Chuông điện thoại trên bàn cô reo lên ‘Lão Tôn’ đang gọi.
An nghe điện thoại rồi đọc địa chỉ cho người nọ.
“Lão Tôn là ai?”
“Là anh Hoàng Kinh Doanh”
“Sao lại là Lão Tôn?”
“Vì anh ấy tuổi khỉ” An gắp miếng thịt bỏ vào miệng, thản nhiên đáp.
“Trong công ty có rất nhiều người tuổi khỉ”
Hoàng không nghĩ cái tên trên điện thoại cô đơn giản như lời cô nói.
An cũng không giấu “Thật ra em đặt anh ấy là Hoàng Lan Tôn”
“Hoàng Lan Tôn là sao?”
“Là ứm ừm tan hoang á” An đung đưa đầu giải thích..
Hoàng ngẫm ra, anh gõ đầu cô “Cái đầu cô nghĩ bậy bạ cái gì vậy hả?”
An cười “Em không nghĩ bậy bạ nha, là Sếp muốn nghe em nói mà”
Hoàng không quan trọng chuyện này, nói bậy, chửi bậy nhóm anh không thiếu.
“Vậy còn tôi, cô lưu là gì? Tôi cũng Hoàng”
Lưu là gì? An nghĩ, cô vốn đâu có lưu số điện thoại anh.
Hoàng lấy điện thoại mình gọi vào điện thoại An. Điện thoại An đổ chuông là một dãy số lạ.
“Cô không lưu số của Sếp mình?” Anh nhíu mày
Ai đời sếp có số nhân viên mà nhân viên lại không có số điện thoại của sếp.
“Tại em chưa có việc gì gọi Sếp nên chưa hỏi”
An cầm điện thoại lên bấm bấm lưu lại số anh, bên cạnh đã vang lên giọng cảnh cáo
“Tôi không phải tuổi khỉ!”
An cười bất đắc dĩ “Sếp à, em không dám nhổ râu người ‘nuôi’ mình đâu”
Không nghĩ ra được gì, An lưu ‘Sếp gọi nè’
Hoàng phì cười, lại cái trò tưng tửng của cô.
Lão Tôn cùng Tú đến. Hai người đã làm về rồi, hôm nay vợ lão Tôn về ngoại nên anh lại được tung hoành.
Hai người vừa đến Hoàng ít nói chuyện hơn, chủ yếu là nghe bọn họ nói.
Lúc trước khi chưa có cô, cuộc chơi của bọn chỉ xoay quanh công việc.
Còn bây giờ chính là những chuyện tiếu lâm, những chuyện đời thường và cười đùa.
An oán hận nhớ lại chuyện lúc chiều ở công ty “Do con quỷ Tú bê đê nè, cái miệng lanh nhảy vào, bị nó chửi cho cả đám, trong khi em chỉ ngồi nghe”
Bị An chỉ điểm nên có hơi xấu hổ, Tú cố chống lại”Mày kêu tao bê đê đi, có ngày tao bê mày lên giường cho bỏ cái thói kêu tao bê đê nha”
Cả bàn lại cùng lúc bật cười khoái chí.
Chẳng biết vì sao một vị nào đó ít nói lại lẳng lặng rót đầy ly của mình rồi cụng vào ly của Tú thản nhiên nói “Dô, trăm phần trăm nha!”
Cả bàn lại được dịp cười lớn hơn.
Không cần biết nguyên nhân, chỉ cần có đứa bị ‘dính đạn’ là niềm vui của những đứa còn lại.
Tú mếu máo nhìn vị thần linh phát lương cho mình mà không hiểu vì sao bị ‘tuyên án’, không lẽ sếp không hài lòng chuyện cãi vã ở văn phòng.
Nhưng rõ ràng chuyện lời qua tiếng lại ở văn phòng là chuyện bình thường như cơm bữa mà.
Tú mè nheo khi thấy anh đã uống hết ly của mình “Sếp à, nãy giờ em uống nhiều lắm rồi, tha cho em được không?”
Anh không trả lời, chỉ lấy ly đã uống hết gõ lên vành ly của Tú như cảnh cáo.
Không tha!
Chuyện buổi chiều chính là Tú ra phòng kinh doanh huyên thuyên nhiều chuyện.
