Chuyến bay đi Đà Nẵng khởi hành vào buổi sáng cuối tháng 11, An ra sân bay trước vì nhà cô gần hơn.
Hoàng được tài xế riêng đưa tới.
Không có gì lạ, anh cũng có một chiếc vali nhỏ, cô vali lớn hơn, ai bảo cô là con gái làm gì.
Hoàng nhìn thấy An, vẫn kiểu cách ăn mặc bụi bặm thường ngày, vali dán đầy sticker giống như anh đoán.
Hai người hai vali giống như đôi tình nhân cùng đi du lịch, anh mỉm cười đi tới, dưới chân anh là đôi sneaker hôm sinh cô tặng anh.
An đưa túi giấy lên trước mặt anh.
Hoàng cười “Gì đây? Lại đút lót sao?”
An cười nịnh bợ “Nhờ sếp chiếu cố em, ví dụ lên lương chẳng hạn”
Hoàng không nói gì, anh mở túi ra xem, là chiếc áo khoác dài gần đến gối cô chụp gửi anh xem hôm trước, phù hợp cho thời tiết lạnh.
Hoàng không quan tâm đến việc chuẩn bị trước hành trang, anh là người thường xuyên công tác cho nên đến tại địa phương đó, thiếu cái gì thì anh mua thứ đó, chuẩn bị trước rất tốn thời gian và chưa chắc phù hợp thời tiết nơi đó.
Món quà này làm anh rất vui, có con mèo nhỏ đang cọ cọ trong lòng anh, mạch máu trong người cứ đua nhau nhảy nhót không thôi.
“Vậy có cần cảm ơn không?”
An mở to mắt chớp chớp “Đương nhiên phải cảm ơn rồi, nhưng lương vẫn phải tăng Sếp nhé!”
Hoàng cười rộ lên, véo mũi cô “Cảm ơn!”
Làm sao mà anh không vui cho được, đây chính là cô vợ nhỏ chuẩn bị đồ đạc cho chồng trước chuyến công tác sao?
Dù mục đích gì thì cô cũng có để tâm đến anh, nét mặt Hoàng tràn ngập ý cười.
Hành động véo mũi kia nó vô tình nhưng lại làm tai An nóng lên.
Hai người họ đáp xuống sân bay Đà Nẵng cũng đã là giờ trưa, sau khi check-in ở khách sạn rồi thì đi ăn trưa.
Hai người họ chọn một nhà hàng nổi tiếng để ăn trưa cho nhanh rồi còn về nghỉ ngơi, Đầu giờ chiều sẽ đến văn phòng chi nhánh làm việc.
Cái duyên nó đến thật ngộ nghĩnh, vừa bước vào nhà hàng thì An lại gặp người có thể gọi là quen.
Người đàn ông trẻ tuổi kia nhìn An như đứng hình, An thì không để vào mắt, lướt qua nhanh.
Hoàng chọn một vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ hướng ra sông Hàn cực kì mát mẻ, thời tiết ở Đà Nẵng buổi trưa cũng không quá lạnh cho nên hôm nay tâm trạng của cả hai rất tốt.
Gọi vài món đơn giản, đều là món hợp vị của cả hai.
Thức ăn chưa kịp mang lên thì An thấy ánh sáng của bàn bị một bóng hình che khuất, An ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông lúc nãy nhìn cô.
“An phải không?”
An cười xã giao “Phải, là tôi!”
Hắn ta cười “Anh nè, Anh là Phong bạn thân của Tân đó”
An cười xa cách không trả lời
Hắn vẫn tiếp tục “Lâu lắm rồi không gặp em, em khỏe không?”
An cười “Xin lỗi nhé, hình như tôi không quen anh”
Chính là một cái tát vào mặt Phong, nụ cười anh ta cũng dần tắt đi, xấu hổ xen tức giận, nhưng nghĩ đến việc bạn mình, anh lại cố gắng một lần nữa.
“Chắc em quên rồi, Tân tìm em rất lâu rồi, em có thể cho anh số điện thoại được không?”
“Tôi không cho số điện thoại của mình cho người lạ, rất phiền. Hơn nữa tôi cũng không quen biết người nào tên Tân hết”
Nói rồi Phong xấu hổ tạm biệt rồi bỏ về bàn của mình ngồi.
