Chương 22: CÓ THỜ CÓ THIÊN, CÓ DUYÊN CHẾT LIỀN

Ngồi lại một lúc, sau Hoàng tạm biệt rời đi, anh đến những đối tác của tập đoàn mà anh có quen biết để tiếp chuyện.

Đại chờ hoài không thấy Hoàng trả lời, anh nhắn tin riêng cho Hoàng.

Đại: Mày có ý gì với An?

Hoàng:????

Đại chụp lại tin nhắn An vừa mới nhắn cho mình, nói rằng Sếp sẽ tìm mặt bằng giúp cô, anh hiện tại còn nhiều dự án, nhiều cuộc thi nên cô không làm phiền anh nữa.

Hoàng: Ừ

Đại: Ừ là sao? Mặt bằng đó sao không nhượng cho tao?

Hoàng: Không.

Đại: Mày muốn làm gì?

Hoàng: Tao muốn nuôi người ta.

Đại bị chấn động khoảng độ một phút sau đó tiếp tục nhắn.

Đại: Mày thích An?

Hoàng: Ừ!.

Sau đó Đại không nhắn lại gì nữa.

Hoàng cho An thuê lại mặt bằng đối diện trường học với giá ba triệu một tháng.

Đương nhiên An không muốn nhận, nơi này hai mươi triệu cũng chẳng thể thuê nổi đừng nói gì ba triệu và cô cũng chưa hề nghĩ sẽ thuê ở đây.

Hoàng giải thích, vốn anh không cho thuê, chỉ mua đi bán lại thôi, nhưng bên công ty đòi chi phí quản lý đất là ba triệu một tháng, anh không muốn bỏ tiền nên cần người trả thay, nếu cô không thuê thì anh cho người khác thuê.

Đương nhiên An muốn thuê, cơ hội tốt như vầy cô không thể nào để lọt vào tay người khác được, nhưng cô vẫn cảm thấy ngại.

Cuối cùng cô thoả thuận với anh, xem như anh đầu tư mặt bằng, cô đầu tư hàng hoá, ăn chia theo lợi nhuận thu được 50:50.

Đối với Hoàng sao cũng được, miễn cô thấy thoải mái.

Bà Hoa nhận ra điểm đáng ngờ.

“Cậu giám đốc đó thích con hả?”

“Mẹ đừng nghĩ bậy bạ, tụi trẻ tụi con có gì là giúp đỡ nhau hết mình, sống thật tình với nhau chứ không phải khép nép như hồi thời của mẹ đâu!”

Mặc dù cách biệt thế hệ nhưng đôi mắt cậu kia nhìn An thì bà nhận ra được, bà không nói nữa.

Không phải là An không biết gì, An có nghĩ đến, cô cũng biết bản thân mình thay đổi như thế nào khi đứng trước anh nhưng cô không dám.

Một bước cũng không dám đi, bây giờ cô không phải sống cho bản thân cô mà còn có con cô nữa.

Cho nên đứng trước anh, cô không dám tỏ thái độ yêu thích rõ ràng, chỉ dừng lại ở khoảng cách những người bạn.

Và cô cũng xem như anh đối xử với cô tốt như bạn, cô sẽ không vì anh tốt với cô mà ngộ nhận bất kì điều gì.

---

Mỗi ngày 20 tháng 11 hằng năm, là ngày họp lớp của những người bạn cấp ba sinh sống và làm việc trong Sài Gòn.

Năm ngoái Hương vừa sinh xong, An lại phải chăm Ti và phụ giúp Bình nên không đi, năm nay có bà ngoại và hai đứa nhỏ cũng lớn rồi nên Hương và An gửi con cho ngoại và Bình để đi.

Lớp cô vào trong Sài Gòn lập nghiệp rất đông, lại thêm họ dắt theo nửa kia của mình nữa cho nên nhà hàng phải sắp xếp một bàn dài mới đủ.

An với Hương chơi với nhau từ nhỏ, lớn lên lại chung lớp.

Ở trong lớp không phải ai bọn họ cũng thân thiết cho nên hai người họ lựa chỗ ngồi cạnh những bạn bè thân quen.

Lúc còn đi học, tuổi trẻ bồng bột háo thắng, chia phe chia nhóm mà chơi.

Nhóm của Hương luôn đối đầu nói xấu nhóm của Châu.

Vấn đề cũng xoay quanh chuyện nam nữ của tuổi mới lớn.

Châu không thích Hương vì Khải là nam sinh thanh lịch mà Châu thích rất lâu lại đi tán tỉnh Hương. Hương từ chối, sau đó Khải lại quay sang tán Châu như một người dự bị.

Châu thích Khải nhưng lại không thích cái cảm giác bản thân mình chỉ là sự lựa chọn mà không phải sự ưu tiên nên quay ra ghét Hương, mọi chuyện Hương làm, những người Hương chơi thân đều làm Châu ghét theo.

Hơn 10 năm trôi qua rồi, An và Hương cũng không còn để tâm đến việc đó, có chăng cũng là nói chuyện không hợp nên không thường xuyên qua lại, có họp lớp thì cũng là gật đầu chào nhau, cùng chụp chung bức ảnh tập thể.

