Hoàng nhíu mày thất vọng “Vậy là cô mời lơi?”
Nhận thấy mình hơi thất lễ, An sửa lại “Không có, em không thấy sếp trả lời gì nghĩ sếp không đến, vì sếp đang ở buổi liên hoan công ty mà”
“Ở buổi tiệc có chút không thoải mái nên rời đi từ sớm rồi”
“À, vậy sếp vào nhà đi, cũng sắp bắt đầu rồi, chỉ toàn người trong nhà thôi”
Nào có ai như anh, ép người ta mời đến, anh vác mặt đến lại còn tỏ thái độ giận dỗi.
Một nhóm người đang vui chơi, tự nhiên lọt vào một người không quen biết, không khí thật sự có hơi ngượng ngùng. Còn vị thần thánh kia với mục tiêu tiếp cận người nhà của ai đó cho nên người không ngại ngùng duy nhất chính là anh.
Cũng may anh là nhà kinh doanh nên việc giao tiếp với mọi người không bị trở ngại gì, chỉ khoảng độ nửa tiếng anh có thể hòa hợp được với tất cả mọi người.
Anh lấy lí do An hài hước, biết trước biết sau nên ở công ty có chút ưu ái cô, biết hôm nay sinh nhật cô nên đến chúc mừng.
Bình gật đầu cảm ơn, nhưng trong đó, Nam lại nhìn Hoàng với vẻ mặt khó chịu.
Hoàng nhận thấy, trong đám người kia có một anh chàng nhìn An cực kì âu yếm nhưng nhìn anh lại cực kì chán ghét.
Đó chính là bản lĩnh đánh hơi của những người đàn ông với nhau.
Tiệc nướng BBQ, họ không uống bia như thường ngày, hôm nay họ uống loại thức uống của công ty An.
Lúc trước uống thử có chút thích, mùi vị cũng sang trọng, hơn nữa lại phù hợp với Hương.
Thay vì những người khác, ăn uống no nê xong thì sẽ đi hát karaoke chẳng hạn thì đối với nhóm người của An, sau khi ăn uống no nê thì họ sẽ nhảy.
Nhóm nhảy tập hợp lại mở nhạc và nhảy cùng. Hương và Bình không tham gia, Hoàng thì đang cố gắng gần gũi hơn với Ti, anh cố gắng nghe giọng nói của Ti, cái giọng nói nếu không ở chung thì sẽ không hiểu được.
Chốc chốc Hoàng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía An, cậu bạn kia lúc nào cũng kè kè nhảy kế bên An, lại còn ghép đôi nhảy cùng, nhìn vô cùng chướng mắt.
Hoàng cúi đầu nói với Ti.
“Lần sau Ti gặp chú thì Ti sẽ gọi như thế nào?”
Ti nhìn anh ngơ ngác.
“Ti phải gọi là ba, nghe chưa? Nghe chú hỏi lại nè, lần sau khi gặp lại chú thì Ti sẽ gọi là gì?”
Ti vẫn chưa hiểu hết những từ ngữ mà anh nói.
Hoàng cũng kiên trì, lặp đi lặp lại nhiều lần cuối cùng Ti cũng trả lời theo đúng ý anh.
“Lần sau, Ti gặp lại chú thì Ti sẽ gọi là gì?”
“Là ba” sau khi bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần, trả lời rụt rè nhiều lần, quan sát sắc mặt anh thì lần này Ti dõng dạc trả lời. Thấy anh cười vui vẻ khen cô giỏi, cô bé liền biết rằng mình đã làm đúng.
Hoàng tự nhiên nhờ Bình chụp ảnh
“Chụp với nhân vật chính một tấm đi, để về khoe với đám kia rằng chỉ có tôi mới được mời thôi”
Đó là tấm hình đầu tiên của cô và anh.
Xong tiệc, An tiễn Hoàng ra về, lúc chỉ có hai người, anh hỏi.
“Dạo gần đây cô đang trốn tôi gì sao?”
An ngơ ngác hỏi “Trốn điều gì ạ? Em có gì mà phải trốn Sếp?”
“Bình thường tôi thấy cô chọc ghẹo tôi ghê lắm mà, sao dạo gần đây hiền hẵn vậy?”
An cười “À, lúc đầu nghĩ sếp còn độc thân thì trêu chọc Sếp tí cho vui, còn bây giờ thì hạn chế lại bớt, tránh những hiểu lầm không đáng có”
Hoàng nhíu mày nhìn An, quả nhiên là có khúc mắc “Bây giờ thì sao? Bây giờ tôi vẫn vậy mà”
“Bây giờ Sếp có người yêu rồi thì phải khác, người rộng lượng đến cỡ nào cũng không thoải mái khi thấy có nhân viên nữ nói chuyện trêu chọc bạn trai mình. Không cần biết có dụng ý gì hay không nhưng bản thân họ sẽ cảm thấy cực kì khó chịu, vô tình lại ảnh hưởng đến chuyện tốt của sếp”
Hoàng cười khẩy, bây giờ bên anh xuất hiện bạn gái mà chính anh còn không biết nữa đấy
“Ai nói cho cô vậy?”
