang trình bày là do cô không gửi mail cho chị ấy.

An kiểm tra lại hộp mail, rõ ràng là có đính kèm địa chỉ mail của R&D mà.

Nhưng cho dù vậy tới cuối tuần không nhận được mail thì bên ấy phải check mail để hỏi lại cô chứ.

Chị Thơ lấy lý do An mới vào làm nên không tạo áp lực hối thúc cô.

An cảm giác lần trước là mình có lỗi với người ta nên lần này cô quyết định im lặng.

Thôi thì, sai thì là sai, tranh cãi với người ta thì càng thêm hiềm khích.

An cúi đầu nhận sai “Là sai sót của em, trong lúc làm việc em quên gửi mail cho chị, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm”

Sếp không nói gì, mở hộp mail của mình lên. Mở mail của An gửi cho mọi người vào Thứ sáu, con trỏ chuột đặt ngay vào cái địa chỉ mail của R&D.

Trên màn hình máy chiếu hiện rõ ràng. Anh để đó không nói gì cả.

Tú nhanh nhẹn nói “An có gửi cho chị kìa, vậy là do chị không nhận được chứ đâu phải do An”

Không nói đến thiên vị.

An là người mới, hiện tại không có trưởng phòng nên Hoàng có thể xem là cấp trên trực tiếp của An.

An lại là người mới nên anh sẽ để ý hơn những công việc của cô để kịp thời nhắc nhở, hướng dẫn.

Cuối tuần làm việc anh có kiểm tra qua mail gửi của cô, anh nhớ là cô hoàn thành công việc đầy đủ.

Chẳng có lí do gì để bị đổ lỗi trong chuyện này cả.

Gương mặt Thơ hơi sượng, cúi đầu không nói gì.

Cuộc họp kết thúc, An bị sếp gọi vào phòng làm việc.

“Tại sao bị đổ lỗi như vậy mà cô không phản ứng lại?”

An không nghĩ chuyện nhỏ vậy mà sếp lại để ý, đầu óc cô bắt đầu vận dụng để đưa ra câu từ cho phù hợp, không gây thêm thù.

Người ngay thẳng thì bật nói ngay, người lươn lẹo thì sẽ vòng vo suy nghĩ. Hoàng nghiêm giọng “Nói thật đi!”

An cười lấy lòng “Thực ra chuyện cũng chẳng có gì, nhường nhịn nhau một tí cho dễ sống. Cùng lắm bị sếp chửi tí rồi thôi, chứ làm việc lâu dài với nhau mà cãi vả nhau như vậy cũng không ổn. Thay vì đổ lỗi qua lại thì nên tập trung xử lý vấn đề, khắc phục hậu quả thì hơn”

Anh lườm cô, cô cúi đầu như một con thỏ ngoan hiền.

Hoàng với tay bấm chuyển line đến phòng R&D “Sang phòng gặp tôi”

An cười như chưa hề có chuyện gì với Thơ. Thơ liếc An đầy hàm ý.

“Đây là lần cuối nhé, sau này nếu có sự cố gì thì cùng nhau chịu trách nhiệm xử lý vấn đề. Tôi không cần biết lỗi của ai, là những ai có liên quan đều phải chịu trách nhiệm”

Thơ cúi đầu “Dạ vâng” rồi quay ra ngoài.

Sếp gọi lại “Trưa nay tôi mời cơm, cô báo với lễ tân đặt chỗ, mọi người nghỉ sớm, 10 giờ chúng ta đi”

An vẫn còn đứng đó, cái bụng nhộn nhạo bỗng nhảy nhót hưng phấn. Khóe miệng cô cũng vì vậy cong lên. Tưởng phải nhịn tới trưa cơ, hôm nay ra cửa bước chân nào ra trước nhỉ, để mai còn làm theo.

Thơ trước khi khép cửa lại, có nghe tiếng của sếp từ đằng sau, nhưng là không phải nói với cô.

