Vừa có số điện thoại Sếp, An liền sử dụng ngay. Tối qua Bình nói mẹ từ quê vào chơi.
Vài năm trở lại đây Bình có liên lạc lại với ba mẹ, bọn họ biết anh em Bình ở chung với nhau trong Sài Gòn.
Bà Hoa cũng thường vào Sài Gòn thăm hai con.
An lâu lâu cũng gọi điện thoại nói chuyện với bà, cho bà gặp mặt cháu ngoại, ba bà cháu nói chuyện với nhau.
Vài lần nói chuyện, An biết cuộc hôn nhân hiện tại của bà đang gặp vấn đề.
Dù sao cũng là mẹ con, nên An cũng thấy xót xa. Người phụ nữ hơn 53 tuổi giờ phải nuôi con mọn một mình, em trai khác cha kia của cô bây giờ chỉ mới bảy tuổi.
Nhìn chiếc vali lớn, An đoán rằng bà sẽ ở lại một thời gian dài.
Tuy có vài năm xa cách nhưng nói thế nào vẫn là mẹ con, vẫn yêu thương bà và con trai của bà.
An đưa bà đi chơi, sắm sửa mọi thứ cho bà, làm cho bà cảm thấy vui hơn.
An thấy rất rõ, bà rất vui vì xung quanh có con có cháu, hẳn là đi đến đoạn đường này bà cũng không còn trông cậy vào đàn ông nữa.
An bàn với Bình, hai anh em sẽ mua cho bà một gói bảo hiểm, nếu như bất trắc xảy ra thì đứa em kia của cô cũng sẽ có tiền để đi học, hoặc là không thể để bà ở tuổi sáu mươi lăm mà vẫn nai lưng ra kiếm tiền cho con đi học đại học.
An không nghĩ rằng nếu có chuyện gì thì bản thân mình hay Bình sẽ đứng ra lo cho nó ăn học, vì trong thâm tâm cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận xem nó là ruột rà mà hết lòng chăm sóc.
Lương của An cũng khá, cộng thêm tiền lãi ngân hàng hàng tháng của số tiền lúc trước An đòi được sau vụ ly hôn nên mọi chi phí sinh hoạt cô không quá chi li, vẫn có thể vung tay làm những điều mình thích.
Bình hay chọc cô “Hay vẫn không bằng hên, học dốt dốt vậy mà giờ có công việc ngon lành, bạn mày không cần bằng cấp tới tháng cầm ba chục triệu ngon lành”
‘Bạn mày’ chính là đang nói Hương.
Hương ra luật, không cần biết Bình làm được bao nhiêu, tới tháng phải ‘nộp’ cho Hương ba mươi triệu.
Đương nhiên với thực lực của Bình hiện tại thì anh có thể làm ra gấp đôi con số này.
Hương chống nạnh đứng sau Bình “Sao? Có ý kiến?”
Bình nghiêm mặt hung dữ nói “Ai ý kiến? Chị nghĩ em là ai mà dám ý kiến với chị?”
Thái độ thì hung hãn, lời nói thì hèn hạ, An còn lạ gì cái tính ‘sợ vợ’ kia của Bình, mỗi lần nghe hai vợ chồng nhà kia nói chuyện là An cười không thôi.
“Thích chống đối chính quyền không?”
Hương nói, chính quyền ở đây là xã, Bình hay gọi Hương là Bà Xã theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Bình trợn mắt “Rồi sẽ có đêm, ông đây đè bẹp chính quyền cho mà thấy”
An trừng mắt nhớ lại chuyện cũ “Nè nè, đừng có mà tối ngày kêu tui đi mua bao cao su quài đi nha, muốn mang nhục với mấy người đó”
Hương mặt dày cười “Mua đi cho quen, lần sau mua cho bồ đỡ bỡ ngỡ”
“Tao không thèm”
“Hỗn mày! Tao là chị mày nha” Hương lên mặt.
“Tao hơn mày một tháng đó, mới đẻ tối hôm qua mà gáy”
Bình bên cạnh đá chân “Kêu bằng chị. Anh mày còn phải gọi bằng chị thì mày tuổi gì?”
Vừa dứt lời, Bình bị Hướng véo mạnh vào hông “Đã vậy thì nhịn”
Cả nhà lại rộn ràng tiếng cười.
----
Hôm nay là ngày An nhận tháng lương chính thức đầu tiên, mặc dù tiền chưa vào Tài khoản nhưng An đã lướt các trang bán hàng điện tử để xem.
Tháng lương này đủ dư giả, cô sẽ mua quà cho Hương và Bình, quà cho hai thiên thần ở nhà, rồi rủ đám thằng phò ăn một bữa.
Mức lương chính thức của cô tính ở mặt bằng chung công ty thì nằm ở mức lương trưởng phòng các ban khác, chỉ là cô không có thưởng nhiều bằng họ.
Sắp tới nhất định cô phải phấn đấu nhiều hơn, tiền thì ai lại chê bao giờ đâu.
Ting! Ting!
Điện thoại cô reo tin nhắn.