Anh nói con Huyền mê Sếp, nhìn phát là biết ngay.
Huyền chính là nhân viên sale admin với vẻ bề ngoài mập mạp có chút đen, không thường trang điểm nên khuôn mặt hơi tối, cộng thêm đôi mắt kính dày cộp lên nên khó nhìn thấy được đôi mắt cô đang nhìn gì, nghĩ gì.
Thế là cô nàng vừa đi vào, nghe Tú nói vậy thì ba máu sáu cơn chửi một hơi làm Tú đứng hình.
An cũng bị kéo theo vì là người ngồi nghe Tú nói
“Mấy người không có chuyện gì làm hả? Tụ tập đi nói xấu người khác. Mấy người có tốt đẹp gì đâu, cũng bê đê, cũng mê trai chứ gì. Đừng có mà bụng ta suy ra bụng người”
Đợi đến lúc Tú tiếp nhận được thông tin, định xắn tay áo lên chửi lại thì An can ngăn đẩy tách hai người ra.
Trùng hợp lúc ấy Sếp vừa về tới nơi, nên văn phòng trở nên im lặng.
Đột nhiên điện thoại An reo lên, tin nhắn của một dãy số lạ gửi đến.
‘Chào An, Anh là Phú, em còn nhớ anh chứ?’
Hoàng liếc mắt qua, anh cũng đọc được.
Trong trí nhớ của An chưa thể tìm được người nào tên Phú mà cô quen biết, An buột miệng hỏi
“Ủa, Phú nào ta?”
Tú trả lời “Phú mà mày chọc là ‘Phú đại gia’ làm quản lý bên GM cho mình thuê sân làm chương trình đó. Nó khoái mày, bữa xin số mày nên tao cho đó”
An ngẫm nghĩ nhớ ra được một khuôn mặt, An nhíu mày
“Sao mày không cho số công việc đó? Số này số cá nhân mà”
“Ủa nó xin số để cua mày chứ có phải thảo luận công việc đâu mà cho số công việc”
An hết biết, tự nhiên củ khoai nóng từ trên trời rớt vào tay cô.
Giờ cô phải nói chuyện kiểu gì đây?
Con mẹ Tú này lanh không đúng chỗ.
Vận đào hoa này cô không muốn nhận.
Mặt Hoàng nhìn Tú không mấy thiện cảm.
Hoàng rót đầy ly Tú rồi bảo uống.
Tú nhìn Hoàng không dám tin.
“Hai ly” Hoàng nói.
An hùa theo “Nên phạt, đáng đời!”
“Em làm sai chuyện gì?” Trước khi chết Tú muốn biết nguyên nhân.
“An đồng ý chưa mà cậu cho số? Nếu tán không được chẳng phải sẽ vì việc tư ảnh hưởng việc chung sao?”
Hoàng nói có căn cứ, nếu anh chàng kia cua không được An thì sau này làm việc sẽ có rào cản, như vậy hiệu suất làm việc sẽ không tốt.
Tú cố cãi “Cũng chưa chắc, biết đâu nó thành công thì sao?”
An cũng lấy ly mình chạm mạnh ly của Tú gầm gừ “Uống đi, bớt nói!”
“Ba ly” Hoàng nói.
“Em uống! Em uống hai ly”
Thế là Tú uống liên tiếp hai ly, cơ quan nội tạng anh thật sự lộn sòng phèo trong bụng.
Uống dồn dập như vầy quả là cách tra tấn hiệu quả.
An suy nghĩ không biết nên đáp như thế nào để anh chàng này ngừng ngay suy nghĩ cua cô.
Hoàng giật điện thoại trên tay An, tự mình bấm trả lời.
“Có gì anh cứ nói đi, em đang cho con em đi vệ sinh”
An mắc cười, cách này hình như có tác dụng, sẽ chẳng ai nói chuyện hay tâm sự trong hoàn cảnh sặc mùi như vậy.
“Rồi ngày mai, anh ta nhắn tin lại nữa thì sao?”
“Cậu ta nhắn lúc nào, con cô đi vệ sinh lúc đó.”
An cười hết nói nổi, đây chính là gián tiếp nói anh ta nói chuyện làm người khác mắc đi vệ sinh sao? Đầu óc Sếp cũng ghê lắm.
