Chương 21: LÊ GIA

Những ngày sau đó, Hoàng nhìn thấy Hân như nhìn thấy không khí, không chảo hỏi hay chọc giỡn với nhau như trước.

Ở nhà anh cũng ít nói chuyện hơn, chỉ khi ai hỏi anh mới trả lời cho phải phép.

Bác ba Hải cười đùa nói “Khi nào nhà Huy mới đãi tiệc nào?”

Ý Bác ba rất rõ, ám chỉ đến tiệc kết hôn. Ông Huy là ba của Hoàng chỉ cười. Hoàng bèn lên tiếng.

“Cháu vẫn còn đang chạy nước rút với công ty riêng, chắc vài năm tới”

Nhắc đến chuyện này, ông nội Lê ngồi bên cạnh cũng không thể ngó lơ được nói “Sự nghiệp cũng quan trọng đấy nhưng ông bà có câu, thành gia lập nghiệp. Gia đình anh còn chưa có thì nói gì đến chuyện lập nghiệp”

Hoàng chính là một trong những đứa cháu không sợ uy nghiêm của ông nội, chẳng qua anh chỉ kính trọng, tuyệt nhiên không chút sợ hãi, anh cười đáp “Vẫn là nên có sự nghiệp rồi tính đến chuyện cưới vợ, chẳng may cưới về rồi không có sự nghiệp thì vợ con châu để cho ai nuôi?”

Đối với những đứa cháu khác, ông nói một thì bọn họ không dám nói hai, cứ theo lời ông mà làm, chỉ có đứa cháu này, cứ phải cãi lại ông, chọc cho ông tức lên thì mới vừa lòng.

“Nhà ta chưa yếu thế đến mức không thể nuôi được dâu” Ông nội Lê dằn mạnh gậy baton trong tay xuống nền tạo ra âm thanh chấn động làm ai cũng nín thở quan sát.

“Nếu vậy cháu cưới người tàn tật về cũng được chứ gì? Dù sao nhà cũng có của ăn của để, miễn có vợ là được rồi” Hoàng cười.

“Anh...Được lắm, anh muốn chọc cho tôi tức chết phải không?”

“Cháu đùa ông thôi, hiện tại cháu chưa muốn cưới vợ, khi nào sẵn sàng thì cháu sẽ dắt về ra mắt với mọi người” lúc đó anh sẽ trở nên lớn mạnh để có thể bảo vệ được người anh yêu thương khỏi sự đay nghiến của gia tộc này.

Thấy thái độ Hoàng có nhượng bộ, ông nội Lê cũng không muốn làm căng ông nói “Tối nay con bé Thuỳ đến, anh trở về nhà sớm sớm, đừng có làm mất mặt cái nhà này”

Hoàng đứng lên đi làm “Cháu biết rồi!”

Trời giữa tháng 11, nghe nói thời gian này ở Đà Nẵng rất lạnh, trời Sài Gòn chẳng bao giờ có được không khí lạnh cho nên cô phải chuẩn bị.

Tan làm An ghé các cửa hàng đồ thu đông dạo quanh. Nghe nói chuyến công tác này ít thì năm ngày nhiều thì mười ngày.

Sếp phải có mặt ở văn phòng chi nhánh để tạo năng lượng làm việc cho mọi người, rồi theo dõi mọi người làm việc, tiếp đó lại làm việc với cơ quan thuế, sau đó lại làm việc với cảnh sát thị trường.

Ban đầu An chỉ lo ngại việc Sếp có người yêu rồi mà đi công tác riêng như vậy sẽ bị ảnh hưởng không hay?

Nhưng giờ thì nhẹ đầu rồi.

Còn lại địa phương kia, không hề làm cô phải lo nghĩ hay sợ sệt, quá khứ cô đã vứt thì không bao giờ cô nhìn lại, và đương nhiên nó không chút ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

An dạo vong quanh trung tâm thương mại, một cửa hàng có cả đồ nam và nữ. An lựa cho mình vài bộ đồ dày một tí, khăn ấm, áo khoác.

