Chương 13: AI LỪA AI CÒN CHƯA BIẾT ĐÂU

Buổi tối, Hoàng bị mẹ mình gọi về biệt thự có việc.

Biệt thự gia đình anh nằm ở trung tâm Quận 2.

Bước vào nhà anh đã thấy Vy ngồi trò chuyện bên cạnh mẹ mình ở phòng khách.

Trước khi quen Vy thì Hoàng cũng có vài mối tình trước đó.

Chỉ là quen đến một khoảng thời gian thì anh không muốn quen nữa, thế là chia tay.

Vy cũng giống vậy.

Vy là con của bạn mẹ nên hiện giờ chỉ còn Vy là có qua lại với gia đình anh.

“Mẹ gọi con về có việc gì?”

“Nhà có khách, không biết hỏi một tiếng à?” bà Liên mẹ anh nhíu mày.

Hoàng không đáp lời, thả người xuống ghế sofa đối diện, gác đôi chân dài lên bàn kính lười biếng nói “Có việc gì mẹ nói đi, mai công ty còn nhiều việc lắm, con phải về ngủ sớm”

“Rồi hai đứa định khi nào kết hôn? Con đã ba mươi hai tuổi rồi đấy!”

Hoàng khó chịu nhìn Mẹ rồi lại liếc sang Vy.

“Mẹ muốn can thiệp vào chuyện cá nhân của con sao?”

“Tôi can thiệp vào thì sao? Chẳng lẽ tôi không được hỏi anh chuyện này nữa sao?”

Hoàng thấy không có việc gì anh đứng lên “Chuyện của con thì tự con giải quyết, nếu mẹ muốn thì khi nào có đối tượng con sẽ ra mắt, còn mẹ không muốn thì con cũng tự làm được. Bạn bè hay đối tượng gì của mẹ thì mẹ cứ trò chuyện, đừng kéo con vào. Lần sau những việc như vậy đừng gọi con về nữa, con đi đây!”

Không để mẹ nói thêm gì, Hoàng đi thẳng ra cửa, bước lên chiếc Mercedes AMG mui trần của mình rồ ga phóng đi.

Thấy thái độ của Hoàng, Vy biết lần này mình tính sai rồi.

Cô quay sang an ủi bà Liên “Chuyện chúng con chắc không thể cứu vãn được rồi, dì đừng vì chuyện hai đứa con mà cãi nhau với ảnh. Chuyện gì tới thì cứ để nó tới đi dì”

Bà Liên cũng ậm ừ đồng ý, tính tình con trai bà ngày càng cứng rắn.

Từ nhỏ bà đã không thể kiểm soát được anh, huống hồ bây giờ anh đã tạo dựng được sự nghiệp cho mình.

Hoàng về căn nhà của mình ở Quận 10, căn nhà rộng chừng 300m2 nhưng chỉ một mình anh ở, hằng ngày sẽ có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp.

Lâu lâu bạn bè dùng làm nơi tụ tập.

Ngoài thành lập công ty, anh cũng dùng tiền để đầu tư theo đám bạn mình về bất động sản, hiện tại trong tay anh cũng nắm giữ kha khá bất động sản nằm ở những khu trọng yếu.

Tắm xong, Hoàng mặc mỗi chiếc quần đùi, cơn giận vẫn không thể vơi đi.

Thả người nằm trên giường, Hoàng lấy điện thoại ra lướt.

Tay Hoàng dừng lại tấm ảnh vài ngày trước của Tú post.

Hoàng chạm vào cái tên Nguyên An, anh lại nhớ đến lúc trưa ngồi chơi đánh bài.

Lúc đó cô cười không dứt, anh lúc đó như bị thôi miên, nhìn cô không dứt, đột nhiên anh lại cảm thấy buồn cười.

Anh nằm cười một mình, cơn giận đã tiêu biến đi đâu, anh chạm vào nút ‘add friend’ trên trang cá nhân của An rồi lướt xem tin khác.

Thông báo facebook hiện lên, An chấp nhận lời kết bạn. Liếc mắt thấy đồng hồ trên tường đã hơn 10 giờ, cô còn đang online sao.

Hoàng: Chưa ngủ?

An gửi icon mặt cười.

Nghĩ tới hôm nay cô nhịn ăn sáng, anh bấm.

Hoàng: Ngủ sớm đi, mai đừng có mà đi trễ nữa.

An: Em đi làm đúng giờ à.

Hoàng gửi icon khuôn mặt có đôi mắt nghi ngờ lườm cô.