Hoàng nhìn An, trông cô không có gì là đau buồn hay mất mát chỉ hoàn toàn vẻ than nhiên vui vẻ như trước.
“Sao vậy? Người quen cũ hả?”
“Người cũ thì có thể, nhưng không tính là quen”
An thật sự muốn chối bỏ quá khứ nha. Quá khứ cô khờ khạo từng xem ngươi kia là bạn tốt.
Hoàng nhìn chiếc đồng hồ trên tay An rồi nói “Tối dắt tôi đi mua đồng hồ giống cô đi”
An nhìn Hoàng nghi ngờ, loại của cô đang đeo là Apple Watch, đối với bản thân cô thì có thể gọi là mắc tiền nhưng đối với cái người mang Hublot trên tay thì đáng để ý sao?
Hơn nữa điện thoại anh dùng là Samsung mà. Là điện thoại đời mới nhất Samsung Z Fold.
“Sếp dùng điện thoại Samsung mà”
“Vậy đổi điện thoại luôn, đồng hồ cô đeo thấy đẹp mà”
An đắc ý “Em đeo nhìn đẹp chứ chưa chắc sếp đeo đã đẹp.”
An đưa tay mình lên lắc lắc trước mặt anh, bàn tay cô trắng trẻo, cổ tay nhỏ, ngón tay lại thon dài, dù kết hợp với dây đeo màu gì thì chiếc đồng hồ vẫn rất đẹp khi ở trên tay cô.
Hoàng cũng đưa tay mình lên “Tay tôi cũng đẹp mà”
An thầm than trong lòng, đương nhiên tay sếp đẹp rồi, cô chỉ đang chọc anh thôi.
Tay sếp chính là mẫu tay tiêu chuẩn của đàn ông mà An hay ngắm trên mạng.
Cô có một sở thích rất ngộ, thay vì u mê nhan sắc thì cô lại mê mẩn bàn tay trắng, ngón tay thon dài, đường gân nổi cộm trên mu bàn tay, trông cực kỳ nam tính.
“Đẹp!” An thành thật nói “Mẫu tay sếp là bàn tay em thích luôn đó, em bị bệnh cuồng tay”
Được vuốt đuôi, Hoàng cảm thấy thỏa mãn “Thích bàn tay như tôi sao? Không thích người như tôi hả?”
An cười rộ lên, An tự trấn an mình câu trên chỉ là nói đùa.
Hoàng như có như không đưa ra nhiều ẩn ý, từ từ thay đổi, mọi thứ anh đều muốn giống cô, anh muốn hiểu được từng cảm giác, từng suy nghĩ của cô là thế nào.
Buổi chiều, Hoàng cùng An đi đến văn phòng chi nhánh. Sếp lớn xuất hiện, bọn họ sao có thể làm cho qua loa được.
Hoàng và An đi kiểm tra hết các phòng làm việc, giống như lớp học được dự giờ, mọi người làm việc quá chăm chỉ.
An cười, cô không nên tạo áp lực cho bọn họ, rất khó chịu. An ghé sát vào người Hoàng thì thầm, gần đến mức Hoàng có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
“Sếp có thấy mình giống như đi thanh tra không?”
Hoàng đương nhiên biết, không khí như thế này cũng chỉ để cho anh xem thôi.
Nhưng qua báo cáo sơ bộ thì hiệu suất trong những ngày qua rất tốt nên anh cũng không khắt khe.
Hoàng với An được đưa đến phòng họp, họ ở đây để kiểm tra hợp đồng cũng như các giấy chứng nhận, giấy phép xem đã đủ chưa, có sai phạm gì không để ngày mai còn có căn cứ làm việc với cơ quan thuế.
An vừa xem hồ sơ, một tay lật một tay vô thức xoay bút trên tay. Hoàng giật cây bút trên tay cô, tự mình biểu diễn.
An chỉ là có thói quen xoay bút ở giữa ngón giữa và ngón áp út, đó là thói quen từ lúc đi học của mình, nó làm tay cô bớt trống trải và có thể tập trung hơn, chứ không mang bất cứ kĩ thuật nào.
