Camera vốn không thu được tiếng nói.
Qua hình ảnh An thấy hôm nay Ti đến lớp, cô bé không hoạt bát chơi với bạn bè mà đứng một góc với đôi mắt sợ hãi.
Giáo viên đi qua đi lại nhưng chẳng ai để ý đến con bé.
Một lúc lâu thì có một bé trai đến nói gì đó với Ti, Ti có nói lại gì đó, xong bạn trai kia đẩy mạnh, cú đẩy đó khá mạnh làm Ti ngã người ra sau hai chân chổng vó lên, đầu đập ra đằng sau, không biết có đập mạnh hay không.
An đã giật nảy người, máu trong người bắt đầu gia tăng tốc độ chạy nhanh hơn.
Ti lôm côm bò dậy ý muốn trả đũa, cô bé đẩy bạn trai kia, nhưng cơ thể bạn trai kia to hơn Ti rất nhiều nên chẳng mảy may suy chuyển, tiếp đó bạn trai kia hung hăng đẩy lại, lần này lại mạnh hơn.
An không thể xem tiếp được nữa, An lấy điện thoại gọi cho cô giáo nhưng không được, cuối cùng là tự mình đến trường.
Nhất định bị đau Ti sẽ khóc, không lý do gì cô giáo không biết.
Trường An cho Ti theo học là một trường tư thục, mức học phí cũng tương đối cao, mỗi lớp học có 3 cô chăm sóc, có camera cho nên An yên tâm hơn.
Xe vừa dừng đến cổng, An lao nhanh vào lớp học.
Tim cô ngừng đập khi thấy Ti đang đứng quay mặt vào tường, miệng còn đang liên tục khóc nức nở.
Ti bị cô giáo phạt sao?
An bất chấp bước qua thanh chắn cửa nhào đến bế Ti lên, cố gắng kiềm chế hỏi cô giáo.
“Cô giáo phạt bé Yên vì chuyện gì?”
Một cô gái trẻ trong đó tươi cười tiến đến trả lời
“Bé Yên đánh bạn, nên cô phạt bé Yên đứng quay mặt vào vách tưởng để răn đe”
“Cô nói con tôi đánh bạn, vậy đánh ai?” An hỏi xong cô kiểm tra khắp người bé Ti, nhất là phần đầu.
Tay An sờ thấy sau đầu sưng lên một cục rõ to, sờ vào nơi đó Ti khóc thét lên, Tim An như bị ai đó cấu xé.
Lòng bàn tay Ti đỏ lên, chính là dấu vết có người đánh thước vào bàn tay này, khóe mắt An đỏ lên, đau lòng không thôi, cơn tức giận ùng ùng kéo đến.
Cô giáo thản nhiên chỉ một bạn nam, đúng là bạn trai cô thấy trên camera.
“Tôi rõ ràng thấy camera là bạn trai này đẩy con tôi bật ngã ra sau. Con tôi đẩy lại còn chưa xê chuyển được bạn ấy, cô còn dùng thước đánh con tôi, lại bắt phạt nó. Cô nói chuyện này là như thế nào?”
An không giữ nổi bình tĩnh, hung tợn chất vấn cô giáo.
Hai cô giáo khác và các bé đang ở trong lớp chợt nghe lớn tiếng liền im thin thít, tập trung nhìn về phía An.
Cô giáo trẻ vẫn không thay đổi sắc mặt, miệng vẫn cười, trong đó có chút khinh miệt “Mời chị qua phòng làm việc của nhà trường đi, ở đây các bé hoảng sợ”
An cũng bế Ti rời đi, bé Ti liên tục ôm lấy cổ cô khóc liên tục.
“Tôi muốn gặp hiệu trưởng”
“Chị này, trường này có rất nhiều học sinh, bây giờ các bé xô xát một tí mà chị đòi gặp hiệu trưởng, vậy một ngày hiệu trưởng phải tiếp bao nhiêu phụ huynh?”
An nhìn ra thái độ của cô giáo này, cô ta rõ ràng không muốn làm rõ chuyện này mà muốn An phải chấp nhận.
Đừng có mơ!
