Chương 27: VỊ HÔN THÊ

Trong lúc đợi Pizza giao tới.

Hoàng và Ti lại quấn với nhau như cha chơi với con gái, An bèn hỏi.

“Chiều Sếp có quay lại công ty không?”

“Có, công việc còn nhiều, nhưng cô cứ nghĩ đi, mai sắp xếp ổn thỏa lớp học cho Ti rồi đi làm cũng được”

“Hôm nay thật sự cảm ơn Sếp nhiều lắm, nếu không có Sếp em chẳng biết làm gì với cái tính nóng nảy của mình nữa”

Hoàng đang cúi đầu chơi với Ti, anh ngẩng đầu lên cười cười “Vậy cô định cảm ơn tôi như thế nào?”

An không suy nghĩ “Sếp giúp em rất nhiều rồi, nhưng em chẳng làm được gì cho Sếp cả. Nếu sau này Sếp có yêu cầu gì, nhất định em sẽ cố gắng hết sức”

Đây có quá giống rập khuôn trong phim không?

“Đương nhiên, có những việc cô làm được, chỉ sợ đến lúc đó lại quên mất lời này thôi”

An chột dạ, thú thật thì cô cũng có hứa suông hơi nhiều, nhưng lần giúp đỡ này An sẽ ghi nhớ mà.

“Không nha, em cũng giữ lời hứa mà, chỉ là sếp có thời gian hay không thôi”

Hoàng nhìn cô cười, anh không nói gì. Anh cúi xuống trò chuyện với Ti “Ở lớp tại sao bạn lại đánh con?”

Ti ngây thơ trả lời “Do Ti đánh bạn Mon đó”

“Vậy sao con lại đánh bạn?”

“Mon nói Ti là con hoang…. nói mẹ cướp ba của bạn Mon…..cướp là xấu…..bạn Mon nói xấu mẹ của Ti”

An ngơ ngác, cô chưa rõ bản thân mình làm gì mà để con nít nhìn vào lại nghĩ là mình cướp ba của nó.

Còn cái từ ‘con hoang’ kia không phải là từ một đứa trẻ mầm non biết được, chắc chắn là có người lớn xúi giục, tám chín phần là cô giáo kia.

An đang ngẫm nghĩ Hoàng chăm chú nhìn cô, anh cũng đang không biết nguyên nhân vì sao đứa trẻ kia lại nói là cô cướp ba của nó “Cô quen ba của đứa trẻ kia sao?”

“Không!”

Hôm sau An mới biết được, nguyên nhân đứa bé kia nói vậy vì An có trò chuyện với các phụ huynh.

Ba bé trai kia mặc dù có gia đình rồi nhưng lại để ý đến cô, có ý định tiếp cận cô nên xin số điện thoại từ giáo viên.

Cô giáo bị đuổi kia chính là em vợ của anh ta, cô ta biết được cho nên xem cô là cái gai trong mắt.

Cho rằng cô quyến rũ anh rể nên luôn rót vào tai cháu mình những điều không hay và chính cô sai khiến cháu mình bắt nạt Ti.

Hóa ra đuổi việc cũng không phải quá đáng với cô ta.

-----

Công việc vào những ngày cuối năm cực kỳ bận rộn, An thường làm ra trễ và khước từ mọi lời mời tụ tập của đám Tú với lão Tôn.

Bọn họ có một nhóm để nói chuyện trên zalo, họ nói tỉ tỉ thứ trên trời, sau sự việc Tú bàn luận ở công ty bị chính chủ bắt quả tang thì họ chăm chỉ bàn tán trên zalo hơn.

Độ khoảng cuối tháng một, trong lúc mọi người dùng hết 200% công lực để hoàn thành chỉ tiêu cuối năm để đón tết thì ở công ty xuất hiện một cô gái xinh đẹp.

Lễ tân hôm nay không trực, An nhân tiện đến tiếp chuyện.