Bút về tay Hoàng, anh xoay rất điệu nghệ, cây bút liến thoắt từ giữa ngón trỏ với ngón cái, lại nhảy qua khe ngón trỏ với ngón giữa rồi chưa kịp nằm yên ở đấy, lại nhảy về khe tiếp theo cho đến khi nhảy qua khe cuối cùng của bàn tay rồi lại thoăn thoắt đi ngược lại.
Ngón tay dài của anh đã rất đẹp, khi xoay bút lại càng cuốn hút hơn.
Hoàng nhướng mày “Thấy gì chưa?”
An cười “Tính ra là tay Sếp đã đẹp rồi, múa bút như vậy càng đẹp nữa, nhìn rất nghệ thuật luôn đó”
An có sao nói vậy, Hoàng đương nhiên biết cô khen thật sự.
Chỉ vài lời khen của cô, mặt mày anh trở nên phấn chấn, cho nên những tài năng gì nhỏ nhặt nhất anh điều cố phô diễn ra.
Ví như đàm thoại với khách hàng là người nước ngoài đang có một bar lớn ở Đà Nẵng, Hoàng trực tiếp đứng ra deal hợp đồng với họ.
Chứng kiến đôi mắt tôn sùng của An, Hoàng lại càng đắc ý.
Sau khi tan làm, Hoàng mời mọi người đi ăn.
Văn phòng Đà Nẵng không đông, chưa hoàn thiện hết nên tính luôn Hoàng và An thì vỏn vẹn chỉ có mười người.
Bọn họ đến một quán không quá là sang trọng nằm dọc bờ biển, Hoàng không để tâm đến nhà hàng hay quán cóc, miễn mọi người vui vẻ là được.
Trời buổi tối, nhiệt độ dịu xuống, gió thổi lớn, ban đầu thì có thể xem là mát nhưng trời càng tối thì càng lạnh.
Trong mắt mọi người ở Văn phòng Chi nhánh này thì Hoàng với An chính là một cặp.
Dù không có nhiều hành động thể hiện âu yếm nhưng đôi mắt Hoàng dành cho An hay cách nói chuyện vô tư của An đối với Hoàng thì mọi người đều chắc chắn như vậy.
Một vài cô gái chưa lập gia đình, nhìn thấy Sếp trẻ, đẹp trai, thân hình như người mẫu thì cũng nảy sinh lòng quyến rũ, muốn thu hút sự chú ý của anh cho đến khi thấy An đi bên cạnh.
Hoặc như lúc này, ngồi trên bàn ăn, Hoàng tìm kiếm lọ ớt để đưa cho An, An làm xong nước chấm lại đẩy sang cho Hoàng, động tác tựa như đã làm nhiều lần trước đó.
An ngồi cạnh Hoàng, Hoàng tựa người ra sau, tay đặt sau ghế của An. Ngồi ở vị trí của An nhìn thấy rất bình thường nhưng ngồi ở vị trí đối diện sẽ thấy được hành động che chở như muốn ôm lấy cô của anh rất rõ ràng.
Có một rắc rối nho nhỏ, đó là tiếng địa phương của Đà Nẵng nếu không quen thì sẽ rất khó nghe, Hoàng phải hỏi đi hỏi lại, các nhân viên cũng phải nói đi nói lại Hoàng mới nghe ra được.
An đứng giữa là người phiên dịch.
“Thấy chị An rất thông thuộc Đà Nẵng, chị từng ở đây rồi hả?” Quý là trưởng nhóm bộ phận kinh doanh nhỏ hơn An một tuổi.
“Ừ, chị cũng ở được một thời gian ở đây rồi, với lại chị quê gốc cũng ở miền trung nên mọi người nói đều rất dễ nghe”
“Anh không ngờ là bây giờ người Việt phải phiên dịch cho người Việt luôn ấy” Phi là Giám đốc Khu Vực phụ trách chính cho Văn phòng này, anh cười nói.
An đang ăn miếng cá nướng cay, nghe anh nói cô cười sặc sụa.
Điểm yếu của ăn cay là đừng nên cười lúc ăn, mùi vị không dễ chịu chút nào.
Ớt cay xộc thẳng lên trên mũi cô rồi vướng trên ấy, An ho không ngừng, mặt cô đỏ lên nhanh chóng.