An: Xém trễ hehe.

Hoàng: Ngủ đi.

An: Bai boss!

Hoàng vào trang cá nhân của An, rất là phong phú.

Đa số An hay post về con của mình, mọi hoạt động của con gái cô.

Bé gái rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, cái miệng chúm chím, nói không ngừng nghỉ.

Hoàng xem cũng muốn tan chảy theo giọng nói ngọng nghịu chưa rõ mà đầy vấp váp kia.

Một vài bài post về bản thân, bên dưới bình luận hẳn là hội bạn thân.

Có một bài đăng gần đây. An đăng tấm ảnh một giáo viên dạy văn bên bục giảng, trên bảng đen viết một bài thơ, yêu cầu hãy phân tích bài thơ qua năm trang giấy. Cô để Caption “Học cho lắm, chép cho lắm thì trả lời mail cũng là approved với ok thôi”

Hoàng bật cười, đây chẳng phải là ám chỉ anh sao.

Mọi việc đã thảo luận bằng miệng trước đó.

Gửi mail chỉ là phương thức xác nhận đã có làm việc với nhau.

Cô lại lấy cớ đó để nhấn mạnh là môn văn không quan trọng, không làm văn được thì vẫn làm sếp được, học cho nhiều nhưng làm việc chả bao nhiêu.

Hoàng vào album ảnh của An xem, nó lại lôi kéo anh sang một album có tên ‘thanh lý’. Trong album là một loạt ảnh chụp các bó hoa khác nhau có gắn tag của shop hoa nổi tiếng

Cô cho biết bản thân là nhân viên thực tập trong shop hoa, hoa trên chính là thành phẩm cô làm ra giá chỉ bằng 50% giá chính thức của shop, mỗi ngày cô chỉ có thể làm 1 bó.

Bên dưới là hàng đống lượt bình luận tranh nhau mua.

Bó nào đã bán rồi thì cô ẩn hình ảnh, chỉ có vào album xem thì mới thấy.

Những bó hoa này không phải là của Đại mang đến tặng sao?

Cô còn có thể nghĩ ra trò này nữa cơ đấy.

Nằm ngẫm nghĩ, Hoàng lại tự cười. Cô nàng này thật lắm trò.

Ngày thứ 4 Đại lại đến công ty của Hoàng. Sau nhiều ngày tặng hoa và chơi trò mèo vờn chuột như vậy, Đại khá chắc An đã xiêu lòng. Giờ chỉ còn gặp mặt để tăng sự yêu thích nhiều hơn.

Vào phòng Hoàng, hai tay đút vào túi quần nhìn quanh quẩn “Em An làm việc ở phòng nào vậy?”

“Ra ngoài rồi” Hoàng chuyên tâm làm việc không ngẩng đầu lên

“Chật chật, ẻm mà biết hôm nay tao tới chắc tiếc nuối lắm”

Hoàng không trả lời.

Đại lấy điện thoại mở màn hình, khoe chiến lợi phẩm với Hoàng.

“Nhìn này, thấy ẻm nhắn chưa, dính rồi!”

Hoàng liếc nhìn, mỗi ngày An quả thật có gửi cho Đại một tin nhắn.

‘Em nhận được hoa rồi, cảm ơn anh rất nhiều, em rất vui’

‘Anh thật sự làm em cảm động quá đi mất’

‘Hôm nay anh lại tặng hoa cho em sao? Anh làm em phải suy nghĩ rồi’

‘Cảm ơn anh đã mang niềm vui đến cho em’

‘Nhìn thấy hoa, em biết chắc là của anh, mỗi lần nhìn thấy hoa anh gửi lòng em lại vui tươi’

….

Hoàng cười khẩy, thật sự còn chưa biết ai bẫy ai. Nếu mà cho Đại biết sự hiện diện của album kia, có khi anh lại tức đến hộc máu.

“Chỗ bạn bè tao khuyên mày, đừng quá tự phụ, coi chừng té đau đó”

“Ý mày là sao?”

“Mày tán được An rồi thì định làm gì, nghiêm túc yêu đương hả?”

Đại khó hiểu “Nghiêm túc gì? Tán chơi chơi thôi chứ yêu đương gì? Đó chính là bản lĩnh chinh phục”

“Ừ, tao chỉ cảnh báo mày thôi, chứ An không giống như mớ con gái trước kia của mày đâu”

Đại nhún vai không quan tâm.

---

Cuối tuần lại đến, như thường lệ An cố gắng hoàn tất công việc để cuối tuần được thoải mái, văn phòng bây giờ chỉ còn lại mình cô.

