Công việc cứ êm ả trôi qua đến hết giờ.
Nhìn là biết hôm nào có lương, lúc An mở cửa bước ra thì văn phòng đã sạch bóng người rồi.
Chỉ mới mười lăm phút đồng hồ trôi qua thôi mà, mắt cô nhìn thấy phòng Giám đốc còn sáng đèn nên cô quay lại phòng, mở ngăn kéo lấy túi quà ra.
Gõ cửa phòng sếp, An bước vào, giấu túi quà bé bé màu trắng sau lưng.
Hoàng liếc nhìn cô rồi lại tiếp tục làm việc “Có chuyện gì sao?” Giọng nói anh lạnh lùng xa cách, chứa đầy vẻ khó chịu.
An thấy cũng hơi ngại, có lẽ cô đang quấy rầy anh, nên không dài dòng đặt túi quà lên bàn của anh nói “Định mời sếp đi ăn, mà thấy sếp còn nhiều việc quá nên thôi. Tặng sếp”
Hoàng nhìn cô, rồi nhìn túi quà nhỏ nhỏ kia.
Nhãn hiệu in trên túi giấy là chính là nhãn hiệu cô hỏi anh lúc sáng.
Khoan, hình ruột gan anh không ổn rồi, những bực dọc, bức bối anh ôm vào người cả ngày hôm nay được dòng suối mát tưới, thấm sâu vào bên trong.
Miệng anh cười tươi, cố gắng kiềm chế nhưng anh không phải là diễn viên, nét rạng rỡ tức thì chiếm cứ trên mặt.
An cười “Vật chất quyết định ý thức! Đúng là nhận được quà thái độ khác liền luôn”
Hoàng lườm An, miệng vẫn không khép lại được “Có ý gì đây?”
Anh muốn nói là quà này, tặng cho anh là có ý gì?
An ngồi xuống đối diện anh thẳng thắn nói “Đút lót sếp!”
Hoàng khui quà tại chỗ, là một chiếc ví nam màu đen. Kiểu dáng đơn giản, nhỏ gọn.
An biết Hoàng không dùng tiền mặt nhiều nên ví thiết kế nhiều ngăn để bỏ thẻ.
Ngắm nhìn chiếc ví, Hoàng cũng biết dụng ý của An khi lựa nó, hóa ra cô cũng quan tâm đến anh chứ không phải không.
Hoàng lại cười ngốc nghếch “Vừa hay định thay ví”
An bĩu môi khinh thường “Tưởng Sếp chê!”
Hoàng không chấp, lật qua lật lại chiếc ví tâm đắc rồi cất nó vào trong túi.
An thấy anh còn làm việc nên đứng lên “Sếp còn làm việc thì để hôm khác, em về trước đây”
Công việc bây giờ không còn quan trọng nữa rồi, Hoàng nào thỏa hiệp đơn giản như vậy.
“Hôm khác đi ăn sau, hôm nay cô đi với tôi, có cuộc hẹn với đối tác”
An chớp chớp mắt “Cái này Sếp phải gọi Thảo đi chứ?”
“Thảo không biết uống, đáng ra tôi định đi một mình. Nhưng thấy cô có ý nịnh cấp trên nên cũng tạo cho cô cơ hội” Khi con người vui, lời nói đương nhiên cũng mang theo nhiều ý tứ.
An xụ mặt “Sếp bóc lột năng lực của nhân viên mình quá rồi đấy”
“Thưởng nóng năm triệu, đi không?”
“Đi, đi, nhất định phải đi, cố gắng trong công việc là mơ ước nhỏ nhoi của em” An quay phắt thái độ nịnh bợ, cô hệt như con cún đang quẩy đuôi chờ được cho ăn.
Hoàng phì cười, dùng ngón trỏ và ngón giữa thon dài của mình búng vào trán cô.
Bộ dạng này của cô anh cũng thấy đáng yêu, rất thích, cực kỳ yêu thích.
Anh có cảm giác bản thân mình sắp mất đi lối thoát rồi.