Tay Hoàng đặt lên ghế sau lưng cô vội vuốt lưng cho cô, tay còn lại lấy khăn giấy đưa cho cô, rồi lấy nước đưa cô.
An nhận lấy, nhưng cũng không làm dịu đi cơn ho của mình.
Cho đến khi cổ họng cô quen với vị ớt, nên từ từ ngưng ho, lâu lâu lại ho lên vài lần.
An nhận ly nước trong tay Hoàng uống một ngụm, cô như vừa trải qua một trận bão cát.
Mũi cô bây giờ vẫn còn đang rất cay, làm cách nào cũng không thể nuốt hay nhổ miếng ớt ấy ra được. An cười ngại ngùng.
Mọi người đều bật cười, ai ăn cay cũng đều biết cái cảnh chật vật khi bị sặc ớt nó như thế nào.
An hít hít vài cái, mũi cô vẫn thế, vẫn cứ đỏ lên.
Hoàng nhìn cô đau lòng tay vẫn đặt sau lưng cô “Ổn chưa?”
An gật gật đầu, xấu hổ nhìn anh.
Cả bàn lại được một phen chứng kiến tình cảm giữa Sếp và cô nhân viên kia, lòng họ cảm thấy ngưỡng mộ không thôi.
Tình cảm thì tình cảm nhưng công việc vẫn là công việc.
Trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi, phòng An đối diện phòng Hoàng, ai về phòng nấy.
Hoàng nhắn tin cho An.
Hoàng: Sao rồi, còn khó chịu không?.
An: Hết rồi, khi không bị sặc lên, xấu hổ muốn chết.
Hoàng: Vì sợ xấu hổ nên giữ đó không dám nhổ miếng ớt ra chứ gì?
An: (like)
Cô cũng quá thành thật đi, cô ngại những người kia chứ không thấy ngại với anh sao.
Hoàng lại bật cười
Hoàng: Ngủ sớm đi, mai dậy trễ, nghỉ ăn sáng.
An: Mấy ngày này Sếp thử diễn vai diễn ông chủ dễ tính xem nào, mới diễn có mấy tiếng mà muốn thoát vai rồi hả?
Hóa ra cô nghĩ anh quan tâm đến cô, những lo lắng cho cô là diễn sao?
Hoàng: Tôi không diễn, nghe lời tôi thì tôi rất dễ tính. Muốn tạo phản thì tôi là ác ma đó.
An lại gửi một tràn icon nịnh nọt.
Mỗi tối Hoàng và An gửi vài tin nhắn thì anh sẽ ngủ ngon hơn.
Buổi sáng đầu tiên ở Đà Nẵng, An đưa Hoàng đi ăn mì Quảng.
Hoàng cũng không thắc mắc tại sao cô lại quen thuộc với Đà Nẵng như vậy, tự anh cũng biết được nó liên quan đến quá khứ của cô, nếu cô không chủ động nói anh sẽ không hỏi.
Cơ quan thuế quản lí trực tiếp công ty của anh là cục thuế thành phố.
Buổi gặp mặt lần này xem như là ra mắt, vì trước đó trưởng phòng thanh tra cũng nhận được thông tin cháu của Giám đốc bộ tài chính đến thăm ông.
Trưởng phòng thanh tra rất niềm nở đón tiếp anh tại văn phòng, cuộc nói chuyện vừa được xem như là người quen gặp mặt vừa được xem là doanh nghiệp thắc mắc hỏi.
Phía nội anh làm chủ trên thương trường nhiều năm thì nhà ngoại anh cũng nắm quan trường nhiều thế hệ.
Các cậu của anh được bổ nhiệm vào nhiều vị trí ở trung ương, cho nên chỉ cần vài câu nói thì bọn họ sẽ nể mặt, song không có gì là lâu dài mãi mãi, trừ tiền.
Vừa có quan hệ, vừa có tiền thì ai dám làm trái ý anh.
Thùng rỗng kêu to là hành động ngu ngốc nhất, cho nên anh không huênh hoang nhưng đủ để người khác kính nể.
Hoàng cúi đầu ra về, không cần trưởng phòng thanh tra phải tiễn.