Lão Tôn lại hẹn Sếp đi ‘tiếp khách’, lần này là quán café acoustic nằm ở quận Bình Thạnh.
Diện tích khá rộng, nằm ngay vị trí đắc địa trên đường Phan Xích Long.
Khách ở đây vào những ngày cuối tuần thường rất đông, quán lợi dụng điểm này nên có bán vé cho phòng acoustic.
Hôm nay lão Tôn đặt được lịch hẹn với chủ quán, lại kéo theo Sếp đi. Hoàng cũng muốn thư giãn nên đồng ý.
Đến nơi, như thường lệ Lão Tôn đi thương thảo với khách hàng và ‘ném’ Hoàng sang một bên.
Hầu hết khách hàng của quán là những bạn trẻ.
Trong quán luôn phát những bài hát không lời nhẹ nhàng làm người khác thấy thư giãn cực kì.
Ánh mắt Hoàng dừng ở quầy pha chế. Anh cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt, có cái gì đó rất khó chịu ở trong lòng dâng lên.
Dứt khoát quay đầu đi, nhưng vài giây sau không tự chủ được lại nhìn về phía quầy pha chế.
“Thôi thôi, mày đừng có phá nữa. Bỏ hết năm ly rồi, tao đền muốn sạt nghiệp đó” Khánh giật lấy cốc sữa trên tay An.
Cái môn khó học nhất thì lại đòi học, vẽ Latte đòi hỏi kỹ thuật rất cao, người biết vẽ chưa chắc đã vẽ được latte.
Ấy vậy mà An có biết vẽ đâu, chẳng thừa hưởng được một tí hội họa nào của anh mình cả.
“Đưa đây, sắp được rồi, tao vẽ ra hình trái tim sống ảo cái đi” An giật lại cái ly.
Khánh đưa cao hơn, quyết không đưa cho An.
“Thôi, giờ mày diễn cho sâu vào, kêu thằng Nam vào chụp một tấm cho nó art đi. Đừng bôi tro trát trấu vào mặt thằng Bình nữa!” Khánh bất lực kêu la.
“Chó!” An mắng cùng lúc đưa chân lên đá, Khánh may mắn né được.
Cùng lúc đó Nam bế Ti đến, An ôm chầm lấy Ti hôn cô bé vài cái rồi chuyển Ti sang cho Khánh, còn cô thì sống ảo.
Khánh nào phải rảnh rang mà bế Ti được, anh thả Ti xuống rồi đi làm việc của mình.
Ti chạy đến ôm chân An, vô tình lọt vào khung hình.
Nên An quyết định sẽ post tấm hình có Ti đứng dưới chân, kèm theo caption “Vừa tan làm là phải đi làm thêm, kiểu này giàu chứ khá gì nổi”.
Lọt vào tay thợ chụp ảnh có khác, nhìn cô rất chuyên chú làm, giống hệt một nghệ sĩ thực thụ, nhưng ai chứng kiến hậu trường mới thấy, để có được tấm ảnh này thì tốn biết bao nhiêu ly espresso của Khánh.
An hôm nay mặc chiếc áo sweater trắng, kẻ sọc đen của brand Off-white dài qua mông, che luôn chiếc quần đùi.
Đôi chân nuột nà trắng nõn rất bắt mắt, bên dưới mang đôi sneaker off white màu đen tương phản cực năng động.
Đến giờ biểu diễn acoustic, mọi người có vé thì dời đến phòng acoustic.
An bế Ti đi vào phòng acoustic, bọn cô là khách hàng thân quen ở đây, cho nên cô đi hiên ngang như nhà mình.
Thả Ti xuống chiếc ghế sofa trong phòng bên cạnh Hương rồi An ngồi xuống, lấy điện thoại ra check facebook.
Tấm ảnh nghệ thuật kia rất nhiều like, Khánh là người comment đầu tiên, anh gửi một tấm ảnh phẫn nộ cỡ lớn.