“Cô có nhớ mình quên cái gì không?”

An ngẫm nghĩ một vài giây. Có nhớ? Quên? Nếu đã quên thì làm sao mà nhớ được, Sếp lại đánh đố nhau rồi.

An lắc đầu “Không. Em có quên gì hả?”

“Thật sự là không nhớ sao?”

Nhìn thấy Sếp cười cười, vẻ mặt không đứng đắn, An ngẫm nghĩ lại một hồi xem mình đã quên cái gì. Nhưng nghĩ mãi không ra, An rụt rè gật đầu.

“Được rồi, về làm việc đi”

Công ty tốt là thế, mặc dù bị chửi nhưng bù lại được ăn ngon.

10 giờ, cả công ty kéo nhau đi qua nhà hàng Thái gần công ty để ăn trưa.

Trời Sài Gòn lúc này nắng gắt lên, An không muốn lái xe nên lẻo đẽo theo Tú.

Tú cũng sợ nắng nên hai người đùn đẩy nhau.

Cuối cùng giải quyết bằng oẳn tù tì.

Cho tới bây giờ An vẫn tin là hôm nay là ngày may mắn của mình.

Tú là người chở, An ở phía sau rụt người nấp sau lưng Tú.

Trò hên xui quyết định làn da nên Tú thua trong bất mãn.

Sếp không lái ô tô đi, vì tìm chỗ đậu xe rất lâu nên lão Tôn là người chở sếp.

Đoàn người kéo nhau đến quán ăn, ai ngồi chỗ nấy.

Mọi người phải chia nhau ngồi ba bàn mới đủ chỗ.

Vô tình thế nào Hoàng lại ngồi đối diện với An.

Nắng hạn gặp mưa rào, An đang đói bụng và sắp được ăn, làm cơ thể cô như muốn nhún nhảy.

Mọi người chọn món, An tự pha nước chấm cho mình.

An rất thích ăn những món có nước chấm, hoặc những món không cần chấm, An cũng vẫn muốn chấm.

Nhìn An pha chế, Tú nhăn mặt “Con này, mày ăn ớt gì ghê vậy. Mày vậy ở chung với Sếp là hợp đó”

Câu nói bâng quơ của Tú làm Hoàng căng cứng người, một giây sau anh bình thường trở lại, nhìn thấy trong chén nước chấm An toàn ớt là ớt.

“Ghen lắm hả?” Sếp hỏi.

“Ghen, cực kì ghen. Ai động tới đồ của em, em xé háng nó ra” An biểu cảm trợn ngược mắt đầy hung dữ sau đó lại bật cười.

Hoàng để ý thấy, cô rất hay cười, trong người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, năng lượng đó truyền cho người xung quanh, làm những người xung quanh trở nên vui vẻ hơn.

Đồ ăn cùng thức uống được bếp bưng ra, vì chiều còn làm việc nên họ uống nước nhẹ, đó là loại nước của công ty bọn họ.

Nhà hàng này cũng là khách hàng của công ty họ.

Nhấp vài ngụm, An cảm thấy cũng không đến nổi tệ, mấy đứa sức uống ‘cùi bắp’ như Hương vẫn uống được.

Món ăn cũng được bê ra, ai cũng cầm đũa, không câu nệ trước sau, cứ thế mà ăn thôi. Ăn được vài miếng. Đồ ăn ở đây rất ngon, có lẽ là do An đói. An lôi điện thoại ra, chụp một tấm ảnh đĩa đồ ăn trước mặt gửi cho Hương.

An: Ngon hông?

Hương gửi hình icon phẫn nộ.

An cười nhắn lại

An: Ăn hông?

Hương thay đổi thái độ, gửi đến một icon cười hèn hạ.

Hương: Cóoooooo.

An ăn thêm vài miếng nữa rồi cầm điện thoại tới quầy delivery. An nhận menu lựa thêm vài món nữa.