“Cô là giáo viên mà có thái độ đó sao? Rõ ràng con tôi bị bạn đánh, cô không can ngăn hai đứa lại, cô chờ cho con tôi đánh lại để bắt lỗi rồi đánh con tôi thêm, còn bắt phạt con tôi, đây là muốn chèn ép đứa nhỏ này hả?”
“Tôi nói thế này, chị xem trên camera nội dung không đầy đủ, tôi chứng kiến từ đầu đến cuối, tôi biết phân xử đúng sai. Nếu chị không tin tưởng chúng tôi thì chị gửi cháu ở trường khác đi”
Vốn An muốn giải quyết bằng lý lẽ, nhưng cô giáo này không nói lý lẽ, rõ ràng có sự thiên vị và cố gắng bắt nạt bé Ti, An cáu gắt nói lớn.
“Hôm nay không giải quyết xong chuyện này, đừng hòng tôi để yên cho cô”
Cùng lúc đó Hoàng bước tới, nhìn thấy độ dửng dưng của cô giáo và thái độ tức giận của An, anh cũng tức giận không kém. Anh đưa tay bế bé Ti “Ti sang ba bế nào”.
Dư âm thân quen vài ngày trước vẫn còn, Ti thút thít ôm cổ Hoàng.
Giáo viên hơi sững người nhìn Hoàng và Ti, rõ ràng trước đó cô ta nghe rằng Ti không có ba.
Hoàng nắm tay An, xoa xoa ngón cái trên mu bàn tay cô “Đi, anh thấy phòng hiệu trưởng phía bên kia”
Rất rõ ràng, anh không đôi co với cô giáo này, hôm nay nếu không giải quyết được việc cỏn con này thì anh không còn là giám đốc của LMH nữa.
Cô giáo vội chặn đường bọn họ lại, giọng có hơi dịu lại “Anh chị phải nói lý lẽ chứ, như vậy chẳng phải là bắt ép giáo viên bọn tôi sao?”
Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhìn cô “Đúng vậy, là tôi muốn bắt ép cô đấy”
Hiệu trưởng trường này là phụ nữ, Hoàng kéo tay An vào nói “Có gì em nói đi, anh giải quyết”
An chẳng quan tâm đến những xưng hô kỳ lạ của Hoàng, An nói thẳng mọi chuyện với hiệu trưởng, yêu cầu hiệu trưởng giải quyết chuyện này.
Hiệu trưởng bị kẹt giữa, không thể vì chuyện này mà đuổi giáo viên, cũng không thể nào để phụ huynh tức giận được, bà xuống nước hứa sẽ kỷ luật giáo viên và sẽ rút kinh nghiệm.
Hoàng mất kiên nhẫn “Đuổi cô ta đi, giáo viên như vậy trước sau gì bà cũng bị mắng vốn nữa thôi”
Bà định xoa dịu anh thì phía sau một người phụ nữ khác bước vào, theo giới thiệu thì người này là mẹ của bé trai kia, cũng tính là đương sự.
Người phụ nữ ra dáng doanh nhân thành đạt, có chút đứng tuổi, một chút trang điểm làm bà trông bắt mắt hơn, nhưng cũng không thể nào che giấu được sự bào mòn của thời gian, có lẽ đứa bé này là bà sinh muộn.
“Chuyện này nên để phụ nữ chúng tôi giải quyết đi, anh ở trong này e là không hay”
“Con tôi bị ăn hiếp, tôi đi ra ngoài để các người ăn thịt luôn vợ tôi sao?” Hoàng mỉa mai.
Bà cười “Vậy được, xem như con tôi có lỗi đi, đây là name card của tôi, nếu cháu bé có bị việc gì thì tôi sẽ chịu mọi tổn thất” Nói rồi bà đưa một tấm giấy cứng vuông vức trước mặt An.
Hoàng liếc mắt cười khinh miệt “Con tôi tổn thất tinh thần, tôi yêu cầu bà bồi thường một trăm triệu tại chỗ này luôn”
Bà đứng hình vài giây, sau đó lại giữ nụ cười trên môi “Là các người đang muốn làm tiền sao? Người ta nói ‘đói cho sạch, rách cho thơm’”
“Câu đó bà giữ lại cho mình dùng đi, có chút tiền liền muốn ra oai?”