An cười, thả haha lại tấm ảnh ấy.
Hôm nay Huy có biểu diễn, mọi người kéo đến xem, nhân tiện tụ tập lành mạnh.
Phòng acoustic khá sáng, cho nên có thể nhìn thấy được mọi người xung quanh.
Lão Tôn và Hoàng ngồi ở một bàn cách chỗ An không xa.
Lão Tôn nhanh chóng nhận ra được An, anh nói “Sếp, nhìn kìa! Hình như kia là An”
Hoàng chỉ ừ rồi không nói gì nữa.
Lão Tôn nghĩ cô đang đi với bạn nên không đến chào hỏi, nếu ra về có gặp thì chào nhau một tiếng.
“Nhìn nhóm bạn của An trông ra dáng nghệ sĩ kiểu gì ấy sếp nhỉ!” Lão Tôn cảm thán.
Đương nhiên Hoàng biết, nhóm của bọn họ trong rất hút mắt và đồng đều.
Con trai thì để tóc dài, hai bên tóc mai ủi sát đầu, tóc được buộc trên đỉnh đầu, cực kỳ ngầu, trên cánh tay có vài hình xăm.
Con gái thì nhỏ nhắn cá tính, cũng có vài hình xăm.
Trong đầu Hoàng lướt qua một nghi vấn.
Liệu ai trong nhóm đó có hình xăm giống An không?
Nghĩ đến đấy anh lại thấy cơ bụng nhói lên đầy khó chịu.
Bụng đói uống cafe thật không tốt.
Tên con trai lúc nãy bế con gái cô, chụp ảnh cho cô, bây giờ lại ngồi bên cạnh cô, ánh mắt tên này nhìn cô Hoàng thấy không hề bình thường.
Tên đó là ai?
Tên con trai đó, đập đập lên vai cô, thì thầm gì đó.
An nghe xong quay phắt người lại đằng sau.
Cô cười rồi vẩy tay với anh.
Đang khó chịu, nhìn thấy nụ cười kia, khuôn mặt anh dịu lại, đưa tay lên như chào hỏi.
An nói gì đó với mọi người trong bàn mình rồi bế bé con đi lại phía bàn của anh.
“Hay vậy, trùng hợp ghê nha. Chào chú đi con”
Bé Ti lí nhí chào chú, rồi nhát hít trốn trong cổ mẹ.
Lão Tôn cười dịu dàng, cô bé khuôn mặt rất khả ái, lớn lên nhất định là rất xinh đẹp, anh thật sự muốn véo má, cưng nựng.
“Em cũng đi xem nhạc à?”
An đưa ngón cái chỉ ngược lên sân khấu “Bạn em, quán này cũng của bạn em”
Lão Tôn giơ ngón cái tán thưởng “Quan hệ rộng nha!”
An cười hỏi Hoàng “Sếp cũng thích thể loại này nữa hả?”
Hoàng nhướng mày “Vậy cô nghĩ tôi thích thể loại gì?”
An thật thà nói “Ngồi gõ phím cạch cạch, hoặc là dùng bữa trong nhà hàng có nghệ nhân violon kéo đàn đứng bên cạnh”
Hoàng cười “Xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó!”
Lão Tôn nói “Vợ anh siêu âm rồi đấy, là con trai, kết thông gia nào!”
An cười như được mùa “Chúc mừng anh, Con em hơn hai tuổi rồi đấy, muốn tình chị em à?”
“Nhất gái hơn hai nhì trai hơn một. Cực kì hợp, ai bảo con dâu anh đáng yêu như vậy chứ, phải nuôi từ bé thôi”
Nghe vậy Hoàng lên tiếng “Tôi cũng muốn dành đứa con dâu này”
Lão tôn cười lớn hơn “Sếp định khi nào kết hôn mà dành với em?”
“Muốn lúc nào mà chẳng có”
Chuyện đời tư của sếp ít ai biết được chính xác.
