Chương 14: KHÓ CHỊU

Hai tay cô bao trọn tay anh và cả lon bia “Đừng Sếp ơi, em thở hết nổi rồi, chết người đấy”

Đôi bàn tay nhỏ bé kia đang nắm tay anh, trong lòng anh lại hiện lên cảm xúc rộn ràng, lồng ngực anh vô thức đập nhanh hơn.

Anh để lon bia xuống, tay An cũng thu lại.

Mặt anh lạnh tanh, cúi đầu xuống thấp, cách gần tai cô, giọng nói đầy uy hiếp “Tha cho em!”

An bị chuốc hơi nhiều nên cũng không còn nhanh nhạy, cô không để ý tới việc anh vừa đổi xưng hô. Đầu cô lâng lâng, cơ thể bắt đầu nóng lên.

An nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ, An định sẽ về sớm thì lão Tôn nhận được điện thoại của Vợ, anh trả giá “Tí nữa anh về, nửa tiếng nữa anh về mà!”

Vừa cúp máy, An sẵn tiện nói “Về đi!” bên tai cô cũng nghe được lời này.

Hóa ra cô và sếp đồng thanh.

Vừa hay cả bàn giải tán.

Trong lúc đợi tính tiền, An uống ly nước đá để tỉnh táo hơn.

“Về được không?” Sếp hỏi.

An gật đầu “Không đến nổi nào”

Hoàng cười khinh thường “Vậy mà đòi thách uống với tôi. Ngựa non háu đá”

An nghĩ ngợi một hồi mới nhớ ra.

Lúc vào phỏng vấn cô có nói sẽ mời anh đi uống, cuối cùng cũng nhớ ra.

“Em còn chưa ăn gì, Sếp tới trước em thời gian còn giãn ra, em tới sau, Sếp ‘tấp’ em quá”

“Tôi cũng chưa ăn gì, đi ăn không?” Hoàng đưa thẻ cho nhân viên thanh toán, mọi người mạnh ai người nấy ra về chỉ còn lại hai người.

“Trễ rồi, em phải về. Lần sau đi, sếp chết với em!”

‘sếp chết với em’ một câu quá đổi bình thường nhưng qua tai Hoàng lại trở nên mờ ám, anh nhếch miệng “Tôi chờ”

---

Cuối tuần Hoàng tụ tập với nhóm bạn của mình tại nhà riêng.

Bạn của anh chính là Đại, Huân, Bảo.

Mọi người đều học chung với nhau từ nhỏ đến lớn.

Huân và Bảo đều thừa kế công việc của gia đình, chỉ có anh và Đại là có hướng đi riêng.

Bọn họ hay tập trung với nhau để nhậu nhẹt và kể với nhau nghe về công việc và cuộc sống.

Lứa tuổi ba mươi hai nhưng chỉ có Bảo là có vợ, còn lại là một đám lông bông.

Huân thấy Đại cặm cụi bấm điện thoại, anh tò mò ngó đầu xem.

Đại nhanh tay giấu điện thoại đi.

Huân bĩu môi “Gớm, ai còn lạ gì tính mày mà giấu với diếm”

“Ai? Em nào mới hả? Nổi tiếng không?”

Đại cười tủm tỉm không nói, tay liên tục lướt trên điện thoại, sợ người kia chờ tin nhắn.

Hoàng nhìn thấy hành động của Đại, bản thân lại vô cùng khó chịu.

An đang nhắn tin vui vẻ với nó sao?

“Chưa chịu buông nhân viên của tao nữa hả?”

“Dễ gì, em này rất thú vị, tự nhiên tao lại muốn nghiêm túc thử một lần xem sao?”

Huân tỏ vẻ bất ngờ, đối tượng tán tỉnh yêu đương của Đại trước giờ đều là những em hot girl nổi tiếng, hoặc là những cô nàng người mẫu với thân hình bốc lửa.

Sao bây giờ đột nhiên chuyển hướng sang cô em gái văn phòng rồi.

“Xinh không?” Bảo tò mò.

“Người tình trong mắt hoá Tây Thi” Đại trả lời.

Sao nhìn thái độ của Đại, Hoàng thật sự rất không vừa mắt.

“Cô ấy đã có con rồi, mày biết chưa?”

“Ừ, tối qua đi ăn, cô ấy có nói rồi!”

Tối qua họ đi ăn sao? Hoàng cảm thấy như có gai đâm vào trong thân thể. Đại đã biết rồi nhưng lại không bỏ cuộc sao?

Bảo và Huân lại càng bất ngờ hơn, chưa nói đến ngoại hình cô gái văn phòng kia thế nào, chỉ với lý do đã từng có con rồi thì cho dù có là hoa hậu thì Đại cũng tuyệt nhiên không động tới, không rõ cô gái kia đã cho bạn họ ăn phải bùa mê gì.

“Dù vậy vẫn muốn tiếp tục theo đuổi sao?” Hoàng trở nên gấp gáp hơn, cảm giác cứ như sắp mất đi thứ gì đó, làm anh ngạt thở.