Hoàng không muốn đôi co với những người phụ nữ này, anh hướng hiệu trưởng nói “Thế này, chúng tôi muốn nhà trường sa thải giáo viên kia, thế thôi”
Hiệu trưởng bối rối, bà cũng lờ mờ đoán ra được thân phận của người đàn ông này, liếc mắt có thể thấy được trang phục mặc trên người là loại hàng xa xỉ, thái độ nói chuyện dứt khoát, không lẩn tránh, nhưng giáo viên kia cũng là em ruột của vị kia, bà ấy cũng là trưởng phòng kinh doanh của ngân hàng lớn, cũng thường quà cáp nhiều cho bà, giờ bà phải làm sao?
“Không cần phải ép người như vậy đâu, không làm tiền được với tôi thì quay sang người khác thị uy sao?”
Hoàng nhếch mép cười “Đúng vậy, tôi chính là đang ép người đấy, cũng sẽ đến lượt bà nhanh thôi”
“Dù thế nào tôi không thể đuổi giáo viên kia đi được, cô ấy không có lỗi gì lớn cả, hay là tôi bảo cô ấy xin lỗi hai người nhé” Hiệu trưởng cố hòa giải.
Hoàng đưa tay cản lại “Không cần đâu”
Sau đó anh lấy điện thoại trong túi ra, gọi đến một dãy số, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
Điện thoại đời mới bây giờ, dù không mở loa ngoài thì âm thanh vẫn có thể vang ra làm người bên cạnh nghe rõ mồn một.
“Mai cậu cho người xuống thanh tra trường mầm non tư thục Star ở bên Quận Bình Thạnh nhé”
Bên kia là một giọng cười khá trẻ “Chuyện gì vậy, sao tự nhiên bữa nay anh quan tâm đến chuyện giáo dục vậy?”
“Người của tôi bị bắt nạt ở đây”
“Ồ! Vừa hay trường này hai năm rồi chưa thanh tra, để mai em cho người xuống”
Hiệu trưởng thoáng xanh mặt, không biết người đàn ông qua điện thoại kia là ai, nhưng hạn hai năm rồi chưa thanh tra ở trường là thật.
Cùng lúc đó điện thoại bàn bà reo lên, là điện thoại của phòng giáo dục Quận gọi đến, thông báo khẩn ngày mai sẽ có đoàn thanh tra kiểm tra trường, văn bản sẽ gửi qua mail sau.
Lúc này mặt bà trắng bệt, cắt không còn giọt máu.
Để phải có công văn khẩn gửi xuống thanh tra thì chính là phát hiện trường có vấn đề.
Dù không có vấn đề thì thanh tra xuống bới lên cũng sẽ có.
Hiệu trưởng không còn đứng vững, cổ họng run rẩy khó phát ra được giọng nói.
Hoàng nắm tay An quay đầu ra về, Hiệu trưởng vội lao đến kéo tay An.
“Tôi sẽ đuổi việc cô ấy, hay là cô nói chồng mình gọi người bạn kia thu lại quyết định được không?”
Chưa có văn bản thì bà còn cơ hội sửa sai.
An vốn không giận lên hiệu trưởng, người cô giận là cô giáo kia, nếu cô giáo kia bị đuổi việc thì An có thể chấp nhận, cô liền kéo tay Hoàng nói “Đuổi cô giáo là được rồi, để trường người ta làm ăn, sắp tới tết rồi”
Hoàng mỉm cười dịu dàng nhìn cô “Vậy thì nghe theo em!”
Nhưng Hoàng vẫn đứng yên không gọi điện, Hiệu trưởng biết mình thiếu sót gì, vội vàng đến máy tính của mình, lạch cạch gõ nhanh chóng đơn đình chỉ công tác của giáo viên, ký tên đóng dấu rồi đưa cho Hoàng xem.
Liếc nhìn tờ đơn trong tay hiệu trưởng, Hoàng miễn cưỡng lấy điện thoại ra gọi một lần nữa.
Nhìn thấy Hoàng gọi, bên kia bắt máy lên liền nói “Anh đợi em chút, nhân viên đang soạn công văn”
“Không cần nữa đâu, tết rồi cho nhân viên nghỉ ngơi đi”
Người trong quan trường thừa biết, điều kiện thỏa thuận của Hoàng đã đạt được cho nên đây là ‘lệnh ân xá’ của anh, đầu bên kìa cười “Được được, vậy em càng khỏe”
“Ừm, gặp cậu sau”
Hiệu trưởng như vừa bước ra khỏi quỷ môn quan, ‘thanh tra’ là một khái niệm cực kỳ dọa người trong tất cả trường hợp.