Xung quanh sếp thực sự có rất nhiều cô gái, nhưng những người đó không được xếp vào mối quan hệ rõ ràng.
Lão Tôn cũng khá thân với Sếp nhưng chỉ biết là Sếp có một cô người yêu cũ bây giờ vẫn còn liên lạc, không biết có ý định ‘gương vỡ lại lành’ hay không.
Một vài người thì gặp gỡ theo sắp xếp của gia đình.
“Trai đẹp lên tiếng có khác ha. Gái bu đầy luôn đấy” An trêu chọc.
“Bây giờ gọi ba đi là vừa”
Lão Tôn xen vào “Ủa Sếp biết mình đẻ được con trai luôn hả?”
“Yên tâm, tôi thân thể khoẻ mạnh. Đẻ được!”
An cười rộ lên to gan nói “Ủa Sếp nghĩ Sếp đẻ được luôn hả?”
Lão Tôn đúng ý cười lớn hơn, đúng ra anh cũng muốn trêu chọc sếp như vậy, nhưng thấy có hơi cục súc nên thêm từ ‘con trai’ vào.
“Muốn biết không?” Mặt Hoàng sầm mặt nói.
“Vậy em chờ!” Mặt kia của sếp rất mắc cười.
Cũng không biết từ đâu An có lá gan dám chọc Sếp mình như vậy, nhưng thấy anh cũng không tức giận gì nên An vẫn thoải mái như đám thằng phò nhà cô.
Hoàng đưa tay vuốt đầu bé Ti “Con gái à, mai mốt gặp lại chú thì phải kêu ba nghe chưa, để ba lấy động lực kiếm thằng con trai nữa”
Không biết Ti có nghe hiểu những gì Hoàng nói hay không cô bé tí nhí trả lời “Dạ!”
Hoàng cười “Ngoan!”
Hoàng lườm lão Tôn “Đừng có mà dành với tôi. Con tôi sau này vừa có nhan sắc, vừa có tiền, con cậu tranh không lại đâu”
Lão Tôn cười gật đầu chấp nhận thua.
Nội tâm Hoàng đang đấu tranh, rốt cuộc là anh đang làm cái trò quỷ gì vậy?
An ngồi lại trò chuyện với bàn của Hoàng rất lâu, cho đến khi kết thúc buổi nhạc.
Bình tiến đến sau lưng An, thuận tay bế Ti hỏi “Bạn à?”
“Ừ, đồng nghiệp trong công ty, người này là vị trả lương cho em” An giới thiệu.
“Đây là anh của em, giang hồ hiền. Tên Bình”
“Anh em Bình An à?” Hoàng cười.
Bình gật đầu rồi chào tạm biệt ra về. Không tính là muộn nhưng bọn trẻ cần được ngủ sớm.
Qua tuần cả văn phòng vui như hội, nhân dịp sếp đi công tác.
Sếp đi công tác ở tận Mỹ đàm phán với nhà cung cấp mới và thăm nhà cung cấp cũ, làm việc với hải quan.
Thư ký của sếp lộ thông tin cho mọi người làm ai cũng hứng chí, với khối lượng công việc như vậy thì khả năng sếp đi dài hạn.
Tính đi rồi cũng tính lại, sếp cũng nên về sớm để kí duyệt lương, vì sắp đến cuối tháng rồi.
Đúng kiểu ‘vắng chủ nhà, gà mọc đuôi tôm’ mọi người nói chuyện với nhau nhiều hơn.
An cũng thoải mái đi hóng chuyện hơn, Thảo cũng được sếp giao việc đi ra ngoài làm.
Ở phòng một mình hơi chán, An mượn chỗ của phòng kinh doanh, dời hẵn địa điểm làm việc xuống ngồi cùng mọi người.
Lần này có thu hoạch lớn đó, An biết được rất nhiều chuyện của công ty.