Thường thì ngân hàng sẽ đi tiền cho các khoản lương vào buổi chiều.
An cầm điện thoại, thấy tin nhắn mình +2.000.000đ vào tài khoản ngân hàng. Tin nhắn quá ngắn nên cô không biết được người gửi.
An đăng nhập vào web của ngân hàng để tra cứu, người chuyển cho cô là Lê Minh Hoàng?
An hơi khó hiểu chụp màn hình, rồi gửi hình chụp qua messenger cho anh.
An: Sếp chuyển khoản cho em hả?
Hoàng: Ừ, trả nợ!
An: ???
Ngẫm nghĩ một hồi, An mới nhớ ra, nợ mà anh nói chính là lúc trước giờ nghỉ trưa bọn họ có ngồi chơi đánh bài với nhau, anh nói anh vay tiền của cô.
Vay tiền lẻ mà trả lại là tiền chẵn.
An: Sếp có nhu cầu vay nữa không?
Hoàng cười nhắn
Hoàng: ????
An: Vay một lời mười kiểu này em sắp thành nhà tư bản rồi.
An không hề có suy nghĩ là mình sẽ trả lại khoản tiền này.
Người ta là ông chủ, vay ít trả nhiều là chuyện bình thường.
Mặc dù lúc đầu cô không nghĩ là sẽ tính toán gì với anh nhưng anh mặc định vay thì sẽ trả, đấy là quy tắc của các ông chủ lớn. An chỉ việc hưởng lộc.
Hoàng: Tôi nợ còn nhớ trả, có người nợ hơi lâu.
An cảm giác đàn quạ đen đang bay ngang qua đầu mình, kêu quạc quạc vài tiếng.
Sếp nhớ rất dai, bị nhắc vậy An có hơi xấu hổ.
An: Sếp àaaaaaaaaa
An: Vốn định em sẽ trả nợ mà, Sếp làm như vậy em bị quê và có nguy cơ xù đó.
Hoàng bật cười định nhắn lại thì Thơ gõ cửa, Hoàng theo thói quen bấm điều khiển mở khoá.
Thơ thấy Hoàng cười thì tự nhiên hỏi “Đang nhắn với Vy hả?”
Thơ là bạn của Vy, lúc trước anh nhận Thơ vào làm là vì Thơ thật sự có năng lực.
Lần ‘thanh tẩy’ những thành phần đi cửa sau vừa rồi, nói đúng ra là xử lí những người không có năng lực làm việc, làm việc không đạt yêu cầu, trong đó không có Thơ là vì cô không nằm trong danh sách đó.
Lần nữa là cô có hành vi gian dối nhưng tính toán thì không thiệt hại nhiều, Hoàng chỉ cắt thưởng để cảnh cáo.
Có vẻ như mọi người vẫn đang nghĩ anh giữ Thơ lại là vì còn muốn níu kéo người yêu cũ.
Chả trách An lại hiểu lầm như vậy.
Hoàng trở về khuôn mặt khó ở thường ngày “Vy nào?”
Thơ để tập tài liệu cho anh ký hỏi “Lại giận nhau hả?”
Hoàng nghiêm nghị nhìn Thơ, nhìn chằm chằm vào cô để cô biết là hiện tại anh không nói đùa.
“Thơ này, Tôi giữ Thơ còn làm việc tới thời điểm này là vì Thơ làm được việc. Tuyệt đối không phải vì bất cứ cá nhân nào. Tôi biết Thơ là người tung tin đồn rằng tôi và Vy còn qua lại, níu kéo nhau. Người yêu tôi rất giận vì chuyện này. Cho nên chuyện này không có lần sau nhé”
Nụ cười trên gương mặt Thơ dần dần méo đi, không còn tự nhiên nữa.
“Em xin lỗi, không biết là Sếp đã có người mới nhanh như vậy. Công việc nhiều quá nên em không tâm sự nhiều với Vy cứ nghĩ hai người vẫn còn như lúc đầu, sẽ không có lần sau”
Có người mới nhanh như vậy? Ý cô muốn đá xéo anh nhưng anh không quan tâm, lười phải đôi co.
“Được rồi, Thơ ra ngoài đi, kí xong tôi sẽ bảo Thảo mang qua phòng cho Thơ”
Đoạn chat còn dang dở, Hoàng ném điện thoại sang bên cạnh, không nhắn nữa.
An thanh toán trước, cô mua rất nhiều đồ, số dư tài khoản nhanh chóng bị hụt đi không ít. An xót thương, mong sao tiền lương nhanh chóng ‘chạy’ vào để kéo số dư lên.
An lại lướt các cửa hàng thời trang nam, người biết trước biết sau thì mới tồn tại lâu dài được.
Sếp đối xử với cô cũng không tệ tháng lương này thì sếp cũng phải có quà.
Ban đầu An định sẽ tìm mua áo sơ mi nam vì thấy anh rất thích mặc sơ mi. Tìm mãi lại không hợp ý. Nhãn hàng thường thì không đẹp, loại đẹp thì giá lại ‘chát’, túi tiền của cô làm sao chống đỡ được.