Sau này Châu và Khải chia tay, mọi người để ý là khi nào có Châu thì không có Khải, có lần Khải đến Họp lớp nhưng thấy Châu ở đó Khải liền ra về.

Chẳng hiểu nội tình bên trong là gì, sự chia ly của hai người họ ra sao mà đến thời điểm này Châu vẫn thường hay lườm nguýt khi thấy An và Hương.

Ví như ngày họp lớp hôm nay, cũng không phải là ngày vui vẻ gì.

Khi An và Hương liên tục nghe những câu.

“Cái miệng như hai miếng thịt bò rồi mà còn bôi cái màu son đó lên, không hiểu soi gương kiểu gì?”

Hương có gương mặt tròn, đôi mắt to tròn long lanh, đôi môi đày đặn gợi cảm như búp bê, hôm nay Hương son màu đỏ mận mà An tặng.

Lời kia rõ ràng đang nhắm vào Hương.

Hương và An bốn mắt nhìn nhau cười bất đắc dĩ, sao đến tuổi này mà còn trẻ con đến vậy?

Ở cuối bàn, có người trầm trồ:

“Dạo này Châu lên chức trưởng phòng rồi nha, chưa rửa ghế nữa đó”

À, còn một tật xấu của chúng bạn khi họp lớp nữa chính là khoe sự nghiệp và hỏi lương nhau để so sánh.

Thương, một cô bạn rất bao đồng, không giữ ý tứ nhiều đi hỏi một vòng công việc và lương của mọi người.

Hỏi đến An, An chỉ cười và nói giỡn “Làm công ăn lương, tuỳ tâm trạng Sếp.”

Những tưởng như vậy là bỏ qua, ai ngờ ở đâu đó lại chêm vào.

“Làm công ăn lương chứ có phải làm gái đâu mà tuỳ tậm trạng sếp, lương kí hợp đồng bao nhiêu chớ"

Người nói là Lam, không thân cũng không thù.

Có một số câu nói, bạn bè thân thiết nói ra sẽ là câu nói đùa vui, nhưng qua miệng của người không thân lại trở thành vô duyên.

Hương chịu không nổi, nổi lên tính côn đồ của mình nói “Có thờ có thiêng, có duyên chết liền. Mẹ nó ăn nói không lòi ra một miếng duyên nào luôn”

Bị Hương nói, Lam khó chịu, tức giận lớn giọng nói “Bạn bè chọc giỡn xíu làm thấy ghê, nhột quá hả?”

Hương hổ báo đập bàn đứng lên “Giỡn cái đách gì? Giờ ai nói mày đi làm đĩ mày có nổi điên không? Mẹ nó tuổi lên tới hàng ba rồi mà nói chuyện như mấy đứa trẻ ranh”

“Mỗi người giỡn một câu, nếu mà chảnh chó quá thì đéo ai dám đụng nữa đâu”

“Mẹ nó, mày thử nói lại một tiếng nữa tao nghe coi”

Xong.

Hương thành công hoá thân thành con nhóc quậy phá, lưu manh thời đi học.

Nhân viên trong quán nhìn họ với vẻ mặt lo sợ, ẩu đả xảy ra họ cũng bị liên luỵ ít nhiều.

An nói với Dũng lớp trưởng “Chi phí chia đều nha, có gì tao chuyển khoản qua sau, tui tao về trước, vui vẻ gì nữa đâu”

An trừng mắt với Lam “vô duyên mà tưởng mình thẳng tính”

An kéo Hương ra về, buổi họp lớp cũng tan sớm.

Không thấy Dũng nhắn tin, An chủ động chuyển một triệu thanh toán.

Trong tập thể thì có người này người kia, Dũng là một lớp trưởng rất được lòng mọi người, cho nên dù không thích những người kia nhưng cũng có những bạn An rất trân trọng.

“Lớp bây giờ như cái nồi lẩu thập cẩm, nói chuyện một hai câu là chửi lộn tới nơi à, mẹ nó chứ, chọc tao điên máu lên” Hương ngồi sau xe An chở lầm bầm mắng chửi.

“Mày chắc là hủ ớt rớt vô nồi lẩu, mới nói chút xíu là nóng máu lên, có gì đâu, tụi nó nói gì kệ nó”

“Mày thấy con quỷ đó nói vậy được không? Mấy lần trước là tao đã thấy vô duyên rồi, cứ theo hỏi lương tao. Tao ở nhà nằm không đéo có lương đó, hỏi hỏi cái quần”

“Thôi bạn dắt đi ăn lẩu băng chuyền hạ hoả nha!”

“Ai bao?”

Hương thừa biết An sẽ trả tiền nhưng cố ý trêu chọc.

“Ăn quỵt!”

An chở Hương đến nhà hàng thì thấy Đại đi ăn cùng bạn, Đại đề nghị ngồi chung. Hương không ngại thế là An đồng ý.

Đại giới thiệu người bạn kia tên Huân.