“Cô hết nhiệm vụ rồi, dự án đó Tú đảm nhiệm, tìm thêm vài người trong team hỗ trợ đi. Cô đâu có nhiệm vụ phải giám sát sát sao chương trình đó”
Tú cúi đầu dạ vâng, đúng là An không có nhiệm vụ phải giám sát chương trình đó, nhưng không phải lần trước sếp bảo hai người bọn anh thảo luận rồi thực hiện sao?
Anh oan thật sự mà.
An thấy hôm nay uống cũng nhiều, nên kêu mọi người dừng.
Đồng hồ đã nhảy qua 9 giờ hơn.
Hôm nay về rất trễ.
Hoàng đề nghị “Để xe lại đi, đi chung taxi về”
Lão Tôn hỏi “An ở Bình Thạnh mà, ngược đường rồi”
“Tôi về Gò Vấp”
Gò Vấp là nhà ngoại anh, nhưng anh về đó làm gì? Lão Tôn thắc mắc nhưng không hỏi lại.
An cũng hơi chếnh choáng, giờ cũng đã trễ, nên An mang xe về công ty rồi ngồi chung xe taxi với sếp.
Vào trong xe, An liếc mắt thấy sếp có vẻ không đúng.
Anh ngả người ra sau, tay liên tục bóp đầu, hai chân mày nhíu chặt lại tỏ vẻ đau đớn.
“Sếp không sao chứ? Sếp cảm thấy trong người thế nào rồi?”
Hoàng không trả lời, anh liên tục xoa bóp đầu mình nói với bác tài “Về Bắc Hải Quận 10”
Thấy anh đau đầu, An không quấy rầy, ngồi yên xem tình hình.
Xe taxi nhanh chóng chở đến nhà anh.
Hoàng không nói không rằng mở cửa xe bước xuống, bước chân anh đi không vững, có lúc còn suýt té.
Lúc này mà An quay lưng trở về thì thật sự không hảo hán rồi.
Vậy là cô thanh toán tiền taxi rồi đỡ anh dìu vào nhà.
Lúc An chạm vào khủy tay Hoàng, khóe miệng dưới bàn tay đang đỡ lấy đầu mình của anh thoáng cong lên.
Trời tối An không nhìn thấy.
Có người đỡ lấy, Hoàng tựa hẳn người vào người An.
An đỡ lấy sức nặng từ người Sếp bước đi trong khó khăn.
An giúp anh mở cửa vào nhà, đỡ anh ngồi xuống ghế dựa.
Hoàng cúi đầu xuống, đưa hai tay lên xoa xoa vùng thái dương, nhưng thực ra anh dùng tay để che giấu nụ cười không đứng đắn của mình.
An xuống bếp tìm kiếm nước, rót cho anh một ly.
Cô nghĩ anh đi đường dài bị mệt mỏi lại uống bia nên bị sốc.
Vừa một giây trước đó còn nói cười bình thường, thoắt một cái liền mất hết sức lực.
An mang cốc nước ra ngoài cho anh, dè dặt hỏi “Hay là em đưa sếp đến bệnh viện xem thử?”
Hoàng lắc đầu không chịu.
“Hay em báo cho người nhà Sếp biết, để người nhà đến chăm sóc cho Sếp?”
“Đừng!” Hoàng nhăn mặt cản.
“Được rồi, cô về đi, tôi không sao.”
Đôi mắt anh nhắm nghiền lại, hai tay không ngừng xoa xoa thái dương, rồi liên tục bóp ấn đường, chốc chốc lại nhăn mặt đau đớn.
Tiếng hơi thở nặng nề.
Làm sao mà cô về được đây, nhưng ở lại đây canh chừng cũng không được, bài học về viêm ruột thừa lần trước của anh cô còn nhớ.
An lấy điện thoại gọi cho Tú và lão Tôn.
Hai người đang lái xe nên chẳng ai nghe điện thoại của cô.
An nghe rõ tiếng hít đầy đau đớn của sếp.
“Sếp ở nhà có thuốc không?”
Miệng hỏi là vậy nhưng An ngó thấy tủ thuốc treo trên kệ.
Cô đứng lên lục tìm, ngoài vài vĩ hoạt huyết dưỡng não còn những loại khác An search những thành phần, công dụng không liên quan đến đầu óc.