An dứt khoát bỏ áo sơ mi qua một bên, An tìm mua ví nam.
Một nhãn hiệu túi xách, giày da, bóp ví cũng khá có tiếng, giá lại hợp lý.
An quyết định sẽ mua ví.
Tiếng gõ cửa phòng cô, sếp đi vào.
Công ty này cũng có vài điều rất hợp ý An, ví như là chỉ quan tâm kết quả làm việc, không cần biết quá trình. Nếu xong việc thì muốn làm gì thì làm.
An không giấu giếm cười với anh rồi mắt lại dán vào màn hình.
Hoàng ngồi xuống đối diện, ‘con nợ’ có nguy cơ xù nên anh phải đòi nợ sát sao.
An xoay macbook về phía anh hỏi “Sếp thấy cái nào đẹp?”
Hoàng nhíu mày. Đây là ví nam, cô tìm làm gì? Tặng cho ai? Tặng Đại sao?
“Lương chưa về mà đã shopping rồi à?”
“Tiền nhiều quá ngủ kê đầu hơi cao, bị mỏi cổ” An hài hước nói.
Câu này cũng chẳng làm Hoàng vui vẻ tí nào, ngược lại càng làm anh khó chịu.
Bắt anh lựa đồ để tặng người con trai khác, anh cũng chưa bị úng não.
“Không có cái nào ra hồn”
An bĩu môi chê trách. Đúng là phách lối, dùng đồ hiệu quen rồi lại đi chê đồ thường.
An đang cân nhắc xem có nên tặng anh hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng tặng đi, tâm ý của mình là cho đi, còn nhận hay không thì tùy người nhận.
Hoàng bỏ ra ngoài, bỏ luôn mục đích ban đầu anh vào phòng.
Mặt hầm hừ đi ra.
An tranh thủ giờ ăn trưa ghé cửa hàng để xem chất liệu rồi gói quà. Đồng hồ vừa điểm 11 giờ, An áo mũ đã sẵn sàng.
Tú lên tiếng “Không đi ăn sao?”
“Đi mua đồ, mày ăn đi, khỏi đợi”
Hoàng bước ra khỏi phòng làm việc nghe câu nói của cô, lửa giận không biết từ đâu nhen nhóm lên trong lòng.
Mặt anh cũng thể hiện rõ ràng, đôi mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm theo sau lưng cô cho đến khi khuất bóng.
Lúc trước đi ăn cùng công ty, cô sợ nắng đến mức trốn tránh, nép sau lưng Tú.
Hôm nay trời nắng gắt hơn, cô lại tự mình lái xe đi mua quà cho người đàn ông khác.
Quan trọng đến vậy sao?
Hoàng bực dọc, ăn cũng không có vị gì, ném mạnh đôi đũa như phát tiết.
Lão Tôn và Tú giật mình ngẩn đầu nhìn anh. Sếp công việc nhiều áp lực, ngoài việc công ty còn có việc gia đình, lão Tôn quan tâm hỏi.
“Gia đình Sếp lại có việc gì à?”
Hoàng uống ly nước trà, quay mặt đi hướng khác “Không có!”
Sếp không nói thế là bọn họ không hỏi nữa.
Bình thường khi về quá giờ nghỉ ngơi của mọi người trong công ty thì An sẽ sang quán café bên cạnh để ngồi cùng mọi người.
Hoàng lắc tay nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rồi vẫn không thấy cô đâu. Lửa giận vô duyên vô cớ làm cổ họng anh đắng chát.
Đúng 13 giờ vào làm, bọn họ đi vào công ty thì thấy cô trở về.
Mồ hôi dính mướt hai bên thái dương, làm tóc cô bết vào khuôn mặt trông rất chật vật.
Hoàng không nói, cũng chẳng thèm nhìn đến cô, giận dỗi bỏ vào phòng.
An rửa mặt, trang điểm lại, năm phút sai lại trở lại giống người rồi.
Hôm nay, công việc An không nhiều, làm việc từ từ cũng xong hết việc, định bụng sẽ tặng cho anh sau khi tan làm.
Đương nhiên là không ai đi ‘hối lộ’ với sếp mà đi công khai trong giờ làm cả.
An nhắn cho anh.
An: Chiều nay mấy giờ Sếp tan làm vậy?
Hoàng liếc nhìn tin nhắn, anh giận dỗi không trả lời tin nhắn.
Nghĩ rằng anh bận nên An không nhắn nữa.
Một tiếng sau, vẫn không có động tĩnh gì.
Hoàng không thể nào tập trung làm việc được, anh không nhắn lại thì cô cũng im luôn.
Vẫn là anh vứt hết mặt mũi trả lời lại.
Hoàng: Có chuyện gì?
An có cảm giác giọng điệu của dòng tin này có phần cọc cằn nhỉ.
An: Không có gì ạ! Chỉ hỏi vậy thôi.
Hoàng: Rảnh lắm sao?
An xác nhận luôn, anh đang bực mình, không nên chọc vào.