An gật đầu chào hỏi.

Bọn họ nói chuyện, An đề cập đến việc dạo này ở công ty rất bận, sắp tới còn mở cửa hàng cho mẹ kinh doanh.

Huân nheo mắt nhìn, hình như anh đoán ra được người ngồi trước mặt là ai rồi.

“Hình như em là single mom đúng không?”

An gật đầu đáp “Đúng ạ!”

“Gái một con trông mòn con mắt là đây sao?”

Huân quay sang Đại ra hiệu mắt ý muốn hỏi ‘Là cô gái đó phải không?’

Đại biết tính Huân, một công tử thế gia có chút gia trưởng nên sẽ phản đối việc không môn đăng hộ đối, anh đá chân ra hiệu, cấm cho Huân nói điều không hay.

An có cảm giác Huân không thích mình cho nên trên bàn ăn luôn có một không khí không thoải mái, An muốn rút lui.

“Hai anh cứ ăn tự nhiên, em với bạn có việc nên về trước”

Đại vui vẻ cười “Hôm nay anh mời, em và bạn về cần thận nha!”

Ra đến cửa, An đưa thẻ xe cho Hương nói “Mày lấy xe đi, tao đi thanh toán”

Hương cầm lấy chìa khoá và thẻ xe nói “Mày thanh toán đi, tao đi vệ sinh một lát, đợi tao!”

Hương từ nhà vệ sinh bước ra, nhà hàng đã đông hơn, chỉ có lối đi đi ngang qua bàn của Đại thì mới ra ngoài.

Đi gần tới nơi Hương liền nghe thấy những lời chối tai không thể chịu được, tính tình nóng nảy của cô nhất định không thể bỏ qua được.

“Mày ngu quá, con gái có một đời chồng rồi mà mày cũng rớ vô, cũng có đẹp đẽ gì xuất sắc đâu?”

“Mày u mê kiểu đó, nó lừa cho không còn một xu, nhìn là biết không cùng đẳng cấp, mày ở vị trí nào? Nó ở vị trí nào?”

Hương hung hăng tới đập bàn Đại và Huân “Chúng tôi đã thanh toán bữa ăn hôm nay, con An nó lợi dụng anh những gì tôi trả hết!”

Không nghĩ Hương vẫn còn ở đây, Đại và Huân trở nên bối rối.

“Không phải như em nghĩ đâu, bạn anh không có ý gì hết” Đại hốt hoảng giải thích.

“Con nhà giàu chứ gì? Tôi cũng muốn biết bạn tôi đã lợi dụng được gì từ các anh mà các anh coi thường nó. Nói đi, nói thử xem, nó lừa được anh những gì rồi?” Hương điên tiết lên lớn giọng hơn.

Đại mới quen không ngăn được cô, Huân thì vẫn tỏ thái độ khinh thường lười nói chuyện.

An đợi lâu không thấy liền đi vào tìm kiếm thì thấy cả bàn đang căng thẳng.

Nhìn thấy An quay lại, Đại mất hết mặt mũi lo sợ.

Nhìn thì cũng biết nhất định hai người kia làm gì đó không đúng với Hương, cho dù Hương có sai thì vẫn là tiêu chí bênh người nhà, An liếc đôi mắt không mấy cảm tình về phía Đại và Huân.

Hương có ý làm Đại càng thêm mất mặt, cô kéo An lại “Mày lợi dụng anh ta bao nhiêu tiền mà để người ta nói xỏ nói xiên kìa?”

An cười khẩy nhìn Đại rồi liếc qua Huân, nụ cười này Đại biết nó sẽ chấm dứt chuỗi ngày nói chuyện mở lòng, tiếp cận cô.

Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía họ xì xào bàn luận, có người còn lấy điện thoại ra quay lại để xem chuyện hay.

“Về thôi, loại người này tranh luận không có ích gì đâu.” An dắt tay Hương quay đi.

Huân không nghe vào những câu từ của hai cô gái này, biết ngay là chẳng phải người tử tế gì.

“Cô nói loại người này là sao? Muốn nói gì?”

An trừng mắt hung dữ “Muốn chửi nhau với đàn bà ở đây không? Công tử thế gia?”

Đại can ngăn Huân lại, anh quay người nói với An có chút khổ tâm “Anh sẽ giải thích với em sau, đi về cẩn thận”

Được một ngày cuối tuần rủ nhau đi chơi, thế quái toàn rước bực vào người.

An và Hương suốt đoạn đường không nói với nhau lời nào, về tới nhà Hương cũng lầm lì không nói, An cũng trở về phòng trọ nghỉ ngơi.

Đại nhắn tin giải thích rất nhiều, anh giải thích về gia thế của Huân, giải thích về tính cách của Huân, những lời kia Huân chỉ buộc miệng nói chữ không suy nghĩ nhiều.

An chỉ ậm ừ cho qua, nói bản thân không sao.

Cô xin lỗi anh nếu như có lời nào làm anh tổn thương.

Đại biết thời gian qua, mọi cố gắng của anh đều đổ sông đổ biển cả rồi.