Cho Hoàng uống đỡ hai viên theo hướng dẫn.
Trước mắt tình hình không thuyên giảm, An đánh liều.
“Em cũng có biết chút chút, hay em thử xoa đầu cho Sếp được không?”
Hoàng dường như chỉ đợi cô mở lời, mặt mày anh vẫn chưa giãn ra, chỉ là buông tay xuống để cô làm.
Lưng ghế dựa vào tường, anh dựa vào lưng ghế. Cô chỉ có đứng sau lưng anh mới là tư thế trong sáng nhất.
“Sếp dựa vào kia đi” An chỉ về phía đầu ghế.
Hoàng lê thân người khó khăn dựa vào thành ghế.
An đứng đằng sau, cô chỉ nhìn thấy mái tóc của anh, hai ngón giữa của mình chạm vào thái dương anh từ từ dùng lực.
An sẽ không bao giờ biết được trước mặt sếp cô như thế nào.
Anh đang mím môi cười.
Hương cũng hay bị đau đầu, An thường dắt Hương đi spa để massage.
Giờ thì cô bắt chước những động tác đó.
Ngón tay cô chạm vào thái dương ấm có phần hơi nóng của anh, tóc mai được anh cắt sát lên châm vào tay cảm giác ngưa ngứa.
Chút động chạm nhỏ như vậy cũng làm An ngại ngùng, An tự nhủ với bản thân đừng nên suy nghĩ linh tinh.
Xoa xoa thái dương, rồi cô dùng ngón trỏ nhấn nhấn từ đỉnh đầu, dần dầu xuống dưới gáy.
Động tác lặp lại năm sáu lần, rồi tiếp tục xoa thái dương, vòng ngón trỏ lên ấn lên ấn đường.
Ngón tay của cô rất nhỏ, nên lực ở mỗi ngón tay cũng không nhiều.
Hoàng đang rất hưởng thụ, đầu anh lại nảy ra tham muốn nhiều hơn.
Mặt anh bắt đầu nhăn lại, tay anh chuẩn xác nắm lấy tay cô giữ chặt.
An lại nghĩ anh đang dần ổn định lại, rồi cơn đau đột nhiên nhói lên.
An dừng tay không xoa nữa, cứ để yên mặc anh bám lấy để kìm nén cơn đau.
Hoàng tham lam nắm tay An còn đang đặt trên thái dương của mình mà không chịu thả ra.
An thấy tình hình này thật sự không ổn.
“Em đưa Sếp đến bệnh viện, tình hình này không ổn chút nào?”
Hoàng thở mạnh “Không sao! Nghỉ ngơi tí là được rồi”
An không tin, bình thường Sếp cô lạnh nhạt, không nóng không lạnh, cho dù việc gì cũng không làm anh nôn nóng được.
Ngay cả lần viêm ruột thừa lần trước cũng không chật vật như lúc này.
Vậy mà nãy giờ cơn đau không hề giảm, anh còn có xu hướng không chịu đựng nổi.
Hoàng thấy bản thân mình đã dọa cô đủ rồi nên nuối tiếc buông tay cô ra “Tôi không sao. Cô về đi, khuya rồi”
An nghi ngờ “Sếp thật sự không sao?”
“Ừ, tí tôi gọi bác sĩ riêng đến khám”
Nghe Hoàng nói vậy, An cũng thấy đỡ lo.
Cô ra về, không quên đóng cửa lại giúp anh.
Hoàng thở dài, thật hết cách với bản thân anh. Vừa rồi anh có cái ý nghĩ điên rồ gì thế này.
Anh còn định ăn thịt cô tại nơi này.
Nếu anh thật sự làm ra việc đó thì e rằng thời điểm này sẽ chấm dứt mối quan hệ giữa anh và cô và không hề có chuyện sau đó.
Anh rõ ràng biết quá rõ tính cô vậy mà không thể kiểm soát bản thân tham lam muốn được chạm vào cô.
Nhổm người dậy, anh nhìn đũng quần mình, thật là không có tiền đồ, cô chỉ mới chạm vào người anh mà đã khiến dục vọng anh nổi lên.
Nếu không kiềm chế được thì bản thân anh sẽ bị dục vọng nhai nuốt mất thôi.