Hoàng dắt tay An đi, phía sau lại vọng tiếng cười của người đàn bà chứng kiến mọi chuyện từ nãy giờ “Cậy quyền cậy thế để ức hiếp người khác, các người tưởng bầu trời này là của các người sao?”
Hoàng quay đầu lại nhìn bà “Yên tâm, tới lượt bà nhanh thôi” nói xong anh kéo tay An ra về.
Nhìn thấy bọn họ bước lên chiếc Mercedes AMG, người đàn bà kia nảy lên sự lo lắng bất an, chức trưởng phòng một chi nhánh của bà tương đối cao, phải là một gia đình quyền thế cực lớn mới có thể bắt ép được bà.
Nhưng trong ngành ngân hàng thì chẳng có ai quyền thế lớn mà bà không biết, chắc là anh ta chỉ dọa bà thôi.
Nhưng sau này bà mới biết, anh không có quyền thế lớn trong ngân hàng mà là anh giàu.
Động thái rất rõ ràng, anh đăng tin lên trang web chính thức của công ty là “Không giao dịch hay làm việc qua ngân hàng S cho đến khi có thông báo mới”, dòng chữ đỏ chót nổi bật chạy nổi trên trang web.
Kèm theo đó, Hoàng đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân Facebook “Vì tư thù cá nhân nên không làm việc hay giao dịch liên quan đến ngân hàng S”
Anh rút hết tiền trong tài khoản ngân hàng S.
Một công ty LMH của anh cũng không đến nổi, cho đến tập đoàn kinh doanh nội thất Lê Gia cũng như vậy, lập lệnh rút tiền chỉ trong tích tắc, tiếp đó là những công ty đối tác của hai công ty đó lần lượt rút tài khoản, và nói thẳng chờ hai công ty lớn kia hủy tài khoản thì những công ty đó hủy theo.
Hai ngày liên tiếp, tài khoản ngân hàng liên tục nhận các lệnh rút tiền từ công ty lớn, tạo thành sự thiếu hụt dòng tiền của ngân hàng.
Ban giám đốc họp khẩn thì biết được nguyên nhân, chính giám đốc ngân hàng gọi điện thoại trực tiếp cho Hoàng để thương lượng.
Doanh thu mỗi ngày của ngân hàng thiếu hụt nhiều gấp mấy lần tháng lương của bà ấy, nên ban giám đốc công ty quyết định giáng chức bà để xoa dịu Hoàng.
Từ đó trong ngành ngân hàng nổi lên một công ty và một người không nên động vào.
Đó là chuyện của những ngày sau.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở trường học, An vẫn quyết định để Ti tiếp tục học trường này.
Công tình Sếp ra mặt, thị uy rồi nên cô không lo nữa, nhưng chắc chắn cô sẽ đổi lớp.
Về đến nhà đã là giờ trưa, mọi người vẫn chưa ăn uống gì, An hỏi.
“Sếp muốn ăn gì?”
Hoàng bế bé Ti trên tay hỏi cô bé “Ti muốn ăn gì?”
Ti bám riết lấy Hoàng không buông, ngay cả An bế cô bé cũng không muốn theo, có lẽ cô bé cảm thấy Hoàng hùng dũng như anh hùng chăng?
Cô bé chu chu cái miệng xinh xắn nói “Con muốn ăn Pizza được không?”
Hoàng cười âu yếm “Tất nhiên là được rồi, vậy để mẹ gọi Pizza nhé?”
“Dạ”
An ngơ ngác, từ khi nào cô trở thành người sai vặt rồi, trong trường hợp này là sai quá nhiều rồi đấy.
Hoàng cứ nuông chiều bé Ti như vậy thì Ti sẽ bị ảnh hưởng, mong chờ tình cảm từ ba mà trước giờ cô bé chưa từng có.
Tình cảm này không phải của Ti nên Ti không có quyền được hưởng.
Nhưng nghĩ đến sự việc vừa rồi, An chọn cách nói sau.