Nhìn thấy An chưa quay lại mà thức ăn trên bàn gần hết. Hoàng bỏ đũa xuống, đứng lên ra ngoài gọi điện thoại.

Ăn tập thể mà, thức ăn lên thì ăn, mọi người không bận tâm lắm đến việc người cùng bàn có ăn món đó hay không, không gắp kịp là hết.

Lúc An quay lại, cũng là lúc Sếp Hoàng cũng trở lại.

An nhìn cái bàn trước mặt với vẻ mặt đầy đau khổ.

An oán trách Tú “Sao không chừa cho tao?”

Tú thản nhiên “Tao tưởng mày không thích ăn món này nên gọi món khác”

An chán nản.

Bây giờ mọi người đã ăn xong, An mà gọi món khác lên lại đợi nhà hàng nấu rồi mang lên, chẳng ai đợi cô ăn cả.

Sếp nói “Tôi còn chưa ăn mà, gọi món khác đi. Ai ăn xong rồi thì về trước đi”

An tức khắc vui trở lại, ngồi xuống gọi món. An gọi những món mà lúc nãy đặt giao hàng gửi về cho Hương, vậy cho nhanh.

Tú và Lão Tôn không nghỉ trưa ở công ty nên ngồi lại uống nước rồi đợi hai người về chung.

Ăn xong mọi người hay sang quán café bên cạnh công ty để nghỉ ngơi lướt mạng.

Bình thường An cũng hay nghỉ trưa tại Văn Phòng nhưng hôm nay thấy Văn phòng đã đóng cửa lại để nghỉ ngơi. An dời sang quán Café chung với mọi người.

An có thói quen ngủ trưa, bây giờ không được ngủ thì có hơi mỏi mắt.

Tú đề nghị chơi đánh bài, An đồng ý liền, chơi bài để phân tán cơn buồn ngủ, mà cô cũng thích chơi nữa.

Ngồi vòng tròn, Tú, Lão Tôn, Chiến và An.

Sếp bảo anh không chơi. Anh ngồi bên cạnh An vì chỗ An ngồi là chiếc ghế bành dài có tựa lưng.

Đánh bài ăn tiền mới hăng hái. An bay mất cơn buồn ngủ.

Đến ván thứ ba, cầm bài trên tay cực kì tốt, nhưng bài người khác còn tốt hơn cô.

Kết cục An bị ‘thúi’ con 2 cơ. An bị thua hơi nhiều tiền.

Lúc chia bài tiếp, Hoàng chồm người tới dành phần bài của An, miệng chê bai “Đưa đây, đánh chán muốn chết”

Hoàng nhoài người về phía trước, An có thể ngửi rõ mùi thơm trên cơ thể anh, mùi nước hoa nhè nhè, lại thêm mùi bạc hà của kẹo anh hay ngậm. Có hơi mát lạnh từ người anh tỏa ra, cảm giác của An đối với mùi trên cơ thể anh, chính là mùi sạch sẽ.

An bĩu môi nhìn Hoàng theo kiểu ‘để coi anh làm được trò trống gì’

Hoàng chống hai khuỷu tay lên đầu gối lưng khom xuống, nghiên bài ‘khoe’ với An “Thấy chưa?”.

Ngón tay thon dài trắng trẻo, hiện rõ khớp xương vô cùng nam tính của sếp lại vô cùng hút mắt, An là người thích những bàn tay đẹp nên nhìn lâu hơn.

An bĩu môi “Vốn dĩ nãy giờ chỗ ngồi của em bài lúc nào cũng tốt mà, do xui thôi”

Hoàng không nói, anh tự đánh ván này. An cũng để xem, sếp có khá khẩm gì hơn không.

Bài đánh vô cùng thuận lợi, còn vài lá cuối cùng, cầm chắc phần thắng.