Đêm nay lại có chuyến bay ra Hà Nội để sáng mai đến tham dự lễ khai trương cửa hàng thuộc chuỗi hệ thống của đối tác.
Uống nhiều rồi lên máy bay sẽ làm cơ thể khó chịu, với lại còn một lí do khác nữa, đó là có thêm cơ hội đi cùng với cô.
Đối tác của anh là một người trong quan trường.
Ông ấy là đội trưởng hải quan, nhiều lần dùng quyền lực để thông quan cho lô hàng của anh.
Tuổi ông ấy trên bốn mươi, thời kỳ ăn trên ngồi trước đã làm bản thân ông xuống cấp.
Những buổi ăn chơi, nhậu nhẹt, tụ tập, gái gú không thiếu.
Chỉ mới trên bốn mươi tuổi mà bụng ông gần bằng phụ nữ mang thai tám tháng, răng ố vàng vì hút thuốc quá nhiều.
Hoàng làm việc với ông vì Cậu anh là bộ trưởng Giao thông giới thiệu và tám con số chuyển qua tài khoản.
Lâu lâu anh ta có hay rủ Hoàng đi ăn uống và ôm ấp vài cô em xinh tươi, nhưng Hoàng từ chối khoản phía sau, Hoàng có bệnh sạch sẽ.
Bên người lão luôn có một cô gái ăn mặt hở hang, vóc dáng bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vì trang điểm nên Hoàng thấy cô nào cũng giống nhau.
Và đương nhiên anh biết lão ta đã có vợ ở nhà.
Những người như vậy chỉ nên làm ăn với nhau, không nên chơi bời thân thiết.
Nhà hàng bọn họ gặp nhau chuyên về món Nhật. Mỗi bàn đều có vách ngăn trước sau và lối đi, không cần cửa mà vẫn giữ được không gian riêng tư.
Vị đối tác kia từ xa nhìn thấy Hoàng đưa An đến bằng chiếc Mer AMG của mình, lão hơi bất ngờ.
Trong trí nhớ của lão từ lúc làm việc chung với anh, lão chưa bao giờ thấy anh đi cùng thư kí hay người trợ lý nào.
Buông tay ra khỏi cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh, lão chờ anh đến gần và hỏi liền để thỏa mãn cơn tò mò của mình.
“Bạn gái hả?”
Hoàng và An cùng ngồi xuống dối diện, anh không trả lời.
Thấy Hoàng không trả lời thì An cũng không trả lời, chẳng biết mối quan hệ này là gì, cô lên tiếng lại rối đội hình.
Phục vụ sắp xếp chén đũa cho hai người, An theo thói quen pha nước chấm.
Hoàng thuận tay cầm chén ớt chuyển sang cho An.
An pha xong thì đẩy đến cho Hoàng, hai người phối hợp cực nhịp nhàng như thể họ là người yêu của nhau.
An vẫn lặng yên mà ăn, hai người đang bàn luận về việc thông quan cho lô hàng sắp tới.
Hoàng cần hàng liền, không phải lưu kho tại hải quan, hai người trả giá từng ngày, từng giờ.
An quên gọi về nhà, xin phép đứng lên đi ra ngoài.
Vừa ra đến bên ngoài, An lục lọi trong túi xách mình không thấy điện thoại đâu, cô mới nhớ là lúc vào điện thoại cô để ở trên bàn thế là quay lại lấy.
Vừa kịp lúc nghe được lão béo kia hỏi Hoàng “Nhìn ngon đấy, đã chén được em nó chưa?”
Thấy An quay lại lão liền chột dạ cười hề hề, An cũng cười xã giao.
Lão thấy cô cười như vậy, lão không biết là cô có nghe gì hay không, khiến lão phải lo lắng nhìn vị giám đốc trước mặt.
Hoàng không nói gì, vẫn giữ thái độ trầm ổn từ nãy tới giờ.
Gọi điện thoại cho mẹ xong, An quay lại, cô rót đầy ly của mình rồi đứng lên.
