An với Hoàng đi dọc hành lang, Hoàng trò chuyện với An về gia đình phía ngoại của mình.
An mới biết gia đình phía ngoại anh cũng đông con, hầu như đều nắm giữ chức vị cao trong nhà nước.
“Chị An?”
An quay đầu lại theo phản xạ.
Ồ, Đà Nẵng không phải chỉ có những người này sinh sống thôi đấy chứ, sao đi đâu cũng gặp thế này?
“Anh gọi tôi sao?” An mỉm cười.
Người đàn ông kia hơi bối rối “Chị không nhớ em sao?”
“Đại khái là biết, nhưng không thân quen lắm, với lại theo tôi biết thì anh lớn tuổi hơn tôi, không cần gọi tôi bằng chị đâu” An không mặn không nhạt vẫn giữ ý tứ xa cách.
“À, An đến Đà Nẵng lâu chưa? Có liên lạc với anh Tân không?”
An thật sự rất mất kiên nhẫn, nụ cười tắt hẳn đi “Tôi còn có việc, xin phép đi trước”
Tiến cảm thấy An bây giờ rất khác, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt dịu hiền, ai nói gì cũng dạ vâng không dám làm trái lúc trước khi làm dâu nhà anh.
Tiến chính là em trai của Tân, đang làm việc cho cục thuế thành phố. An biết nhưng cô không nghĩ sẽ giáp mặt ở đây.
Tiến cũng không biết được là đây mới chính là cô, cô không hề thay đổi, chẳng qua cô chỉ nghe lời để có được một gia đình theo người khác gọi là êm ấm mà thôi.
Hôm qua nghe Phong nói đã gặp An, Tân còn không tin, lần này Tiến xác nhận là gặp An thì Tân liền tin tưởng.
Thông qua Tiến, Tân biết được nơi làm việc của An, anh bỏ công việc của mình chạy đến chi nhánh cô làm việc để đợi cô.
An vừa bước xuống xe, cô liền giật mình.
Cô chỉ mới đến Đà Nẵng hai ngày thôi nha, không cần phải gặp mặt liên tục những người này vậy chứ.
Hoàng liếc mắt thấy Tân đứng ở cửa, đôi mắt Tân đỏ hoe nhìn An, có tiếc nuối, có hối hận, có đau đớn nhưng An thì đầy vẻ khinh thường.
Hoàng nói “Có cần tôi tránh đi không?”
An cười với anh “Sếp à, công ty của anh, sao anh phải tránh?”
An định bỏ qua người đàn ông kia mà bước luôn vào cửa nhưng không thành. Tân chắn trước mặt cô.
“Haiz, muốn gì đây?”
Tân bất chấp có Hoàng ở bên cạnh nói “Em bỏ đi hơn ba năm trời, em còn hỏi anh là muốn gì? Anh muốn bắt em trở về”
Hoàng đã hiểu ra, người này là nhân vật chính trong câu chuyện quá khứ của An.
Hoàng quan sát, đánh giá anh từ trên xuống dưới, cuối cùng an tâm, anh ta chẳng có điểm nào bằng anh cả. Nhìn vô cùng chướng mắt.
An cười lạnh lùng “Tôi không ngờ anh thâm tình đến vậy đó. Anh nói như vậy người ngoài lại nghĩ tôi phụ bạc anh chạy theo người mới đấy”
Bị An nói bóng gió, Tân khó chịu “Lúc đó em đã từng hỏi qua anh chưa? Em có từng tin anh chưa? Em có cho anh cơ hội để giải thích hay không?”
An đưa tay chắn trước mặt, ngăn cho anh điên cuồng vì tự cho rằng bản thân bị thiệt thòi “Tân ơi, dừng, dừng đi. Tôi nghĩ anh nên giữ cho bản thân mình một tôn nghiêm cuối cùng đi. Đừng làm chuyện mất mặt như vậy nữa. Tôi nói rõ cho anh biết, tôi lúc ấy biết Phong giới thiệu Ngọc cho anh. Bản thân anh là người có gia đình nhưng anh không quan tâm vì nghĩ rằng người ở nhà như mù như điếc, anh chơi chán chê rồi anh quay về với vợ, anh nghĩ bố thí cho vợ anh chút tình cảm đó thì nó sẽ mang ơn anh sao? Tôi thấy anh còn thề non hẹn biển với Ngọc nữa mà, tội nó lắm, đã ‘ăn’ nó thì phải chịu trách nhiệm với nó, mọi chuyện vỡ ra rồi thì tỏ vẻ anh đây chỉ chơi qua đường vẫn chung thủy với vợ sao? Từng chuyện từng chuyện tôi đều biết cả, hơn nữa cái bầu của con Ngọc, chính tôi là người bảo nó làm đấy”
Quan sát sắc mặt trắng bệch của Tân, An lại tiếp tục “Ban đầu chê tôi gia đình không đàng hoàng, học thức kém, lại xăm trổ. Bây giờ con Ngọc ấy còn không bằng con xăm trổ như tôi anh lại không cam tâm đúng không? Liên tục gọi điện thoại làm phiền anh tôi, tỏ ra rằng anh là một kẻ thâm tình nhưng cái bản chất của con người là thứ không bao giờ thay đổi. Cuộc sống của anh, tôi không muốn có một chút liên quan nào”
Tân lí nhí, nhưng đủ để An nghe thấy “Còn con chúng ta thì sao?”