Lúc tính tiền An có nhìn thấy áo khoác dạ kiểu măng tô màu đen, của nam, cô liền nghĩ có nên mua cho Sếp hay không?

Dạo này thấy anh đi làm rồi đúng giờ tan ca là về không đi làm vài chén với đám người Tú, lão Tôn, không biết đã có chuẩn bị đồ gì hay chưa.

Nghĩ tới nghĩ lui, An quyết định mua, dù sao anh chẳng tiếc tiền để thưởng cho cô, cô cũng nên chi thoáng để lấy lòng sếp chứ.

Dáng người sếp rất cao, anh thường mặc áo sơ mi cổ trụ đơn sắc, trông rất là nam tính, khoác thêm áo dạ ở thời tiết nào cũng không thấy bức bối, trông vô cùng hợp.

Bởi vậy dân mạng mới đồn tai nhau, mặc gì không quan trọng, quan trọng là bạn phải đẹp, phải đẹp, phải đẹp.

Nhìn chiếc áo dạ An gửi qua, Hoàng ngồi trong đám tiệc cười ngây ngốc.

Hoàng: Sao không rủ tôi đi mua cùng.

An gửi một icon lườm anh.

An: Nghe nói hôm nay là thượng thọ ông nội của Sếp.

Hoàng: Ừm!.

An: Vậy em rủ sếp sẽ đi sao? Mua tặng sếp thì sếp dùng đi ngại cái gì. Lần sau có họp thì đừng có chửi em là được rồi

An gửi tiếp một cài icon nịnh bợ.

Hoàng gửi lại An nhiều icon phẫn nộ.

Hoàng: Từ lúc cô vào làm tôi có chửi cô lần nào chưa?

Tiếp sau đó là một tràn icon nịnh bợ được An gửi đi.

Hoàng khúc khích bật cười.

Hân đi đến, trông thấy hết mọi hành động ngu ngốc của anh mình mà trong lòng cô cực kỳ tức tối. Lại là đứa con gái rẻ tiền kia nữa.

“Ông gọi anh sang bàn ngồi kìa”

Hoàng đứng lên kéo kéo lại bộ suit mà lâu lâu mới mặc nó. Cuối cùng cũng tới, không trốn tránh được, hy vọng nó trôi qua nhanh.

Dáng người anh cao, cộng thêm gương mặt tuấn tú, đôi mắt sâu nằm dưới sóng mũi cao vút, mặc trên người bộ suit càng làm anh lịch lãm hơn.

Thuỳ và Thuý đều là con gái của ông Lucas Thuỵ.

Người được ghép đôi với Hoàng là Thuỳ, kém anh bốn tuổi. Song người thật sự thích anh thì chính là Thuý kém Hoàng tận bảy tuổi, biết mục đích của ba dắt chị mình đi là gì cô liền đi theo.

Thuỳ là một bác sĩ nhi ở bệnh viện quốc tế Vinmec, ở tuổi này cô cũng có người trong lòng, lần này đến cũng để chiều lòng người lớn.

Lúc nhỏ bọn họ có gặp nhau vài lần, cũng xem như quen biết, Hoàng gật đầu chào hỏi.

Từ lúc Hoàng đến, Thuý bỗng im lặng, ngoan ngoãn làm một quý cô đoan trang.

Hoàng nhịp chân nôn nóng dưới bàn, điện thoại trong túi quần anh rung lên liên tục, làm anh mất tập trung lắng nghe người lớn nói gì.

Một hồi sau, người lớn cười nói đứng lên, để chỗ cho bọn trẻ các anh ở lại.

Hoàng lập tức lôi điện thoại ra xem tin nhắn, toàn là tin nhắn trong nhóm chat Đại, Huân, Bảo vậy mà làm anh nhấp nhổm không thôi.

Thuỳ giữ khoảng cách với Hoàng, chỉ hỏi thăm những chuyện công việc, lâu lâu nhắc lại chuyện cũ.