“Tôi đến gặp anh Hoàng”

An lễ phép hỏi “Cô có hẹn trước không ạ?”

Cô gái xinh đẹp cười ngại ngùng “Tôi là vị hôn thê của anh ấy”

Người đến là Thuý, sau khi bàn bạc với gia đình thì đối tượng xem mắt đã thay đổi thành cô.

An à một tiếng, trên môi vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp đưa tay mời cô theo hướng phòng giám đốc.

An gõ cửa phòng, lúc mở cửa, theo thói quen của Hoàng khi nhìn thấy cô, anh cười.

“Có khách đến tìm Sếp”

Nói xong An quay mặt đi.

An cảm thấy gương mặt rạng rỡ của sếp nhìn người mình yêu thật chướng mắt.

Hóa ra đây chính là người sếp đang theo đuổi.

Về tới bàn làm việc chung với lão Tôn, An lấy điện thoại như thường lệ nhắn tin nhiều chuyện vào group của bọn họ.

An: Bà chủ đấy.

Tú: Ai? Ai?

An: Nàng xinh đẹp vừa mới đi vào.

Lão Tôn: Hình như nghe nói là gia đình ghép đôi.

Tú: Vậy là môn đăng hộ đối đó hả? Kết hôn không tình yêu hả?

An: Hình như là có, nghe nói sếp theo đuổi người ta cũng lâu á.

Lão Tôn: Sao em biết?

An: Nhậu chung với sếp mấy lần, hôm trước đi Đà Nẵng sếp cũng có nói mà.

Lão Tôn gửi icon bất ngờ.

An: Có mua nhẫn nữa nha.Chuẩn bị hết rồi, chỉ cần nàng đồng ý nữa thôi, chúng ta sắp được ăn đám cưới của Sếp rồi.

Tú: Nên mặc gì đây, hình như lâu rồi tao chưa đi mua sắm, đồ make up cũng hết rồi, lại phải tiêu tiền rồi.

Tám chuyện được một lúc, bọn họ cũng không để ý cô gái kia ra về từ lúc nào chỉ thấy điện thoại An rung lên tin nhắn riêng.

Hoàng: Cô nói linh tinh gì đó hả?

An:???

Hoàng: Cô nói với Hoàng với Tú vậy là sao?

An thấy rất kì lạ, sao anh lại biết được.

Cô vào lại nhóm chát của bọn họ, mắt cô như muốn rớt ra ngoài, từ khi nào nhóm chat có thêm sếp mà cô lại không biết.

An không dám cử động, cứ như cử động thì sẽ bị xử bắn không thương tiếc.

An nhanh nhẹn xóa hết những gì mình vừa nhắn, ngay lập tức Hoàng gửi cho cô một hình ảnh, anh đã chụp đoạn nói chuyện kia lại.

An nín thở, không dám trả lời. Cảm giác nói xấu người khác mà bị phát hiện thật không dễ chịu chút nào.

Hoàng: Người tôi thích không phải là cô ta. Ngừng suy diễn đi!.

An: Dạ! Dạ!

Cô gửi kèm theo một chuỗi icon cún con nịnh bợ.

Thấy Hoàng không nhắn nữa, An lại đem cơn giận này trút lên người lão Tôn và Tú.

An tạo một group khác.

An: Mấy người thêm Sếp vào lúc nào vậy?

Lão Tôn: Lâu rồi mà, cái đợt rủ đi nhậu hoài em không đi, nhắn lên group em cũng không trả lời.

Xong.

Là lỗi của cô, có một thời gian đi làm về trễ nên khi về nhà với Ti cô để chế độ im lặng, hẳn là lúc đó.

Cuối cùng bong bóng hơi của cô xẹp xuống, đã đi nhiều chuyện còn bị sai thông tin, thật là mất mặt.

Một thời gian sau đó, An thấy Hoàng phía trước cô liền cúi đầu.

Nhớ lại sự việc ngày hôm đó cô lại cảm thấy xấu hổ, cô chỉ nghe thấy tiếng hừ mũi của anh khi đi ngang qua, không biết anh đang cười hay đang giận.