An thật thà “Em nghe chị Thơ R&D nói”
À, Hoàng đã hiểu cả rồi.
“Không có, vì tôi không muốn liên quan gì tới người cũ nữa nên lấy đại lý do đó nói với cô ta. Chứ người mới tôi còn theo đuổi chưa xong nữa”
An cười trêu chọc “Vậy ý Sếp là người cũ đang cố níu kéo Sếp, rồi Sếp đang theo đuổi người khác nhưng không thành. Sếp đúng với câu ‘theo tình tình chạy, chạy tình tình theo’ luôn đó”
Hoàng lườm cô, nếu không phải sợ cô mặc cảm, né tránh thì anh còn phải vòng vèo như thế này sao.
Anh biết nếu anh nói ra thì không dễ gì cô chấp nhận, với tính cách cô có khi còn biến mất luôn cũng nên.
Vẫn là nên nấu ếch từ khi nước còn lạnh.
“Thôi bỏ đi, theo đuổi người ta còn lâu lắm, cho nên cô cứ nhắn tin bình thường đi. Đi công tác nơi xứ người lúc buồn chán có người nói chuyện tào lao còn vui được tí”
“Được rồi, gì chứ trêu chọc người khác là nghề của em”
Hoàng yên tâm lái xe ra về, tâm trạng không tồi.
Tháng này là lễ mừng thọ của ông nội Lê, nên anh phải về biệt thự của nhà họ Lê ở Quận 2.
Lễ mừng thọ được chuẩn bị rất tỉ mỉ, từ khâu khách mời cho đến đặt lễ.
Lễ mừng thọ này ông sẽ công bố chia cổ phần cho các cháu trong nhà.
Cổ phần của ông nằm ở tập đoàn mấy đời nhà họ Lê, tổng công ty kinh doanh đồ gỗ, chẳng liên quan gì đến công ty tự anh khởi nghiệp.
Ai cũng nịnh bợ, lấy lòng ông nội và anh cũng bị ba mẹ kéo theo.
Ba anh là thứ tư tên Huy, có một trai một gái, em gái anh nhỏ hơn anh năm tuổi.
Bác hai, bác ba, Cô út, trai gái đêu có đủ.
Để được ông nội vui, thì mọi người thường sẽ làm theo lời ông nội, dù bản thân không thích.
Hiện tại sắp tới thượng thọ 80 tuổi của ông, nên bọn họ cố chiều ông thêm vài năm nữa.
Hoàng trở về biệt thự nhà họ Lê, trời cũng đã khuya, rất ít người còn thức.
Hoàng đi vào bếp lấy nước uống thì thấy mẹ anh và cô út đang trong bếp, họ đang nói chuyện, thấy anh liền im lặng.
Hai người nháy mắt đá mày nhau rồi mẹ anh lên tiếng.
“Ông của anh hỏi chuyện thành gia lập thất của anh thế nào rồi? Tôi đây không biết đường mà trả lời nữa rồi”
Hoàng uống nước xong đút tay túi quần quay người nhìn bà rồi cười “Mẹ thấy sao thì cứ nói vậy thôi, sao phải nói dối ông? Độc thân thì nói độc thân chứ làm sao?”
“Anh” Bà Liên thoáng chốc tức giận.
Cô Út Huyền phải níu tay chị dâu mình, bà nói thay.
“Được rồi, nếu độc thân thì tốt, ông con cũng đã chuẩn bị cho con xem mắt rồi. Con gái của ông Lucas Thụy, con chắc cũng có gặp qua rồi đấy”
Hoàng vẫn dửng dưng xem như đó không phải là chuyện của anh.
“Mọi người vất vả rồi, con chỉ mới ba mươi hai tuổi mà mọi người xem con như năm mươi hai tuổi rồi không bằng. Đâu phải nhất thiết phải kết hôn thì con mới sống được, rồi con gái người ta đâu phải tem nhãn gì mà muốn dán đâu cũng được”
“Ông anh đã tám mươi tuổi rồi, đừng có mà làm phật lòng ông” Bà muốn nhắc nhở anh về số cổ phần sắp được chia, nhưng có cô Út ở đây, nói trắng ra thì không tiện.
“Không có chuyện gì nữa thì con lên phòng đây” Hoàng bỏ ngoài tai những gì hai người họ nói, quay người đi thẳng một nước lên trên phòng.
Hai người rõ ràng biết tình cách anh ngang bướng nên sẽ không nghe lời, vốn muốn khuyên bảo anh nhiều hơn nhưng anh lại không nghe.
Trong dòng họ Lê, con cháu sau khi học xong đều vào công ty nhà làm việc, chỉ có Hoàng là tự mình thành lập công ty, tự mình xoay vốn để hoạt động, đến nay công ty hoạt động đã gần sáu năm và đã có được thành tựu nhất định.