Điện thoại cô bỗng reo lên, là Tú gọi đến.

“Ê, xong chưa ra ngoài làm vài chai đi”

An kẹp điện thoại lên tai, nhướng vai lên giữ điện thoại, tay cô gõ địa chỉ mail cho mọi người, hỏi“Nhậu với ai?”

“Tao với ông Hoàng, thằng Chiến, mấy đứa marketing với phòng kinh doanh, có Sếp nữa”

“Thôi, tụi bây nhậu đi, đi nhậu với Sếp áp lực lắm, giống như đi nhậu với phụ huynh. Lỡ lời lúc vui không sao, lúc cáu sẵn đà chửi chết mẹ tao. Mày cũng biết cái miệng tao hay nói xàm rồi đó”

Im lặng một lúc bên kia mới truyền đến âm thanh “Tao mở loa ngoài!”

Tiếng chuông chùa vang lên trong đầu cô, không biết phải diễn tả cảm xúc của cô lúc này.

Nói xấu người khác bị người khác bắt gặp, thực sự muốn độn thổ.

Sau đó An nghe được giọng nói trầm thấp của người kia.

“Tú gửi địa chỉ cho cô, mọi người đang chờ đó”

Xong.

An mếu máo gục đầu xuống bàn.

Sếp đã nói vậy rồi thì cô cũng đâu thể im lặng mà bỏ về được.

Địa chỉ được gởi tới điện thoại của An. Đành đi thôi.

Gọi điện thoại về nhờ Bình chăm sóc cho Ti, cô dọn dẹp lại phòng làm việc rồi tắt điện.

Vừa đến quán, An nhìn thấy bàn bọn họ ngay.

Quán này khá sang trọng, những nơi cô hay đi chỉ là quán cóc ngoài vỉa hè, có bụi đường, có gió, có tiếng ồn xung quanh.

Sếp thường hay chọn những quán đang nhập sản phẩm của công ty, nhưng lại dùng beer của hãng khác, hơi ngược đời.

Chỉ có một ghế trống bên cạnh sếp, An làm mặt tự nhiên, vờ như cô chưa hề có chuyện gì.

Đối mặt với ánh mắt thách thức của sếp, cô quyết không chùn bước.

Tính ra chỉ có bảy người thôi.

Ngoài lão Tôn, Tú, Chiến với Sếp thì một người là team marketing, hai người kia bên phòng kinh doanh.

Cô gái team marketing tên là Duyên, còn hai cậu con trai bên phòng kinh doanh tên Sinh, Phúc

An vừa ngồi xuống, phục vụ đã xông xáo lấy ly, chén, đũa lại đặt trước mặt.

Bia cũng khui sẵn mà không cần biết cô có uống hay không, lại còn rót đầy nữa.

An cười “Con bé nó nhiệt tình quá”

“Vào trễ phạt ba ly” Sếp nói.

Vào trễ cái gì? Cái này là đang công khai dằn mặt cô chứ phạt gì? An lén lút lườm sếp.

“Uống chậm phạt năm ly”

Cúi mắt xuống dưới chân anh, An thấy vỏ lon bia rơi vãi khá nhiều.

An không nói, uống liên tù tì ba ly.

Sau đó rót đầy một ly mình, cụng với ly anh “Ly này em mời sếp”

Hoàng thản nhiên uống hết không chút khó khăn.

An tự nhủ với bản thân, chơi ngu rồi! Chưa ăn gì hết mà nhảy vào làm một hơi bốn ly. Mấy đứa tuổi gà háu đá quá.

An lè lưỡi thở.

Hoàng nhìn An, khóe mắt hiện lên ý cười.

Thôi thì ăn trước, tính sau.

Trong lúc cô ăn, mấy người kia nói chuyện.

Theo câu chuyện hình như là bạn Sinh kia bị người yêu chia tay, đúng lúc vừa uống vài lon, cậu ta lại kể khổ.

“Em còn nghĩ sắp tới làm đám cưới luôn đó. Vậy rồi nó đi theo đứa khác giàu hơn, tụi em đã ở với nhau cả năm nay rồi. Nó muốn mua gì em cũng chiều hết, ai nghĩ là nó bắt cá hai tay đâu.”

Phúc khuyên bảo “Chia tay rồi thì thôi, chia tay rồi thì nó thiệt chứ mày có thiệt gì đâu. Con gái mà, Sau này gặp lại mày còn khinh thường nói là con đó chỉ cần bỏ ra ít tiền là đã xơi được rồi”

An nghe thực sự quá chói tai, Cô cười khẩy không nói gì, cũng chẳng muốn ăn nữa.