Ví như Thơ trưởng phòng R&D là bạn thân của bồ cũ Sếp.
Rồi chuyện Sếp còn qua lại nhập nhằn với bồ cũ sau khi chia tay gần hai năm, rồi trong công ty có bé Duyên thích Sếp.
Rồi thì nhà Sếp giàu năm sáu đời chứ không phải mới nổi gần đây.
Sở dĩ những chuyện An biết đều liên quan đến Sếp vì đơn giản, vắng người nào thì bàn tán về người đó thôi.
Điện thoại An có chuông trên messenger, là Sếp đang nhắn cho cô.
Linh thật đấy, mọi người đang nhắc đến anh.
Liếc nhìn góc phải màn hình, bây giờ là 9 giờ sáng, thì bên Mỹ chắc tầm 9 giờ tối.
Hoàng: Đang làm gì?
An: Em đang làm việc rất chăm chỉ đấy sếp ạ.
Hoàng thừa biết là mỗi lần anh đi công tác thì văn phòng công ty sẽ như cái chợ trời.
Hoàng: Đang nhiều chuyện phải không?
An không chối cãi, gửi nút like cho anh.
Hoàng: Bàn chuyện gì?
An gửi Icon dán miệng, biểu thị không được tiết lộ.
Hoàng cười, vắt chiếc khăn đang lau tóc lên ghế rồi ngồi lên giường bấm điện thoại.
Hoàng: Bọn họ nói gì về tôi?
An: Tôi thề, tôi không không nghe, tôi không thấy, tôi không biết gì cả, đừng giết tôiiiiiii.
Hoàng phì cười nghĩ đến lời thoại trong các phim trinh thám lúc bé anh xem, cô này thật lắm trò.
Sát thủ giết người xong để lai một câu ‘ngươi đã biết quá nhiều’
Hoàng: Nói đi, thú tội sẽ được hưởng khoan hồng.
An: Sếp đang mua chuộc em sao? Em không bán đứng đồng đội bằng bất cứ giá nào.
Hoàng: Tăng thưởng?
An gửi icon suy nghĩ.
Hoàng bật cười, ngã người xuống chiếc giường êm ái của khách sạn, hai tay đưa điện thoại lên trước mặt.
Hoàng: 50%
An: Sếp là richkid chính hiệu.
Hoàng: Like!
An: Trong công ty có người thầm yêu Sếp nè.
Hoàng: Ai?
An: Ừmmmmm, cái này Sếp phải suy nghĩ thật kĩ đó, chứ Sếp biết rồi mà không hồi đáp người ta thì tội nghiệp người ta lắm.
Hoàng: Tiếp!
An: Sếp dây dưa với bạn gái hai năm nay là muốn gương vỡ lại lành.
Hoàng: Ai nói?
Câu hỏi này làm gì có chuyện An trả lời.
An mà nói ra chẳng biết chuyện đúng sai thế nào đem ra đối chất thì chỉ có nước cô đào lỗ mà trốn, tiền Sếp rất khó ăn.
Chỉ là chuyện phiếm thôi mà.
An tắt kết nối wifi, xem như là lỗi của internet.
Hoàng đợi An trả lời, một lúc sau liền thấy cô offline. Hóa ra là trốn anh.
Vừa vui vẻ được tí, bây giờ mặt anh lại xám xịt.
Anh mà biết ai đồn tin này thì người đó gặp rắc rối với anh.
Ở bên này, sau khi làm việc xong thì chỉ có một mình anh, rất buồn chán.
Muốn nhắn tin nói chuyện với An, nhưng nói được vài câu lại làm anh tức chết.
Tiến độ công việc thì cũng phải cuối tuần hoặc sang tuần sau mới xong.
Lúc trước một mình anh làm việc, không có ai nói chuyện cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng.
Giờ thì hay rồi.
Độ khoảng mười ngày sau, Hoàng cũng hoàn thành xong công việc và trở về.
