Lòng Hoàng rối như tơ vò, những cố gắng của anh thật sự vô nghĩa sao? Anh có thể bảo đảm rằng dù có con vẫn yêu thương bé Ti như con mình mà. Nhưng cô sẽ tin anh sao?
Không khí chìm vào trong yên lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Trời đêm của Đà Nẵng dần lạnh thêm, nhưng Hoàng còn thấy lòng mình lạnh hơn rất nhiều.
Lúc trước bản thân từng nghĩ, với một người ưu tú như anh, gia thế hiển hách thì đương nhiên thu hút rất nhiều người phụ nữ, anh chỉ cần chọn một người phù hợp với mình là được.
Bản thân từng quen rất nhiều người, từng lăn lộn trên giường rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ anh phải mở miệng cầu xin thậm chí không có việc anh lấy lòng bọn họ.
Lần này chính là cảm giác cầu mà không được, anh ao ước có được một chút tình cảm của cô thôi.
Chỉ một chút dụng tâm của cô cũng làm anh vui như đứa trẻ được nhận quà.
Có lẽ anh cao lãnh với tất cả mọi người nhưng chỉ hèn mọn với mỗi mình cô.
Nhận thấy trời đã lạnh hơn, Hoàng đưa áo khoác mình cho cô, chính là chiếc áo cô mua tặng anh, An không nhận, cô chỉ về phía đám đông xa xa.
Hoàng ý thức được, nhìn phía xa theo tay cô, nơi đó có đám đông tụ tập xem náo nhiệt, âm nhạc phát ra từ đám đông kia, Hoàng như lờ mờ đoán được.
An háo hức đứng lên, kéo tay anh đi.
Khóe môi anh cong lên thỏa mãn, tay anh nắm ngược lại, bao trùm lấy tay cô.
An là vô tình, anh là cố ý.
Kéo Hoàng đến đám đông náo nhiệt, nơi này mọi người đang nhảy cover random.
Mở một đoạn nhạc lên, ai biết điệu nhảy của bản nhạc đó thì đi vào cùng nhau nhảy.
An nháy mắt với Hoàng bảo anh hãy đứng ngoài xem cô thể hiện.
Hoàng vui vẻ khoanh tay trước ngực chăm chú xem.
Chiếc loa được đặt ở giữa quảng trường chuyển bài nhạc, bài này An biết, cô tự tin kéo sợi dây chun buộc tóc, thả mái tóc nâu xoăn nhẹ của mình ra lao vào hòa theo điệu nhảy.
Sự khác nhau giữa biết nhảy và không biết nhảy rất lớn, người khác xem đi xem lại nhiều thì sẽ biết điệu nhảy ấy như thế nào, còn An chính là nhảy theo bài bản. Lúc cô nhảy thực sự khác biệt rất rõ.
Nhạc lại chuyển tiếp, An vẫn đứng yên trong đám đông, đám đông đã thay đổi người rất nhiều.
Người biết lao vào, người không biết thì lui ra. Vốn là dân nhảy nên nhìn vài động tác nhảy của bài nhạc An có thể bắt chước theo được.
Mỗi bước nhảy của An mang theo rất nhiều năng lượng, mỗi lần An được nhảy, nụ cười cô thực sự hạnh phúc. Hoàng đứng ngoài, đôi mắt theo dõi một bóng hình lọt thỏm trong đám đông kia, cô gái của anh thật sự rất xinh đẹp, rất cuốn hút.
Anh đã bị thu hút bởi lần đầu tiên nhìn thấy cô nhảy, lần đó anh nhìn cô đến mê mẩn.
Nhảy chừng khoảng năm bài, An dừng lại không tiếp tục nhảy nữa.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, những bước nhảy của cô rất đẹp, nhìn là biết cùng đam mê với họ, sợi dây liên kết đam mê giúp họ thoải mái với nhau hơn.
An đập tay với mọi người rồi tạm biệt họ ra về.
Hoàng ân cần đưa nước cho An, cô tiếp nhận, thực sự nhảy xong rất là khát.
An uống ừng ực một hơi, nước tràn ra mép trượt xuống cằm.
Hoàng tỉ mỉ đưa tay lau, An ngại ngùng lui lại tự mình lau đi.
Đôi mắt hai người chạm nhau, Hoàng rụt tay lại, vội quay mặt đi, anh biết bản thân mình nhìn cô âu yếm cưng chiều biết nhường nào.
---
Ngoài những giờ làm việc ở Công ty, An kiêm luôn chức danh hướng dẫn viên du lịch.
An đưa Hoàng đến nhiều nơi ở Đà Nẵng, cô giới thiệu cho anh từng quán ăn ngon nơi đây mà chỉ dân bản xứ mới biết được.