Trong nhóm chat.

Đại: Mặt bằng chỗ Đại học Công Nghiệp của đứa nào vậy?

Mọi người đầu tư Bất Động Sản ở công ty Huân rất nhiều, dường như không thể nhớ nổi nó là của ai quản lý hoặc đã rao bán hay chưa.

Huân: Làm gì?

Đại: Chuyển lại cho bạn đi.

Vốn đây là mặt bằng Hoàng đã đầu tư nhưng hiện tại còn đang làm giấy tờ, hiện thời trên mặt pháp lý thuộc quyền sở hữu của công ty Huân.

Huân: Tao hỏi để làm gì để biết đường ra giá.

Đại: Bạn muốn cho thuê để mở siêu thị mini.

Huân: Vậy đưa contact đây, tao cho thuê.

Đại: Nói chung nhượng lại cho tao mặt bằng đó đi.

Huân: Mày đừng nói là mày lại làm vì gái đó nha!

Hoàng đọc hết tin của hai người nhắn nãy giờ, anh cũng có linh tính gì đó trong việc này.

Đại xưa giờ không quan tâm tới số tiền lẻ thuê mặt bằng gì, trước giờ chỉ đầu tư đất và bán ra khi có lời.

Đại không thích quản lý.

Nghĩ ra chút nghi ngờ, Hoàng liền nhắn tin cho An.

Hoàng: Cô muốn thuê mặt bằng sao?

An đọc tin nhắn của anh mà suýt giật mình, cô chỉ mới vừa nhắn cho Đại cách đây vài phút, sao giờ Sếp lại biết rồi.

An: Anh Đại nói cho Sếp biết hả?

Hoàng hít một hơi thật sâu, xương hàm anh hiện rõ vuông vứt dưới cằm.

Hoàng: Sao không hỏi tôi?

An không hiểu câu hỏi của Sếp, đúng hơn là An không hiểu tại sao Sếp lại hỏi mình như vậy.

An: Em không biết Sếp có cho thuê.

Hoàng: Tôi có, đừng hỏi thằng Đại nữa.

Cái gì đây? Sao lại có giọng điệu ra lệnh ở đây? An ngớ người đọc lại mấy tin Hoàng vừa gửi, đọc kiểu nào cô cũng thấy như anh đang trút giận lên người cô hết vậy.

Thấy An không trả lời, Hoàng lại nhắn thêm cảnh cáo.

Hoàng: Nghe không?

An: Em biết rồiiiiiiiiiiiiiiiii!.

Nhìn thấy dòng chữ tin nhắn như cách nói chuyện tưng tửng của cô, mọi khó chịu đều dần tan đi.

Thuỳ và Thuý ngồi ngay ngắn đợi anh làm việc, nhìn biểu cảm trên cơ mặt anh, họ nghĩ rằng công việc đang gặp trục trặc và đã được giải quyết.

Lúc này Hoàng mới nhắn tin vào nhóm chat.

Hoàng: Không chuyển.

Đại: Nể mặt bạn tí đi, nhường cho bạn đi mà.

Hoàng không trả lời nữa, anh vui vẻ cất điện thoại vào túi rồi quay trở về cuộc trò chuyện.

“Anh Hoàng còn độc thân sao?” Thuỳ lên tiếng hỏi.

Hoàng chậm hai giây rồi trả lời.

“Ừ, còn độc thân!”

“Vậy anh Hoàng thích mẫu người như thế nào?”

“Có lẽ là năng động, hài hước” Hoàng cười nhạt, trong đầu anh liền lập tức hiện lên một người.

Thuỳ thấy vậy, liền đá chân ra hiệu cho Thuý, bình thường Thuý ở nhà cũng hay tưng tửng làm trò, có lẽ cũng phù hợp với mẫu người của Hoàng nói.

Thuý bạo gan nói “Anh Hoàng em hỏi anh, đầu anh đập vào gạch thì cái nào đau hơn?”