“Lần đầu gặp mặt, tôi mời ngài, uống cạn nhé!”
Theo quy luật ‘ăn nhậu’ thì ai mời người đó uống trước, An uống cạn thì không lí nào lão không uống theo, thế là cười ha ha uống hết.
Lão rất thích những người con gái biết uống bia, nhưng bóng hồng bên cạnh lão thì lại không uống được, thế là lão tự uống.
Hoàng nheo mắt nhìn An, quan sát từng cử chỉ nét mặt cô.
An lấy lí do lần đầu gặp vui quá nên muốn uống riêng với lão, lần nào cũng là cạn ly.
Một hai ly thì lão hào hứng, nhưng lần nào cũng cạn hết ly thì lão cũng gặp chút vấn đề. Uống liên tục như vậy thật sự không tốt.
Lần nào An cũng mời với nụ cười trên môi “Không sao ạ. Anh uống được bao nhiêu thì uống, đừng theo người trẻ tụi em”
Ấy thế có chết không chứ? Ai lại vuốt vảy ngược của đàn ông như vậy.
Trên bàn nhậu mà để một đứa con gái nói như vậy thì còn gì mặt mũi?
Thế là An uống bao nhiêu, ông uống bấy nhiêu.
Trước giờ đi uống với đám người Tú, lão Tôn, An uống vừa đủ, cầm chừng để về nhà.
Hôm nay có sếp chở cô về, lão còn chọc điên cô, vậy thì có gì mà phải kiêng nể?
Lần này chính là bà đây chơi khô máu với ông.
Liên tiếp tám chai bia trong vòng nửa tiếng. Hoàng chịu không được kéo cổ tay cô trầm giọng “Đủ rồi”
An giật tay mình ra khỏi tay Hoàng, giọng đã lạc đi “Em đang vui mà”
Hoàng kéo An đứng dậy rời đi, lão béo cũng không còn đủ tỉnh táo để mà níu giữ anh.
Hoàng đưa An ra xe, đẩy cô vào ngồi ghế phụ, cúi người qua thắt dây an toàn.
An mặc kệ dù tư thế bây giờ của hai người cực kì mờ ám, mặt anh chỉ cách mặt cô chưa đến một ngón tay. Chỉ cần một giây nữa thôi là anh không thể kiềm chế cắn nát đôi môi kia.
An nhếch mép lên cười, bàn tay cô to gan véo vào má anh. Hơi nóng từ miệng cô phả vào mặt anh. Một mùi bia nồng nặc.
“Sếp kéo em về làm gì? Để em ‘giết’ ông ta cho rồi”
Ngón tay cô mềm mại mang theo hơi nóng, những chiếc nhận trên tay cô chạm vào má anh lành lạnh khiến cơ thể anh ngứa ngáy vô cùng.
“Ngồi yên đi! Đừng có động đậy!” Anh trầm giọng nói
Cơn say điều khiển lý trí của cô, tay vẫn không rời khỏi má anh, còn lắc lắc nhiều hơn.
Hoàng kiềm chế không được, thuận theo cái lắc tay của cô, đầu anh nhấc lên, vừa vặn cắn được đôi môi kia.
Trống ngực anh đột nhiên nổi lên một trận phong ba.
Không phải là chưa từng hôn con gái, hơn nữa cũng đã làm những chuyện còn ghê gớm hơn, chẳng hiểu sao chỉ một cái động chạm nhẹ như vậy lại khiến anh hồi hộp như chàng trai mới lớn chưa trải sự đời.
An giật mình vội buông anh ra, ríu rít xin lỗi.
Hoàng căng thẳng trở về ghế lái, An chống tay lên cửa xe, gác đầu lên tay, nhắm mắt định thần, đầu óc quay cuồng thì không nói, tim gan cô cũng quay cuồng theo.
Lái xe được một đoạn, mặc dù trong xe đã mở máy lạnh nhưng An vẫn cảm thấy nóng nực, tay quạt quạt trước cổ “Sếp mở mui ra đi, nóng quá!”