Cho đến ngày cuối cùng làm việc của năm, tối đó An đưa bé Ti đi chơi ở trung tâm giải trí.

Khép lại chuỗi ngày làm việc của một năm, năm nay An và Ti ở lại Sài Gòn ăn tết, Gia đình Bình và mẹ kéo nhau về quê ăn tết.

Đang lang thang ở trung tâm thương mại để sắm sửa đồ tết thì Ti buông tay ra chạy đi.

An giật mình vội chạy theo thì thấy Ti vui sướng nhảy lên ôm chầm lấy Hoàng.

“Ba!”

“Ti đi đâu đây? Ti nhớ ba không?” Hoàng bế Ti lên, mặt anh cười dịu dàng.

“Có!”

“Nhiều không?”

“Nhiều!”

An thấy tình hình này không ổn, bên cạnh anh chính là cô gái lần trước đến công ty, sắc mặt cô ta nhìn Ti không tốt, rồi lại nhìn về phía An.

An vội tiến lên bế bé Ti ra khỏi người Hoàng cười ngại ngùng chờ Hoàng giải thích.

Thấy Hoàng không giải thích cô vội lên tiếng “Chị đừng hiểu lầm, con bé gọi ba là vì trước đó chúng tôi hay trêu đùa với nhau. Sếp thấy con bé đáng yêu nên đặt làm con dâu, mặc dù Sếp chưa có con, con bé gọi ba tức là ba chồng đó”

Hoàng khó chịu nhìn An “Cô giải thích làm gì?”

An cười “Sau này biết đâu chị ấy là người trực tiếp phát lương cho em thì sao? Chị ấy tuyệt đối không được hiểu lầm nha”

An ý chỉ rất rõ ràng, sau này người này sẽ là vợ anh, sẽ nắm tài chính của anh và nhân viên sẽ do cô ấy chi lương.

Một phần cũng muốn nịnh nọt bà chủ tương lai này.

Nhìn mặt Hoàng cực kì khó chịu.

An cảm giác hai người đang cãi nhau nên cô bế bé Ti đi, trước khi đi cô còn dặn bé Ti đặc biệt tạm biệt ‘mẹ chồng’

Cô gái xinh đẹp kia nghe giải thích, mặt càng lúc càng rạng rỡ, không tiếc nụ cười dành cho mẹ con cô.

Cảm giác của An rất đúng, lúc trước anh gọi Ti xưng ba thì cô đã có cảm giác không ổn rồi, rất khác với bọn thằng phò.

Hoá ra chính là lúc này bị hiểu lầm không đáng tí nào.

Buổi tối trước khi đi ngủ, An đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm cho lo lắng.

Thời gian này Sài Gòn cực kì vắng, Sài Gòn là dân tứ xứ khắp nơi đổ về để làm việc, dịp tết này bọn họ đều về quê.

An chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài vang lên tiếng nói.

“Là tôi!”

Nghe được tiếng nói, An thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô thắc mắc là sao anh lại đến vào giờ này.

An mở cửa đối diện với Hoàng trong tình trạng say khướt.

Anh ngã nhào về phía cô, theo phản xạ An đỡ lấy thân thể anh, cô loạng choạng tui về sau vài bước rồi dừng lại.

Lúc nãy mới gặp còn tỉnh lắm mà, sao bây giờ lại thành ra thế này rồi.

“Sao Sếp uống nhiều vậy?”

An đỡ anh vào trong nhà, rót cho anh cốc nước.

Hoàng đứng không vững tạm ngồi ở dưới đất tựa lưng vào tường.

Hoàng uống rất nhiều, uống cho vơi hết nỗi bực dọc trong người, uống để kiềm chế bản thân, nhưng vô hiệu.

An ngồi đối diện, nhìn bộ dạng chật vật, đang cúi đầu của anh thì buộc miệng hỏi “Anh và cô ấy đang giận nhau hả?”