Hoàng đánh đôi J, lão Tôn theo đôi K, Tú ngẫm nghĩ đánh đôi A cản lại. Nhìn thấy còn đôi 2 trong tay Sếp, nghiễm nhiên về rồi. Trừ khi xui lắm bị ‘chặt’ thì thúi luôn con 3 bích.

An nhâm nhi li nước cam nhìn Hoàng đánh đôi 2 xuống.

Sếp tự tin định buông con 3 bích xuống thì lão Tôn ngăn lại đánh xuống bốn con 6.

Sự việc bất ngờ làm cả bàn nhảy đứng nhảy ngồi, một tràn tiếng cười lớn phát ra.

An còn vướn phải li nước cam, nước cứ thế sộc lên mũi.

Mặt An đỏ bừng vì sặc nước nhưng không thể ngừng cười.

Cơn ho xen vào tràn cười nhưng cũng không kiềm An lại được, cô cứ vừa ho vừa cười.

Tưởng gì, một giây trước vừa tỏ vẻ khinh thường bài người khác bé hơn của anh, ai ngờ là người khác dụ Sếp vào bẫy, một giây sau đạp cái người kiêu ngạo kia té sấp mặt.

Vừa rồi còn chê cô đánh chán, bị thúi con ‘heo’, bây giờ quả báo đến sớm, sếp bị thịt những 2 con ‘heo’.

Mặt Hoàng đen như đít nồi, cả bàn cười nghiêng ngã không có điểm dừng.

Hoàng với tay rút vài tờ khăn giấy đưa cho An miệng nghiến răng cảnh cáo, An nhận lấy rồi vẫn tiếp tục cười.

Phải một lúc lâu sau mọi chuyện mới bình ổn lại, cuối cùng Hoàng chỉ còn 3 bích, thế là về cuối.

An không thể ngừng cười được, cứ nghĩ đến lúc nãy là cô lại cười một mình.

Bọn họ biết cô đang cười cái gì, cũng mím môi cười theo.

Mỗi lần thấy bọn họ cười, Hoàng lại hầm hừ, trừng mắt.

An nói “Thần bài đã nói ‘bài tốt đánh dốt cũng thua’, chuẩn luôn!”

Hoàng lạnh mặt nhìn cô, chân phía dưới đá chân cô cảnh cáo.

Người chơi đánh bài hay nói, bài đang tốt, tự nhiên bị chặt heo là xuống luôn vận bài.

Những ván sau đó Hoàng bắt lên thật sự rất xấu.

Chẳng thể nào đánh nổi, anh thua liên tiếp đến sạch tiền.

Vốn anh chẳng có nhiều tiền mặt.

Quay sang An, anh xòe tay “Đưa tiền đây”

“Ơ sếp à, cái này không được nha, không ai đầu tư vào nơi thua lỗ vậy đâu”

“Tôi mượn!”

“Em không cho mượn, em chỉ cho vay” An nói.

“Ừ thì vay!”

An chỉ định trêu chọc anh, không nghĩ là sẽ cho vay.

Đằng nào cũng chơi, thắng thua là chuyện bình thường.

An đưa sấp tiền lẻ trong túi đập trước mặt Hoàng.

“Một khi nhà tư bản đã cáu thì sẽ chơi khô máu với mấy đứa luôn nha”

Cả đám cười hùa theo.

Đánh vài ván nữa là đến giờ làm, mọi người giải tán.

Dù Hoàng toàn thua nhưng vẫn còn lại tiền lúc nãy An đưa. An nhận lại.

Đánh chơi vui nên người nào ăn được nhiều tiền thì trả tiền nước, An cũng không giành.

Hoàng hỏi “Thua hết bao nhiêu?”

An lắc đầu “Em không biết! Mấy chục, hay một trăm gì đó”

“Không đếm sao?”

An cười “Chơi vui thôi mà, có cầm sổ đỏ được đâu mà đếm”

Cả đám cùng nhau về làm việc.