Vừa về tới công ty trên bàn làm việc của anh là một đống tài liệu cần anh xem và ký.
Vẻ mệt mỏi hiện rõ lên gương mặt anh.
Chênh lệch múi giờ, chưa kịp nghỉ ngơi lại phải tiếp tục làm việc.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa phòng thì anh mới biết thời gian tan ca đã trôi qua lâu lắm rồi.
An mở cửa vào hỏi “Sếp chưa về sao?”
Hoàng xoa xoa thái dương đầy mệt mỏi.
“Em thấy Sếp mệt lắm rồi, hay là nghỉ đi, mai lại làm tiếp. Công việc cũng không gấp lắm, trễ một hai ngày cũng không đến nỗi”
Hoàng nghe lời “Ừ! vậy đi làm vài chai không?”
Cơ thể mệt mỏi như vậy, lại còn muốn đi nhậu, không lẽ sếp có tâm sự? Nghĩ như vậy, An liền đồng ý.
An chọn một quán cạnh bờ kênh theo thói quen, cạnh bãi đất trống có chỗ để xe.
Hoàng cũng không kén chọn đi theo.
“Sếp uống rồi sao tí lái xe về?” Chọn bàn ngồi xuống, An hỏi.
“Kêu người chở về, xe để đó, dịch vụ hôm sau mang đến” anh lại nhìn cô “Vậy cô uống rồi làm sao về?”
An nhún vai “Bình thường, đây đâu phải lần đầu tiên em uống xong mới chạy xe về. Em tự có chừng mực mà”
“Như vậy rất nguy hiểm, lại phạm luật đấy.”
An cười “Hôm nay em mời nhé!”
Hoàng mỉm cười “Hôm nay tôi rủ thì tôi mời, muốn mời thì hãy chủ động rủ đi.”
Cô không nói gì, chọn món bình thường mình hay ăn, cô nhớ là anh ăn cay được nên tự nhiên gọi những món thật nhiều ớt, ăn như vậy mới sảng khoái.
“Sếp có tâm sự à?”
Hoàng nhìn cô “Nhìn ra sao?”
“Em đoán vậy?”
“Cũng chẳng có tâm sự gì? Có chút mệt mỏi thôi”
Nói vậy là anh không muốn kể nên cô không hỏi thêm.
Bia được nhân viên phục vụ mang ra.
Hoàng rót vào ly cả hai người rồi hỏi “Cô một mình nuôi bé Ti lâu chưa?”
An uống một hơi gần hết ly, mát cả cổ họng
“Gần hơn hai năm rồi, từ khi sinh ra tới giờ.”
“Tôi cũng chia tay từ khoảng đó.”
“Nhớ cô ấy sao?”
Hoàng hết biết nhíu mày nhìn cô chằm chằm, ý anh muốn nói là trùng hợp lúc cô chia tay chồng cũ thì anh cũng đã chấm dứt với người cũ.
Cô nghĩ đi đâu chứ?
“Ai nói với cô như vậy?”
“Thì cảm thấy Sếp nhớ rõ thời điểm đau buồn kia nghĩ rằng Sếp đang nhớ người yêu cũ. Với lại nghe mọi người nói Sếp đang cố gắng níu kéo”
Hoàng không trả lời nhìn cô thăm dò.
“Nhìn vậy chứ em như thám tử đó, nhìn sơ qua là em biết liền” An cười nịnh nọt
Chẳng biết ai lại đi nói với cô chuyện này, từ khi nào lời đồn trở thành việc anh đi níu kéo người ta chứ?
“Không có khả năng! Tôi đã chia tay rồi thì không bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại”
“Có vẻ nguồn tin không chính xác cho lắm.” An bĩu môi.
“Tôi bây giờ là độc thân, không dính líu tới ai hết” Hoàng khẳng định.
“Sếp có vẻ rất tự hào nhỉ?” An chế giễu.
Hoàng đưa tay gõ lên trán cô cảnh cáo.