Chương 19: XA CÁCH

Hoàng về đến nhà tắm rửa qua một trận rồi lấy đồ ra sân bay.

Ngồi trong phòng chờ hạn thương gia anh ngẫm nghĩ lại lúc sáng, cô hỏi anh thấy cái nào đẹp để mua cho anh, chẳng hiểu sao anh tự mang gông vào cổ, tự nghĩ là cô mua cho người con trai khác, rồi tự ghen lồng ghen lộn lên, trong khi cô chưa là gì của anh cả.

Nghĩ như vậy, anh thấy anh chẳng khác nào thằng ngốc cả.

Cả đời đi học, lịch sử tình trường tương đối nhiều vậy mà bị xoay vòng vòng trong cái tư tưởng của mình.

Là anh thật sự thích cô hay chỉ là nhất thời bị cô cuốn hút?

Chỉ vì thấy cô mới mẻ nên quan tâm cô nhiều hơn hay còn hơn thế nữa?

Hoàng ba mươi hai tuổi lại không biết được bản thân hiện tại đang muốn gì?

Mỗi việc anh làm đều phải thận trọng, vì anh biết tiến lại gần với cô chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Với tính cách của cô hẳn là sẽ rất khó để mở lòng ra được nữa.

Sáng sớm An thức dậy, cơ thể còn khá mệt mỏi.

Mở điện thoại lên, cô thấy tài khoản của mình được cộng thêm mười triệu từ tài khoản cá nhân của Sếp chuyển sang.

Anh còn nhắn messenger cho cô.

Hoàng: Trả lương nóng cho cô, bù luôn tổn thất ngày hôm qua.

An: Lòng em còn tổn thương nhiều lắm Sếp ơiiiiii.

Hoàng: Tham lam.

An cười rồi ngồi dậy đi vệ sinh, lại bắt đầu đi làm.

Đêm qua Ti và bà ngoại qua nhà Bình ngủ, nên sáng nay Bình đưa Ti đi học luôn.

An đi làm sớm, có thời gian mua đồ ăn sáng. Cảm thấy lương sếp trả dư dả quá nên tiện tay mua luôn cho sếp một phần ăn sáng.

An mang qua cho sếp, sáng sớm nên văn phòng không có mấy người.

Thấy An cầm hộp thức ăn lại đi vào phòng sếp, Thơ gọi An lại.

“Em mua đồ ăn cho Sếp à?”

An thành thật đáp “Dạ!”

Thơ cười vui vẻ “Sếp có bạn gái rồi, ý tứ một tí, coi chừng bạn gái sếp biết”

An à như hiểu ý, còn nghĩ Thơ nhắc nhở giúp mình “Sếp quay lại với người yêu cũ rồi hả chị?”

“Sếp có người yêu mới rồi!”

À. Nhưng mà lỡ mua đồ ăn sáng rồi, vậy thì nốt lần này vậy, An cũng không muốn dính dáng đến những hiểu lầm không hay.

Trong phòng anh không có ai, trở về phòng làm việc An mới biết hôm nay sếp đi công tác.

Tối qua An không nghe anh nói gì cả.

Cuối cùng hộp thức ăn được chuyển cho Tú.

----

Dự án mở văn phòng chi nhánh, kế hoạch đưa sản phẩm ra thị trường cho kịp mùa tết để đẩy tiêu thụ cũng như đưa sản phẩm đến người tiêu dùng để họ quen thuộc với dòng này.

Văn phòng Đà Nẵng dự định sẽ khánh thành vào tháng 11.

Hoàng bắt buộc phải đi, một là xem xét tình hình hai là lo liệu cửa sau, chính là cơ quan thuế và cảnh sát thị trường.

Công ty anh vốn chẳng gian trá gì, nhưng quan niệm của gia đình anh quan trường và thương trường phải kết hợp với nhau, nếu có sơ sót gì thì họ có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, sẽ không vạch lá tìm sâu của công ty anh.

Cuối năm cũng trùng hợp với kỳ báo cáo thuế của công ty anh, nên nhiệm vụ đi cùng anh bình thường của Kế Toán Trưởng nay chuyển sang cho An.

An một mặt thì bất ngờ, một mặt lại bất an.

Kế hoạch đã lên, mỗi người đều có nhiệm vụ, đều có deadline cứ như vậy mà thực hiện.

Không khí văn phòng vào những tháng cuối năm luôn bận rộn. Hoàng cũng liên tục đi công tác nhiều, không có thời gian ở văn phòng.

Anh thường hay nhắn tin cho An, nhưng dạo gần đây An hay trả lời rất hời hợt.