Theo điều tra của gia đình thì công ty của anh mỗi năm Doanh thu đều cao hơn năm ngoái, sắp tới anh còn có dự định niêm yết và phát hành chứng khoán.
Một khi con rồng đã lớn mạnh thì không có ai có thể kiềm hãm nó được.
Hoàng về phòng mình, theo thói quen lấy hết những đồ dùng trong túi ra ngoài để đi tắm.
Hoàng xoa xoa chiếc ví được ai đó tặng, khóe môi cong lên.
Anh không hề nghe được tiếng bước chân từ đằng sau.
Đột nhiên có bàn tay rút nhanh chiếc ví ra khỏi tay anh, khi anh ý thức được thì chiếc ví đang nằm trong tay Hân, em gái anh.
“Vào phòng sao không gõ cửa?”
“Là em gõ cửa mà không thấy anh trả lời”
“Tức là anh không muốn cho em vào” Hoàng với tay lấy lại chiếc ví, nhưng Hân lại đem giấu về sau.
Hoàng nhíu mày nhìn Hân.
Hân đưa lên trước mặt xem xét, nhìn thấy logo dập chìm trên ví cô khinh thường. “Sao vậy? Từ khi nào mà anh dùng chiếc ví rẻ tiền như vậy?”
“Hân” Hoàng đanh giọng lại quát cô.
“Tức giận vậy sao? Ai tặng hả? Gái tặng anh?” chuyện Hoàng hay quát cô, cô sớm đã quen, cô sáp tới gần anh hỏi.
Hoàng không trả lời, mạnh tay giữ lấy tay cô rồi đoạt lại chiếc ví. Hân nhăn mặt đau đớn, xoa tay.
“Làm như báu lắm, có vài đồng bạc”
Hoàng cất lại ví trong túi quần, nhìn Hân cảnh cáo.
“Em coi lại cái miệng mình đấy, nếu mà giữ kiểu nó chuyện đó nữa thì đừng lại gần anh. Hỗn láo riết rồi quen”
“Em nói có gì sai mà anh la em, anh không xem lại gia đình mình ở đâu mà anh lại đi nhận chiếc ví đó, còn xem nó như báu vật. Lúc trước chị Vy tặng đồ cho anh, anh còn có thể cho em, bây giờ động tới cái ví anh nhìn em giận dữ vậy làm gì?” Hân gân cổ lên cãi lại, lúc đầu cô chỉ định trêu đùa anh, nhưng anh phản ứng mạnh hơn cô nghĩ làm bản thân cô cảm thấy ấm ức.
Hoàng không cãi nữa, đứa em này của anh ầm ĩ từ nhỏ tới giờ, nhận được sự nuông chiều trong nhà nên chẳng thể sửa đổi được tính cách.
Hân lôi điện thoại ra, lục lọi một hồi rồi đưa đến trước mặt anh. Vừa nhìn tấm hình Hoàng liền nhận ra, đó chính là lúc anh và An uống bia xong với lão Tuý bên Hải quan.
An bị bụi bay vào mắt, anh cúi người thổi cho cô.
Ở góc chụp lại nhìn ra thành anh đang hôn cô, may mắn là gương mặt cô bị anh che đi.
“Mày theo dõi anh?” Cảm xúc trong Hoàng dần dần không thỏa hiệp, tức giận trong anh nhen nhóm lên từ từ.
“Đúng rồi sao? Vậy anh có người khác bên ngoài là thật?”
“Sao? Muốn kiếm chuyện?”
“Em muốn biết cô ta là ai mà anh có thể từ bỏ chị Vy?”
“Hân này, tốt nhất là em nên xóa tấm ảnh đó đi. Và đừng xen vào chuyện của anh. Nếu anh mà biết em để lọt tấm ảnh này cho người lớn trong nhà biết, thì em cũng biết tính anh rồi đấy. Ai làm chuyện bé xé ra to còn chưa biết đâu. Em cũng hai mươi bảy tuổi rồi, đừng giở thói trịch thượng, đừng tưởng nắm được điểm yếu của người khác rồi thì nghĩ mình là quan” Hoàng lạnh lùng cảnh cáo.
“Bây giờ anh lại đe dọa ngược lại em?” Hân thất vọng nói.
“Anh nói rồi, chuyện của anh đừng xen vào. Đừng lấy anh ra làm đề tài bàn luận của cả nhà. Em thử đưa tấm ảnh này cho người lớn xem, xem thử cái nhà này rồi sẽ thành cái dạng gì?”
Hân không nói tiếp được nữa, dùng dằng quay người bỏ đi.
Hoàng thở hắt ra. Dù nói vậy nhưng anh cũng thật sự lo sợ, sợ cô em ngang ngược của mình bù lu bù loa lên.
Gia đình anh cũng tính là hào môn, quan trọng môn đăng hộ đối, nếu để họ biết đến sự hiện diện của An e rằng anh không thể nào bước đến gần cô được nữa.