Đại nhướng mày xem như câu trả lời.

Tối qua, An chủ động gọi điện thoại mời Đại đi ăn. Ban đầu Đại còn tự tin rằng mình đã cưa đổ cô, anh sửa soạn bản thân thật chau chuốt, cố để lại ấn tượng đẹp với cô.

An lựa chọn một nhà hàng tầm trung, gió thổi từ sông lên rất mát mẻ lại không hề có tiếng ồn của xe cộ tấp nập ngoài kia.

Hôm nay An mặc chiếc váy không tay, suông dài đơn giản, trang điểm nhẹ trông rất thanh lịch và sang trọng.

Đại thầm khen ngợi cách mặt đồ cũng như tạo ấn tượng tốt cho người đối diện.

An hôm nay uống rượu vang cho phù hợp với không khí.

Nâng ly lên chạm nhẹ vào ly của anh, An cười.

“Ly này tôi sẽ nói thật cho anh biết”

Đại ngẩn người.

Uống cạn ly An tiếp tục “Tôi đã trải qua một đời chồng nên tôi quá quen với cái kiểu tán tỉnh này rồi, vì vậy hôm nay tôi mời anh bữa cơm, trò chơi dừng lại ở đây nhé!”

Đại sửng sốt, cô đã có chồng sao? Nhìn không giống. Cô còn biết anh bày trò.

“Sao em lại nói vậy? Tôi thật lòng thích em nên theo đuổi em thôi mà” Đại không cam lòng bị bắt thóp như vậy.

An cười “Còn không phải do tôi đá xéo cái tên của anh sao? Anh không vin vào cớ đó trêu đùa lại tôi mới là lạ đó. Anh ba mươi hai tuổi rồi còn tin vào tình yêu sét đánh, vừa gặp đã yêu hả?”

Bị nói toạt ra, Đại không giả vờ nữa, anh kiêu ngạo khoanh tay trước ngực tựa vào lưng ghế “Được rồi, coi như em đoán được, vậy buổi tối hôm nay là gì đây? Định theo đuổi ngược lại anh sao?”

“Anh có thấy ai đạp c.ứt một lần rồi lại muốn đạp một lần nữa không?”

Cách so sánh của cô làm anh không hài lòng. Anh kinh tởm đến mức đó sao?

“Tôi đã từng dính vào một cuộc hôn nhân khốn nạn, và giờ không muốn dính dáng vào đàn ông”

“Một lần gặp ma cả đời sợ bóng tối hả?”

An bật cười, bỏ qua cái tính cách ngông cuồng, tự cao tự đại thì anh ta rất có tính hài hước.

“Cứ cho là vậy đi. Xem như hôm nay tôi mời để chuộc lỗi, xoá bỏ mọi hiểu lầm trước đó nhé”

An nâng ly lên, Đại vui vẻ chạm ly với cô.

Thấy không khí có chút hoà hoãn, An lên án.

“Nói đi cũng phải nói lại, lần đó thật sự anh nói chuyện quá mất lịch sự rồi, không có một chút phẩm chất quý ông nào cả”

“Ai biết là em tưởng thật đâu, chỉ là một câu nói đùa thôi mà”

An bĩu môi khinh thường “Tôi cũng chẳng phải là nói đùa thôi sao, vậy mà anh cũng ghi giận đó, ngày ngày gửi hoa đến dằn mặt đó sao?”

“Gửi hoa đến mà em xem là dằn mặt sao? Có biết bao người cầu anh gửi hoa đến còn không được nữa là”

“Cảm giác bản thân mình là trung tâm của sự bàn tán không phải là anh không biết. Tôi phải cứng rắn lắm mới bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh đó” An nói

“Được rồi, chọc em tí thôi, bỏ qua mọi chuyện nhé!”

Hai người vui vẻ ăn tối dưới không gian nên thơ vốn dĩ của các cặp đôi nên có.

“Hoa đó em làm gì, vứt hả?”

An đảo mắt ngại ngùng, cô cười lấy lòng “Em vứt thì anh nghĩ thế nào?”

Mặt Đại tỏ rõ thất vọng “Anh thật sự rất buồn đó”

“May quá, em không vứt!”

“Xem như em còn có tâm”

“Em bán!”

Phụt

Sặc rượu vang thật không dễ chịu tí nào. Đáng ra điều này anh nên giận mới phải, nhưng sao anh lại thấy rất vui vẻ.

“Nhưng hôm nay em mời, thì xem như bù đắp cho anh rồi”

Đại dùng khăn lau khoé miệng “Em dùng tiền của anh để mời anh ăn, em tính toán quá rồi”

“Chứ không lẽ anh muốn em hít hoa, rồi ăn hoa, thì lấy gì em mời được đại công tử nhà anh. Em chỉ là nhân viên nhỏ bé thôi”

….

Hoàng đạp mạnh vào chân Đại đang ngáng đường, anh không nói gì thu chân lại. Anh liếc nhìn cái tên này, hôm nay sao lại cọc cằn vây?

“Ê, nay chuyển hệ chơi luôn single mom hả?” Huân hỏi.