Trả lời cho có, không còn những câu nói hài hước trêu ghẹo nữa.

Hoàng cảm thấy không quen.

Hoàng lấy lý do đi công tác hỏi An muốn gì anh mua làm quà, An cũng không trả lời, đến ngày hôm sau mới trả lời lại là do đi chơi với gia đình nên không để ý đến điện thoại và không cần quà gì, An ăn ké quà đặc sản Sếp mang về cho văn phòng là được.

Rõ ràng là An đang trốn tránh điều gì.

Hoàng cố gắng hoàn thành chuyến công tác của mình trước ngày 20 tháng 10 vì hôm ấy là sinh nhật của Anh.

Hoàng tổ chức ở nhà hàng Âu nằm ở tầng 70 của toà nhà Landmark.

Ngoài nhóm bạn thân của mình, Hoàng còn mời thêm lão Tôn, Tú và An.

Nhận xong thiệp mời An hơi mông lung, cô nhanh chóng nhắn tin vào nhóm chat.

An: Bình thường sinh nhật sếp mọi người tặng gì?

Lão Tôn: Năm ngoái anh tặng nước hoa, năm nay đang bí.

Tú: Vẫn bí nha.

Mọi người vẫn không thể nghĩ ra được nên tặng gì, An lại nảy ra vài tính toán.

Người giàu như sếp thì tặng thế nào cho phù hợp, món quà giá trị bé thì không ổn, mà quà đắc tiền thì cô không nỡ chi.

An: Tầm khoảng bao nhiêu là được?

Tú: Tuỳ mày, Sếp mình dễ mà, tao chừng mười triệu đổ lại.

Lão Tôn: Cũng tầm đó!.

An như bị ai đẩy xuống vực thẳm, 10 triệu????

Một buổi sinh nhật nuốt gần một phần ba tháng lương của cô, đùa sao? Giới hào môn thật không dễ dây vào.

An đảo mắt nghĩ, hay là không đi, mà chỉ gửi quà thôi, thì món quà có ít hơn cũng thoả đáng.

Dạo gần đây An phải phụ với Bình để chu cấp mẹ và đứa em kia, sắp tới sẽ mở cho bà một siêu thị mini để kiếm thêm phí sinh hoạt nên An cần phải dành dụm.

Quyết định cuối cùng, An sẽ tìm cớ không đi.

Vừa nghĩ đến đó, An lại nhận tin nhắn của Đại.

Từ sau buổi tối hôm đó, An với Đại trở thành bạn, họ thường nhắn tin qua lại.

Tuy vậy cô cũng hạn chế nhắn tin với anh, tránh cho mấy tên hacker thiếu thốn nào đó hack tài khoản của anh thì cô cũng bị tóm theo.

Sau hôm đó An bận việc của An, Đại bận việc của Đại nên thỉnh thoảng có nhắn vài câu trêu chọc.

Đại: Tối sinh nhật Hoàng, đi mua quà với anh không?

An: Khôngggggggggggg

Đại: Sao vậy?

An: Dạo này mặt mũi anh trên báo nhiều lắm, em không chống đỡ được tin tiếp theo đâu.

Đại: Mấy tin đó là tin trước kia, tụi báo chí không có tin mới nên chúng load tin cũ đó. Dạo gần đây anh cực trong sạch.

An: Thế thì em càng không nên vấy bẩn anh, anh hãy cứ gìn giữ sự trong trắng của mình như thế đi.

Đại: Không đi cùng anh thật sao?

An: Không đi, với lại tối nay nhà em có việc rồi, em không đến sinh nhật Sếp được đâu.

Đại: Việc gì? Anh giúp được không?

An ngẫm nghĩ một lúc rồi nhắn lại.

An: Chắc là được, vài hôm nữa em sẽ gọi điện nhờ vả anh nhé.

Đại: Ok!

Đại có mối quan hệ rất lớn, việc tìm kiếm mặt bằng tốt để mẹ cô mở một siêu thị mini, An nghĩ anh có thể giúp được.

An mua cho Hoàng một đôi sneaker của Nike, mẫu mã thời trang, chất liệu mềm mại mà giá lại vừa túi tiền.

An gửi quà cho Lão Tôn, nhờ anh tặng cho sếp, cô có việc nên không đến dự được.

An về nhà mới nhắn tin cho Sếp.

‘Chúc sếp sinh nhật vui vẻ, thêm tuổi mới thêm thành công. Best wish for you’

Hoàng nhận được tin nhắn lại rơi vào trầm tư, anh không nghĩ rằng cô trốn tránh anh đến mức không đến dự luôn cả sinh nhật của mình.