Đâu phải là anh chưa từng đến Đà Nẵng nhưng để được hưởng thụ thực sự vui vẻ như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Mỗi tối trở về An đều gọi điện thoại cho Ti đến khi cô bé nhíu mắt buồn ngủ. Ti ở với Bình và Hương cùng với bà ngoại có cả Mi nên cô bé không quấn mẹ lắm nhưng bản thân cô thì nhớ con gái đến đau lòng.
Những lúc rảnh rỗi trong công việc, An thường hay khoe với Hoàng về Ti, cô kể những hành động lời nói khiến cho An ngạc nhiên vô cùng.
Mỗi lần kể đến Ti, trên mắt An tràn ngập hạnh phúc. Anh cũng quý bé Ti, nhất định anh phải tìm kiếm cơ hội để tiếp xúc nhiều hơn với bé Ti, người làm cô hạnh phúc như vậy anh đương nhiên phải yêu thương nhiều hơn mới đúng.
Hoàng cố gắng hoàn thành chuyến công tác trong vòng 5 ngày, được trở về nhà sớm, An tươi tắn hơn ngày thường.
An rủ Hoàng đi mua quà về cho mọi người, đi qua cửa hàng, Hoàng ngoắc tay An vào một cửa hàng.
“Chọn giúp tôi chiếc nhẫn đi”
Nhẫn là một vật cực kì nhạy cảm, An lưỡng lự.
“Chiếc này được không?” Hoàng cầm lên chiếc nhẫn hơi lớn và đính một viên đá màu đỏ ở giữa.
An điều chỉnh lại cảm xúc, gạt suy nghĩ kia qua một bên, cúi đầu lựa nhẫn cho anh.
“Tay sếp nên mang những loại nhẫn đơn giản như thế này là đẹp, không cần phải gắn đá mới đẹp đâu”
An chọn giúp Hoàng một chiếc nhẫn của Cartier đơn giản, trông thì giống chiếc nhẫn cưới nhưng anh đeo ngón trỏ nhìn rất đẹp.
Nhìn khí chất của hai người và sự quyết định mua nhẫn trong tích tắc thì sự linh hoạt của nhân viên cửa hàng được phát huy, cô nhân viên cửa hàng niềm nở giới thiệu.
“Nhẫn này có một đôi, chị có muốn thử luôn không ạ? Chương trình của cửa hàng mua một cặp thì được giảm 5% hóa đơn ạ”
An vội xua tay “Không cần đâu, chúng tôi chỉ lấy một chiếc này thôi”
Hoàng không phản ứng gì, đưa thẻ cho nhân viên thanh toán “Cho tôi xem chiếc của nữ đi”
Hoàng chăm chú xem, một lúc sau quay đầu gọi An “Thử giúp tôi đi, cô ấy cỡ tay giống như cô đấy”
Tim An thoáng nảy lên thật mạnh rồi bình ổn trở lại, cô bước nhanh đến thử.
An đưa tay vào ngón giữa ướm thử.
Hoàng chỉ vào ngón áp út “Cô thử ngón này giúp tôi đi”
An thật sự muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, thực sự cô không muốn làm giúp anh chuyện này một chút nào.
Cuối cùng họ rời khỏi cửa hàng, An nhìn Hoàng cất kỹ chiếc nhẫn của nữ kia, lòng thầm ghen tị với cô gái được anh theo đuổi.
“Để cảm ơn cô lựa nhẫn giúp tôi, giúp tôi chọn món đồ chơi cho bé Ti đi”
An chọn đại một món quà trong cửa hàng đồ chơi.
Hoàng giật lại, để lại trên giá.
“Hôm nay cô làm sao vậy, cô cho bé Ti chơi những loại đồ chơi này sao?”
An nhìn lại, vừa rồi cô chọn bộ lắp ráp robot.
Hoàng tự mình chọn, là một bộ đồ chơi búp bê barbie.
Hoàng tính tiền xong quay sang nhìn cô “Sao vậy? tâm trạng không tốt à?”
An cười “Không, đi lâu quá rồi có chút nhớ con”
Hoàng đau lòng nói.
“Được rồi, về ngủ sớm đi, mai là gặp được con rồi”
---
Máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất lúc 9 giờ sáng.
An liền lên taxi trở về nhà, điều đáng nói là Hoàng cũng lên cùng taxi với cô.
Anh nói là muốn đến thăm con gái và tự tay tặng quà cho nó, An cũng không từ chối.
An đến nhà Bình đón Ti về nhà.
Cũng khá lâu rồi, kể từ lần gặp mặt ở buổi tiệc sinh nhật An, vậy mà Ti vẫn còn nhớ Hoàng.
Bé Ti chủ động khoanh tay “Chào chú”
“Sai rồi, hôm trước chú bảo thế nào? gặp chú thì gọi thế nào?”