Không có tiếng trả lời, An tự cho câu hỏi mình là đúng.

Đột nhiên tay Hoàng bắt lấy sau gáy cô, kéo nhanh cô ngã vào lòng anh, môi anh trực tiếp ngậm lấy môi cô mạnh mẽ, ướt át.

An không hề phòng bị, đôi môi bị anh ngậm lấy, phút chốc làm toàn thân cô căng cứng.

Anh dễ dàng đưa lưỡi của mình lục lọi khắp khoang miệng cô tìm kiếm chiếc lưỡi của cô mà quấn lấy như đôi rắn tình nhân trăm năm không gặp.

Mất một lúc lâu, khi đôi môi cô bị anh dày vò thì cô mới ý thức được, hơi thở cô cũng không thể kiểm soát được.

Thật xấu hổ, anh nhận nhầm cô với người phụ nữ khác, cô lại còn rất hưởng thụ?

An đẩy mạnh Hoàng ra, cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói hơi nhanh “Sếp say rồi, em không phải là cô ấy”

Đầu Hoàng choáng váng, sao vừa rồi anh có cảm giác An đáp lại nụ hôn của anh chứ?

“Sếp về được không? Em gọi xe đưa sếp về?” An cố gắng nói giọng thật bình tĩnh để thể hiện mình không bị lung lay bởi nụ hôn kia.

Nếu không sau này hai người gặp nhau sẽ rất ngượng ngùng.

“Tôi ở lại đây một đêm được không?”

An không muốn có hiểu lầm xảy ra. Nhưng hiện tại anh say khướt như vậy, lái xe về bằng cách nào đây?

“Em gọi xe đưa Sếp về nhé?”

Hoàng không trả lời, anh ngồi gục ở nên đất.

Thôi thì cô không nói, anh cũng chẳng dại mà kể với người yêu chuyện sai trái này. Chuyện anh ngủ nhờ nhà cô hy vọng rằng người yêu anh không biết.

Biết là rất bất tiện nhưng cô không thể bỏ bé Ti ở nhà mà đưa anh về được, vả lại cô cũng chẳng phải cô gái xuân thì còn gìn giữ sự trong trắng gì nên đồng ý, cứ xem anh như tụi thằng phò vậy.

“Nhưng chỉ có sofa thôi, anh ngủ trên sofa được không?”

Hoàng không nói không rằng, lê người tới ghế sofa rồi thả người lên trên đó, cả người anh nảy lên vài cái rồi dừng lại.

Hoàng nằm sấp nên An cũng không biết được tình hình anh như thế nào.

An chỉnh lại sofa, kéo cơ quan của ghế cho bề mặt rộng hơn, cô vào phòng lấy gối và mền cho anh, mặc dù trời Sài Gòn không lạnh nhưng dù sao cũng đang là mùa tết.

Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi cổ trụ anh thường hay mặc, quần tây dài. Nếu đứng thì sẽ rất đẹp, nhưng lúc đi ngủ thì rất khó chịu.

“Em vào phòng nhé, phòng khách này sếp cứ tự nhiên sử dụng”

Hoàng vẫn nằm như xác chết, An quay người vào phòng, không quên chốt cửa lại.

Xong sự việc vừa rồi An cũng không dám tin sếp mình là quân tử đâu, đề phòng vẫn hơn.

Nghe tiếng khóa chốt phòng vang lên, Hoàng nâng đôi mắt đục ngầu bị tóc rũ xuống che khuất, miệng anh kéo cong lên.

Tay anh sờ môi mình, anh lại đê tiện nữa rồi, lại giả say xỉn để quấy rối cô.

Đôi môi ấy anh mong chờ mấy tháng qua cuối cùng cũng được gặm nhấm, nhưng không đủ, thật sự anh muốn nhiều hơn thế, anh muốn tất cả của cô, nhất là trái tim kia, trong đó nhất định phải có anh.