Hoàng ngoan ngoãn nghe theo, trần xe anh từ từ mở ra, xếp lại đằng sau.
Gió trời tạt vào mặt hai người rất mát, tóc cô bay tán loạn phía sau, đúng là không có máy lạnh nào bằng gió trời.
Buổi tối thời tiết dịu nhẹ hơn ban ngày lại còn có gió, con người bức bối cỡ nào cũng sẽ trở nên dịu dàng.
An nhíu mắt liên tục, tay cô liên tục chà sát vào mắt mình, cho đến khi nó đỏ lên cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Hoàng quay sang hỏi “Sao vậy? Dính bụi rồi sao?”
An không nói, cô gật đầu ngoan ngoãn như con mèo.
Hoàng vội tấp vào lề, tháo dây an toàn ra nhoài người về phía ghế lái của cô “Đưa đây xem!”
An thả tay để Hoàng kiểm tra cho cô.
Bàn tay của anh rất to, một gang tay của anh có thể che được hết mặt cô. Mặt rất nóng.
Hai bàn tay anh nhẹ mở mắt cô ra, anh thổi vào hai hơi, mắt An chớp chớp “Còn không?”
An lại chớp chớp mắt “Hình như là còn”.
Hoàng lại tiếp tục thổi vào hai lần nữa, đẩy hơi mạnh hơn.
An gật đầu xác nhận hết rồi thì Hoàng quay lại chỗ mình tiếp tục lái xe đi.
“Lúc nãy nghe được những lời lão nói rồi sao?” Hoàng hỏi.
“Ừm!” An gật đầu.
“Giận sao?”
“Sao em phải giận? Những người như lão, nhắm mắt ra đường còn đụng phải, chẳng hiếm lạ gì, chẳng ảnh hưởng gì tới chén cơm của em. Con người ta cái tật lớn hơn cái tuổi, tuổi càng lớn thì tật càng nhiều. Chỉ là em không ưa cái tính phách lối của lão, em thấy sếp mà chơi với ổng là hư người hết”
Hoàng cười “Lão là lão, tôi là tôi, sao bị ảnh hưởng được?”
An cũng cười “Đàn ông mà, vài ba chén vào thấy vài cô em xinh đẹp, dáng bốc lửa là thôi rồi, các ngài lại có tiền, vung lên một cái là có một đêm thăng hoa, khoái lạc”
“Nói hay lắm! Làm như cô là đàn ông không bằng”
“Không cần phân biệt đàn ông hay đàn bà. Như em đây nè, uống vài chén vào, thế quái nào nhìn thấy Sếp đẹp trai và ngon ghê luôn” An kéo dài chữ ngon đúng theo tính cách tưng tửng ngày thường của cô.
Hoàng cười thành tiếng “Bình thường không nhìn thấy tôi đẹp trai sao?”
An không trả lời, cô tiếp tục lơ mơ như đọc sớ “Sếp tránh xa ông ta ra đi, như Sếp bây giờ đang đơn chăn gối chiếc, xáp với ông ta lâu ngày, lúc tỉnh ra thì chả biết chày nào giã cối nào đâu”
“Được rồi được rồi, tôi giữ thân trong sạch cho cô được chưa?”
“Em khuyên sếp như vậy đấy, quyền quyết định vẫn là của Sếp, mà Sếp cứ nghe em đi”
An nói bằng cảm tính, chẳng biết đúng sai câu nào.
Rất may là An còn nhớ địa chỉ nhà, Hoàng đưa An về tới nhà.
Chặn ngay cửa ra vào, An to gan vuốt má Hoàng rồi tạm biệt.
Hoàng biết, cô không phải là quyến rũ anh mà cô đang xem anh như những người bạn thân của mình.
Bình thường cô rất thận trọng ý tứ, quá chén vào là không kiểm soát được mình.
Anh lại nghĩ xung quanh cô toàn bạn bè con trai, nhỡ ai có ý đồ với cô thì sao?