Ti bẽn lẽn “Ba”
Hoàng ôm Ti bế bổng lên “Ngoan, con gái thật là thông minh nha”
An mở cửa ra, căn phòng được Bình thuê người giúp việc theo giờ đến quét dọn trước khi An về nên rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Nghe Hoàng nói vậy, cô nhíu mày “Sao sếp lại dạy con bé nói như vậy? Người yêu sếp nghe được thì không hay đâu”
“Hiện tại tôi có người yêu sao? Vả lại tôi đã đặt cọc bé Ti sẽ là con dâu tôi rồi, không gọi ba thì gọi là gì?”
Nhẫn cũng mua cho người ta luôn rồi mà còn không phải là người yêu sao? Sếp phóng khoáng thật đấy.
“Vậy cũng không được, sếp đùa như vậy sau này em làm sao giải thích với bà chủ được”
“Không tới lượt cô giải thích, tôi giải thích với cô ấy là được rồi”
“Nhưng mà…”
“Tôi thấy mấy người bạn của cô bé Ti cũng gọi là ba đấy thôi, thêm một người ba nữa quan trọng vậy sao?”
An bị bí lời, cô muốn phản bác nhưng không tìm ra được lời gì để nói.
An quay người đi nấu cơm.
Hoàng nói với theo “Nấu cho tôi nữa!”
An định nói gì đó nhưng vẫn thấy không hợp lý nên im, dù sao cũng là một bữa cơm thôi mà.
Hoàng chơi với bé Ti rất chuyên chú, bé Ti cũng rất thích chơi với Hoàng.
Anh vậy mà chịu ngồi chơi búp bê với con bé, tay chân anh lóng ngóng nhưng vẻ mặt lại rất tập trung.
Bé Ti thì đang tuổi tập nói, cô bé nói liên tục, gọi ba và xưng là Ti, người ngoài nhìn vào có khi tưởng họ là hai cha con thật cũng nên.
“Đừng đừng….ba phải cầm nhẹ thôi….ba cầm vậy đứt tay búp bê bây giờ…..đó….thấy chưa….Ti nói có sai đâu”
Hoàng nghe giọng điệu cô bé giống hệt như người nào đó anh bật cười.
“Đừng….sao ba không chịu nghe lời vậy….mẹ đem bỏ ba ra ngoài đường bây giờ….để Ti chỉ cho….từ từ…..ba chạm nhẹ thôi….coi chừng búp bê đau đó”.
Cho đến tối, trước khi đi ngủ, bé Ti cũng luôn miệng nhắc đến ‘Ba Hoàng’. An không biết nên nói sao cho cô bé hiểu, vốn cô bé hay gọi đám thằng phò cũng là ba, nhưng lần này cô thấy cực nhạy cảm.
“Ngủ đi con!” đó là cách tốt nhất An tránh trả lời.
----
Thời gian gần đây bé Ti cực kỳ sợ đến trường, mỗi lần đưa con đến lớp thì Ti nhõng nhẽo khóc, một mực không muốn vào.
An sợ trễ giờ làm nên cố ép con bé vào lớp mặc cho cô bé khóc ngất ở phía sau.
An cứng rắn quay đầu xe đi thật nhanh, tiếng khóc thất thanh dần biến mất sau lưng cô.
Mỗi lần thấy Ti khóc, lòng cô thật sự đau xót vô cùng, Hoàng đi ngang qua chào cô cô cũng không để ý.
An cảm giác được bé Ti hôm nay rất không bình thường, cho nên nguyên một ngày làm việc An chỉ chăm chăm quan sát camera ở trường để nắm tình hình.
Những công việc được giao An làm qua loa cho xong.
Cô nhận được hàng tá phản ánh từ đồng nghiệp, người tốt tính thì sẽ nhắn cho cô, yêu cầu cô chỉnh sửa lại, người khó chịu với cô sẽ báo cáo trực tiếp với sếp.
Hoàng cảm thấy hôm nay An làm việc không tập trung, có đến ba báo cáo làm sai, nhắn tin gọi cô sang phòng làm việc thì không thấy cô trả lời.
Hoàng tự mình sang phòng của An tìm cô.
Vừa bước vào phòng thì thấy An gấp gáp thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, trên mặt hiện lên vẻ hoảng hốt trước giờ chưa từng thấy. Hoàng lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Hôm nay em xin nghỉ không lương, mai em sẽ gửi đơn xin nghỉ phép cho Sếp sau”
Hoàng kéo tay An lại, bình tĩnh hỏi “Tôi hỏi là có chuyện gì?”
Sự việc đang gấp gáp nên cô đành nói thật “Ti ở lớp có chuyện rồi”
“Tôi đưa cô đi”
An định mở miệng từ chối nhưng lúc này cô không nghĩ được nhiều nên bị anh kéo đi.
Nhìn qua camera tay cô run lên bần bật vì tức giận, thảo nào bé Ti nhất quyết không chịu đi học, những ngày qua cô bận bịu làm việc thì Ti bị đối xử như thế nào? An không dám nghĩ.
Trường học của Ti gần nhà, An không muốn gọi cho Bình vì tính Bình nóng nảy hơn cô rất nhiều, cô muốn tự mình giải quyết.