“Con? Con của anh? Anh đùa sao? Đó là con của tôi. Anh nghĩ chỉ có anh mới sinh được con sao?”
Tân còn đang bàng hoàng. An kéo tay Hoàng, Hoàng tiện tay ôm qua hông cô.
“Anh có cần hỏi xem con tôi gọi người này là gì không? Anh nghĩ anh biết ra ngoài ăn, còn tôi thì không biết sao?”
Tân tức giận “Em...”
“Giờ biết được kết quả rồi đấy, đừng phiền tôi nữa”
Nói xong An kéo Hoàng vào trong.
Hoàng có được xem là ‘trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi’ không?
Tự nhiên anh lại được ôm lấy thân thể mà đêm nào anh cũng mơ ước.
Tranh thủ lần này, Hoàng siết tay, kéo chặt An vào sát mình hơn, cố thể hiện ân ái trước mặt Tân.
Vào tới phòng họp, An vội lách người, cười ngại ngùng nhìn Hoàng.
Hoàng cười “Lợi dụng tôi xong giờ phủi tay à?”
An nói “Cái này là nhờ vả chứ không thể nói là lợi dụng”
“Vậy hậu tạ cái gì?”
“Sếp có tính là được voi đòi Hai Bà Trưng không nhỉ? Em có tặng quà cho sếp rất nhiều đó nha”
Câu thành ngữ đúng sẽ là ‘được voi đòi tiên’, thế nào qua miệng cô lại thành được voi đòi Hai Bà Trưng.
Hoàng cười khanh khách “Cái kia là hối lộ, cái này là hậu tạ, đâu có giống nhau, tôi tính nợ hết cho cô rồi, cứ từ từ mà trả hết đời luôn đi”
----
Buổi tối hai người ngồi ngắm thành phố đêm ở quảng trường, An giúp Hoàng lựa điện thoại mới và đồng hồ.
Đồng hồ series mới nhất và size của nam, Hoàng mang lên tay cũng sang trọng không kém gì Hublot.
An cài đặt cho Hoàng rồi hướng dẫn Hoàng sử dụng, vì giao diện của Iphone rất khác của Samsung trước đó anh dùng.
Hoàng ghé đầu sát vào An để nghe cô thao thao bất tuyệt, mỗi lần sát gần lại tâm tình đang bình lặng bỗng chợt nổi sóng, tim anh nhấp nhổm không thôi, gần một tí lại muốn thêm một tí nữa.
Hướng dẫn xong An đưa điện thoại lại cho Hoàng, tiện tay Hoàng kéo tay cô rồi nắm lại.
An cứng người bất động vài giây, giữa thời tiết se se lạnh như thế này, tay Hoàng rất ấm.
Hoàng bỏ tay ra, trên tay An là một hộp kẹo. Vỏ hộp bằng kim loại lành lành, trên tay cô còn vương lại hơi ấm của anh.
An cười tươi tắn “Sếp có phải là quá keo kiệt không, hậu tạ chỉ một hộp kẹo thôi sao?”
An đưa lên quan sát, loại kẹo này là kẹo nhập, có hương bạc hà rất thơm.
Mùi này cô thường ngửi thấy khi vô tình đứng gần sếp.
Hoàng lơ đãng nhìn xa xăm “Cô hết rồi, tôi lại cho cô tiếp, tôi có trốn đi đâu mà lo”
“Sếp nói phải giữ lấy lời đấy nhé”
Hoàng xì một tiếng, anh luôn giữ lời nhé, chỉ có cô là hứa suông thôi.
An đưa hộp kẹo lên mũi ngửi, dù vẫn còn niêm phong trên nắp hộp nhưng bên ngoài vẫn có hương thơm ngào ngạt, cô yêu thích đưa lên mũi hít hà nhiều lần.
An nổi hứng trêu đùa “Em thấy Sếp hay ngậm loại này nè, mùi rất quyến rũ đấy. Mỗi lần sếp muốn thịt em nào thì sếp sẽ ngậm kẹo để lấy tự tin hả?”
Hoàng thu lại tầm mắt rồi nhìn về phía An, ánh mắt anh trầm xuống nhìn chăm chăm vào cô.
Cô nghĩ anh là người bậy bạ vậy hả?