Sau này mỗi lần nhớ lại, An luôn cảm thấy có lỗi với anh cho nên cứ đến Sinh nhật anh, cô luôn bù đắp cho anh.

Sau này An mới biết đó là buổi sinh nhật nhạt nhoà nhất của anh.

----

Trở về nhà, An mua cho mẹ một món quà, rồi đưa cả nhà ra ngoài ăn.

Vậy là kết thúc một ngày lễ.

Vài ngày sau đó, An trổ tính làm biếng, mọi chứng từ gì cô cũng đều nhân tiện Thảo sang phòng Sếp thì cô gửi theo.

Nhìn sấp công văn trình kí kia, đáng ra An là người phải đem đến trình bày thì nay cô lại nhờ Thảo đem tới.

Hoàng đưa tay vuốt chặt hàm lạnh lùng.

Cô không muốn chạm mặt với anh sao?

Ngày công tác tới gần, An chuyên chú hoàn thành công việc ở công ty.

Số liệu cuối năm ngày càng nhiều, An cặm cụi làm việc đến mức bỏ lơ luôn điện thoại.

Thông báo của nhóm lão Tôn và Tú, thông báo của Đại, thông báo tin nhắn của Sếp, ngay cả tin nhắn bảo cô mua bao cao su của Bình cô cũng bỏ xó luôn.

Ngày 2/11, đối với người khác thì là ngày làm việc bình thường, đối với một số người lại trở nên đặt biệt.

Ví như Hoàng.

Biết An đang trốn tránh mình nên Hoàng bảo lễ tân đặt nhà hàng để công ty cùng liên hoan, đến lúc đó Tú với lão Tôn sẽ cho mọi người biết hôm nay là sinh nhật An, vừa khéo anh xem như là tổ chức cho cô.

Nhưng đó là tính toán của anh, sự thật thì…

Chiều hôm ấy mọi người làm xong việc rồi kéo nhau ra nhà hàng luôn, ai đi xe người nấy.

Hoàng đã đến nhà hàng trước, nhìn dòng người kéo nhau đến rồi nhưng vẫn không thấy An.

Cho đến khi cả công ty ổn định chỗ ngồi rồi thì anh nhắn tin cho An.

Hoàng: Sắp đến chưa?

Khoảng năm phút sau An nhắn lại.

An: Hôm nay em không đi, em có điểm danh với lễ tân rồi.

Hoàng nhíu mày.

Hoàng: Sao vậy?

An: Hôm nay là sinh nhật em, gia đình tổ chức ở nhà cho em rồi.

Hoàng: Sinh nhật? Không mời tôi sao?

An ngẫm nghĩ có chút ngại, sinh nhật người ta, người ta mời mình. Tới sinh nhật mình, mình lại im lặng, rất khó xử.

An: Em không biết khi nào sếp mới về, hơn nữa thấy sếp đặt tiệc với mọi người trong công ty rồi nên em không nói.

Lý do An đưa ra cực kỳ chính đáng, nhưng sao Hoàng có thể chấp nhận được.

Hoàng: Cô chưa mời làm sao biết tôi không đi.

An nghĩ Hoàng chỉ giận lơi, nên cũng đáp lấy lệ.

An: Vậy bây giờ em mời sếp, sếp có đi hay không?

Hoàng: Mời chả có tí thành ý nào.

Nghĩ Hoàng chỉ làm khó mình.

An: Em thật lòng muốn mời sếp mà.

Hoàng: Coi như cũng thành tâm.

An gửi icon mặt cười nịnh nọt cho anh.

Cuộc nói chuyện kết thúc, những tưởng như vậy là xong. Vậy mà 20 phút sau, điện thoại An reo lên, Sếp gọi nói với cô anh đang ở ngoài.

An trố mặt ngạc nhiên, anh đến thật sao?

Nhà Bình không tính là mặt tiền, nhưng cũng nằm trong hẻm lớn. Hoàng đậu xe bên cạnh vẫn còn lối đi cho người khác nên cũng thuận tiện, chỉ là tiếng động cơ anh gây chút chú ý đến người khác, hôm nay anh lái chiếc Peugoet thường ngày anh dùng để đi làm đến.

An ra đến nơi, hôm nay cô mặc bộ váy bằng vải voan hồng nhạt với họa tiết hoa cúc nho nhỏ trải khắp bộ váy, tay váy lửng có dây buộc nơ, cổ áo cũng đính nơ tương tự mang hơi hướng cổ điển, trông cô lại nữ tính nhẹ nhàng hơn ngày thường.

“Sếp tới thật sao?”