“Đừng quan tâm tới tao, tụi bây hỏi thằng Hoàng kìa, nó quyết định chấm dứt với Vy rồi, không dây dưa nữa!”

Huân dời sự quan tâm của mình qua Hoàng “Định chống đối các cụ hả?”

Huân nhắc đến việc Hoàng bị người thân ép việc cưới vợ, ông cụ đã 80 tuổi, cổ phần sẽ chia cho con cháu, ai có gia đình thì được nhiều hơn, ai có sinh chắt cho ông thì ông chia phần nhiều hơn nữa.

Hoàng trở thành người ưu tú mà thành viên trong nhà dè chừng, tính cách anh giống ông nội Lê, có máu kinh doanh lại ngang bướng, dù không nói ra nhưng ông nội Lê lại trông đợi vào đứa cháu trai này.

Ông làm lớn, ông có thiên vị thì cũng không ai dám nói gì.

Dù vậy nhưng đến giờ anh vẫn chưa có động tĩnh gì làm ba mẹ anh cũng lo lắng theo.

“Mảnh đất kia sao rồi?”

Hoàng không trả lời mà hỏi vòng sang hướng khác. Mảnh đất anh đang nhắc đến chính là khu đất trống nằm ở ngoại ô Huyện Bình Chánh, có thông tin sắp tới bên cạnh mảnh đất đó sẽ xây dựng bệnh viện nên giá đất lúc này đang tăng đột biến.

Huân kinh doanh về bất động sản, anh cùng Hoàng đầu tư vào mảnh đất kia, lúc đầu tư thì rất rẻ cho nên dạo gần đây có người đang chơi xấu bọn họ, mảnh đất thường xuyên bị phát nổ, dù vụ nổ không lớn nhưng ảnh hưởng người xung quanh, chính quyền đang điều tra, cho rằng đó còn chôn các mảnh bom mìn còn sót lại sau chiến tranh, đang có ý tịch thu và bồi thường rất thấp.

“Cứ để đó thôi, dự án bệnh viện kia thì không thể di dời rồi, mảnh đất cứ nằm đó thôi, cũng chẳng gấp bán”

Hoàng lười biếng gác hai chân bắt chéo lên bàn kính trước mặt.

“Địa chính xuống cưỡng chế chưa?”

“Mày hỏi dì mày thử xem sao?” Huân nói.

Dì mà Huân nói là dì Lan là phó chủ tịch Quận 1, tuy không liên quan nhưng sẽ có tiếng nói.

“Không muốn quá phụ thuộc, để đó, lần sau tao xuống”

Bảo nhắn tin cho vợ xong rồi lại ghế ngồi, anh uống ngụm nước rồi từ tốn nói “Muốn tự lực, không cần thừa kế hả?”

“Ừ!” Hoàng thẳng thắn trả lời.

Trong nhóm bạn bốn người ai cũng là con nhà có gia thế, có khối tài sản khổng lồ, chỉ là không thể thoát ra khỏi đôi cánh khổng lồ kia được.

Bọn họ đều đi theo đường ray đã định sẵn, cài sẵn lập trình cứ vậy mà làm theo. Đương nhiên nếu rẽ hướng thì sẽ rất gian nan, bọn họ nuôi dưỡng từ bé, không thích gian nan.

Chỉ có Hoàng, là người thích làm theo ý mình, từ nhỏ đã ngang bướng không thích người khác chỉ thị.

Người khác muốn anh đi đằng đông, nói chuyện dễ nghe thì anh thuận theo, nói chuyện chối tai có chết anh cũng đi đằng Tây.

Năm bốn tuổi, bạn học dành đồ chơi. Bạn học dành không lại thì khóc và đổ thừa rằng bị anh đánh, bà Liên bắt anh xin lỗi, anh nhất quyết không, còn lao vào đánh người ta.

Năm anh mười hai tuổi, ông nội Lê ép anh học Vovinam, anh lại đi học nhạc.

Ông nội đuổi anh ra khỏi nhà, anh lại vào phòng chốt cửa ở lì trong phòng.

Không có sự cho phép của ông, không ai được mở cửa.

Hai ngày sau, bà Liên quỳ trước cửa phòng ông xin ông mở cửa, ông cũng lo lắng nên đồng ý, cuối cùng anh nằm viện một tuần vì kiệt sức.

Tốt nghiệp đại học, gia đình muốn anh sang Mỹ Du học thiết kế nội thất, chỉ vì giọng điệu chối tai, anh bỏ sang Anh học quản trị kinh doanh.

Khi trở về nước thành lập công ty, chẳng ai nói gì với anh cả. Ông nội Lê mặc dù hay la mắng anh là một thằng ngổ ngược nhưng anh chính là đứa ông tự hào nhất.

“Đủ lớn mạnh thì tự lập, đừng chọc giận ông cụ quá, ông cũng bao dung cho mày một hai lần thôi, mày không thường xuyên bên cạnh, không biết có bao nhiêu người rỉ tai ông nói lời không hay đâu”

“Tao biết rồi!”