Cô nghĩ anh không yêu đương gì mà cứ thế lên giường sao?
Hoàng véo tai An rõ đau, kéo mặt An sát lại, anh lè lưỡi mình ra, trên lưỡi anh chính là viên kẹo còn chưa tan hết.
Hơi thở mát lạnh làm An bối rối cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng mặt anh, mùi hương của anh cứ xông thẳng vào mặt cô làm mặt cô có chút đỏ.
“Đau em!” An kêu lên, trong tiếng kêu Hoàng còn nghe được giọng nũng nịu của cô làm cơ thể anh như có hàng ngàn con kiến đang bò.
“Nói vậy là tôi sắp thịt cô rồi hả?” Hoàng khàn giọng nói, anh buông tay ra.
An xoa xoa tai oan uổng nhìn anh “Nói giỡn thôi mà Sếp”
“Nói giỡn cũng không được, lần sau thì tôi làm thật luôn cho thấy”
An lè lưỡi, có lẽ cô cũng không dám nghĩ anh sẽ làm thật đâu.
“Lúc sáng là chồng cũ à?” Cuối cùng nhẫn nhịn cũng không qua nổi tò mò.
An gật đầu “Đà Nẵng rộng lớn như vậy, vậy mà liên tục chạm mặt người quen. Cái này có thể xem là nghiệt duyên hay không?”
“Còn yêu sao?” Hoàng hớp ngụm bia, bia ở Đà Nẵng đắng thật.
Trong đầu An hiện rõ một dấu chấm hỏi thật lớn, sếp nhìn kiểu gì lại nói cô còn yêu anh ta?
“Sếp có mắt quan sát thật đấy” An dơ ngón cái lên, giễu cợt lời nói của anh.
Cổ họng Hoàng nghẹn đắng, uống ừng ực cạn hết lon bia.
“Sếp nhìn vào đâu mà sếp nói là em còn yêu anh ta?” Thấy Hoàng hình như không hiểu ý cô giễu cợt cô hỏi lại.
“Người ta nói không yêu thì sẽ không hận, thấy đến bây giờ cô còn tức giận như vậy hẳn là…”
An cắt ngang “Sếp tôi ơi, một người vô duyên vô cớ tát cho Sếp một cú như trời giáng như vậy Sếp có thể cho qua được không? Không gặp thì không nhớ tới, cứ gặp mặt thì sẽ nhớ mối thù đó thôi”
“Vậy Sếp với người yêu cũ tại sao lại chia tay?”
“Hết yêu” Hoàng vội sửa lại “Có lẽ do ban đầu không phải là yêu, cho nên về sau cảm thấy không hòa hợp nữa thì chia tay”
Hoàng lại hỏi “Cô không định là sẽ đi bước nữa sao?”
An lắc đầu “Một lần bị rắn cắn ngàn năm sợ dây thừng”
An thở dài “Một mình em sai rồi sửa thì không sao, Ti nó vô tội, khi không lại lãnh chịu cho cái sai của em, nó không đáng bị như vậy, dù thế nào em cũng không thể nào bù đắp việc nó thiếu đi người cha được”
“Người đàn ông đã yêu cô thì đương nhiên sẽ yêu con cô” Hoàng nói.
An tiếp lời “Với điều kiện anh ta vô sinh”
Hoàng nghiêng đầu khó hiểu
An nhìn mặt ngơ ngác của anh mà bật cười, người đàn ông này hơn cô bốn tuổi nhưng kinh nghiệm vẫn ít hơn cô “Sếp đã nghe câu, con ông, con bà, con chúng ta chưa?”
Hoàng vẫn chưa hiểu, An tiếp tục “Đúng là anh ta sẽ yêu thương đứa con của người anh ta yêu cho đến khi họ có kết tinh tình yêu khác. Đứa con của họ ra đời thì đứa trẻ kia chắc chắn sẽ thiếu hụt tình yêu thương, hơn nữa còn bị đối xử khắc nghiệt hơn. Đứa trẻ con nào hiểu hết được chuyện người lớn, khi có em rồi chúng sẽ ganh tị với nhau, xảy ra những xô xát nhỏ, sếp có chắc là người đàn ông kia sẽ bênh vực con riêng của vợ không? Chưa nói đến chuyện, duyên phận lận đận của em lại gặp thêm một người đàn ông cặn bã nữa thì chính là hai đứa trẻ thiếu cha, vẫn là đừng nên nghĩ tới”
“Bình thường thấy cô tràn đầy năng lượng tích cực lắm mà, sao bây giờ lại suy nghĩ tiêu cực như vậy?”
“Một mình em thì chẳng sao? Nhưng liên quan đến lợi ích con em thì phải suy nghĩ cho kỹ vào. Nếu có người đàn ông vô sinh nào đó đến bên cạnh em mà làm em yêu thích thì em sẽ suy nghĩ lại” An cười hề hề.