Hoàng lại nhớ tới có người nào đó muốn mắng người khác, cô cũng hỏi câu này.

Lúc mới vào anh giao cho cô và Tú đảm nhận chương trình thử thách để tạo hiệu ứng trên cộng đồng mạng. Chiến kiên quyết không nghe theo ý kiến của An, vì cô không có chuyên ngành marketing.

Cô cũng vu vơ hỏi “Ê, bây giờ quả trứng đập đầu vào đầu mày đau hay cục gạch đập vào đầu mày đau hơn?”

Chiến đắc ý cười, câu này trên mạng, anh có biết “Cái đầu em đau”

An lắc đầu “Không, là quả trứng với cục gạch đau, bởi vì cái đầu mày cứng hơn tụi nó. Đồ cứng đầu!”

Lúc đó bọn họ họp nhau ở chỗ phòng Kinh Doanh, vừa xuống lầu anh chứng kiến hết thảy.

Hoàng vui vẻ trả lời “Cục gạch đau!” vì anh cũng thuộc dạng cứng đầu.

“Không trái tim em đau” Thuý cười nói.

Hoàng chỉ cười, cũng là câu chuyện cười nhưng nó không khiến anh để ý tới.

Thuý thấy vậy thừa thắng xông lên tiếp tục kể chuyện.

“Trên đường có một bọc tiền và một bọc hạnh phúc thì anh sẽ lấy bọc nào?”

Anh lại nghĩ tới cô gái nào đó. Trên dọc cổ tay cô có xăm dòng chữ ‘freedom’ theo nét chữ kí, phải nhìn kỹ mới đọc ra.

Có lần Tú hỏi cô chữ gì, cô đưa tay đến gần cho Tú xem kỹ nhưng Tú vẫn đọc không ra.

Rõ rành rành vậy mà đọc không ra, đừng sỉ nhục tay nghề anh cô vậy chứ.

Cô giận dỗi nói “Là chữ Thủ Dâm không dấu, nhìn ra chưa?”

Tú ngây thơ “À” một tiếng.

An thật muốn đánh vào đầu Tú một phát. Nói vậy mà Tú cũng tin, lại còn à?

“Mày điên hả? Nói vậy cũng tin, là chữ freedom đó bà nội”

Hoàng rõ ràng cũng nhìn thấy chữ đó là freedom nhưng chẳng hiểu sao Tú lại nhìn không ra.

Tú bị cô chửi cũng không tức giận, cười hỏi “Ý nghĩa gì?”

“Thì cần cái gì xăm cái đó thôi”

“Tao tưởng mày phải xăm money mới hợp chứ? Nếu là tao tao xăm money” Tú trêu chọc.

“Vậy mày đi bán thuốc phiện đi, mau có tiền”

“Rồi tao ở tù cho mày đi thăm cho thắt chặt tình cảm ha?” Tú nói, nhưng lại nghĩ có chút không đúng liền bồi thêm “Thì cũng cần tự do, nhưng vẫn cần tiền hơn”

An cười “Vậy giờ nghèo mà ở ngoài hay giàu mà ở tù. Muốn money hay freedom”

Tú bị bắt bí, anh không trả lời lườm An đang cười khoái chí.

Hoàng ngồi bên cạnh cũng cảm thấy thú vị.

Quay trở lại thực tại, Hoàng ôn tồn nói “Anh không lấy cái nào hết”

Thuý hỏi “Tại sao?”

“Vì mấy cái đó anh không thiếu.”

Nếu có bọc nào chứa cô trong đó thì anh cầm đi ngay không suy nghĩ.

Vốn Thuý muốn dẫn dắt câu chuyện, nghĩ Hoàng là người làm ăn nên sẽ chọn bọc tiền, sau đó cô sẽ nói cô chọn bọc hạnh phúc vì cô đang thiếu hạnh phúc, nhưng hình như câu chuyện không theo đúng ý cô nên có chút bối rối.