Phúc thấy An cười, mặt cậu đã ửng đỏ lên có vẻ đã chạm tới ‘tửu lượng’ của cậu, cậu hỏi “Sao chị An cười, đa phần con gái đều vậy hết mà, người chịu thiệt là con gái chứ tụi em đâu chịu thiệt thòi gì”

An nói “Thì đương nhiên cậu ngồi với bạn cậu thì cậu sẽ nghĩ con gái thiệt thòi. Nếu chị mà là cô ấy, chị cũng sẽ nói ‘thằng kia muốn được tao xơi thì phải đưa tiền cho tao thì mặc may tao thương tình se chỉ luồng kim cho vài mũi’”

Hoàng được xem là người tỉnh táo nhất trong bàn. ‘Se chỉ luồng kim’ hình ảnh này đẹp đẽ nên thơ mà cô lại đem ra ví với chuyện phòng the, thật là chỉ cô mới nghĩ ra. Hoàng cười vui vẻ nhìn cô tranh cãi.

“Cậu xem người ta là hàng tồn kho, bỏ tiền ra là mua được. Còn người ta xem cậu là hàng hết hạn, không có giá trị, phải bù lỗ” An nói sơ sơ đơn giản, ai cũng hiểu “Se chỉ luồng kim là tự nguyện mà, đứa nào cũng sướng, ngoài việc đó ra, đứa nào phải hầu đứa nào thì còn chưa biết à”

Hoàng cười ha hả, cứ nghĩ đến việc lấy hình ảnh se chỉ luồng kim để ẩn ý nói đến quan hệ nam nữ là anh lại mắc cười không chịu được.

“Được rồi uống đi!” Hoàng đưa ly lên.

Uống được vài lon bia, Tú đổi chủ đề

“Người miền bắc hay nói câu ‘con thầy, vợ bạn, gái cơ quan’. Vợ bạn thì không được động vào là đúng rồi. Còn con thầy và gái cơ quan làm sao không được động đến? Ai giải thích giúp tao với”

Lão Tôn gật đầu, anh cũng có thắc mắc như vậy liền nói “Chắc là thầy, cô được xem như cha và mẹ, nên con thầy cô chẳng khác nào anh em với mình cho nên động vào sẽ giống như loạn luân?”

Vì trong bàn chẳng ai biết chính xác cho nên nghe lão Tôn giải thích như vậy thấy hợp lí nên chẳng ai phản bác lại.

Tú thấy vậy hỏi tiếp “Còn gái cơ quan?”

Đại não của Lão Tôn chưa kịp nghĩ ra thì An tiếp lời “Có khi là sợ ăn nhầm “đồ ăn” của Sếp”

Cả bàn đều bật cười sau đó lập tức liếc qua gương mặt Sếp bên kia

An lập tức hèn hạ nịnh bợ không dám nhìn trực tiếp Sếp “Đấy là tao nói công ty của người ta, chứ công ty mình làm gì có chuyện đó, gái cơ quan nhà mình, các vị cứ tự nhiên mà xơi không sợ trùng với Sếp đâu”

Dù vậy nhưng gương mặt anh cũng chẳng giãn ra tí nào. Rót đầy lycủa mình rồi cụng với An “Dô, trăm phần trăm nhé!”

Đấy, sếp của bọn họ đấy, ai mà đắc tội với anh thì sẽ bị Sếp chuốc uống. Vốn anh có tửu lượng cao nên thường sẽ dùng cách chuốc bia để ‘phạt’ những ai phạm lỗi.

An trưng bộ mặt đầy hối hận rót đầy ly rồi uống, mắt cô liếc qua những kẻ cơ hội cười trên nỗi đau của người khác kia mà lòng đầy oán hận.

Đúng là ‘rượu vào lời ra’, lần sau nên kiểm soát cái miệng cho tốt vào.

Cô đắc tội với sếp hơi nhiều, nãy giờ cô uống toàn đầy ly, mà ly ở quán này có thể rót được cả lon bia.

An tựa người ra sau ghế thở. Hoàng trừng mắt với cô “Ăn với nói”

“Em sai rồi Sếp ơi, Sếp chúng ta không ‘ăn thịt’ người trong công ty”

Vừa nói xong, Hoàng lại cầm lon lên rót đầy.

An giật thót người, vội vàng chụp giữ lấy lon bia trên tay anh.