Buổi sáng thức dậy, Hoàng nheo mắt nhìn An mở cửa phòng đi ra, anh ngơ ngác hỏi “Tối qua tôi làm phiền cô sao?”
An bày ra gương mặt tự nhiên không nói gì.
“Tôi có nói gì hay làm gì không?”
An chợt nhớ lại hiện trạng tối qua, người không dám nhìn thẳng là cô, cô trốn tránh “K...không”
Bắt gặp nét bối rối này, môi hoàng cong lên rất nhẹ, rất khó thấy.
“Vậy là được rồi?”
Lại cái tính tò mò hại, An hỏi “Sếp với người yêu cãi nhau à?”
“Cũng không hẳn, cô ấy chưa chấp nhận tôi, chắc là sắp rồi”
“À” Tim An nảy lên gấp gáp, tim đập nhanh có chút đau, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn.
“Sao vậy? Trông cô có vẻ không vui, có tâm sự à?” Hoàng chăm chăm nhìn An, An lại quay đầu vào bếp né tránh.
“Sáng mới ngủ dậy nên mặt em trông như vậy. Chứ em có gì đâu mà không vui?”
Hoàng sắp xếp lại mền gối rồi tạm biệt cô ra về.
An đứng thất thần ở cửa, hình như có chút quá phận.
Cô nhận thức bản thân cô có chút thích Sếp, nhưng cô sẽ điều tiết được, cô vốn là người lý trí.
Thích là một chuyện nhưng anh cũng thích cô thì tiến đến bằng cách nào?
Quá là thiệt thòi cho anh, tương lai cũng không tốt.
Vài ngày sau đó, An chỉ nhắn tin tám chuyện với lão Tôn và Tú.
Hoàng và An tự dạo ấy không còn nói chuyện với nhau nữa.
Ngày tết cận kề đến, An lười ra ngoài, hai mẹ con chỉ đi siêu thị mua đồ để về dự trữ, nấu ăn, còn lại thì đến tối mới ra khỏi nhà để ngắm đường phố trang trí.
Giao thừa năm nay An không xem pháo hoa vì chỉ có một mình cô, Ti thì phải ngủ sớm nên khoảng 8 giờ thì hai mẹ con đã về nhà, Ti buồn ngủ nên đã đi ngủ.
An loay hoay dọn dẹp, rồi bày mâm cúng giao thừa.
Có một mình, ở trong không gian yên ắng An cũng có nghĩ về gia đình, đã gần bốn năm rồi cô chưa gặp lại ba, không biết ông có sống tốt không?
Lần này về nhà Bình có sang thăm ông hay không?
Có phải mẹ cô cũng giống cô bây giờ, rất cô đơn?.
Tết chính là đoàn viên, hôm nay chỉ có hai mẹ con đón tết với nhau, có hơi chạnh lòng.
Đột nhiên tiếng xe vang lên trong hẻm lôi An về thực tại, chiếc xe ô tô dừng trước cửa nhà cô.
Ở trong nhà sáng nhìn ra bóng tối, một lúc lâu sau bóng đen tiến lại thì cô mới nhận ra được, đó là Hoàng.
“Giao thừa Sếp không có ở nhà sao lại đến đây?”
An nhìn trên tay Hoàng là một thùng bia, cô cười “Sếp tặng quà tết cho em sao?”
Hoàng đi thẳng vào nhà ném lại một câu “Mơ đi!”
Hoàng tự nhiên như ở nhà, ra lệnh cho cô “Làm vài lon trước tết đi!”
Nói vài lon là khiêm tốn, hai người uống gần hết một thùng, xem chừng trong thùng còn lại vài lon mà thời gian chuyển giao cũng đã đến.
Thời điểm An mơ màng cũng đến theo.
“Không đón giao thừa cùng cô ấy sao?”
“Ai?”
“Người yêu Sếp”
“Người yêu tôi hay người tôi yêu?”
Lúc này có hơi nhập nhằng, một người uống 10 lon như cô không thể hiểu hết được.
“Có khác gì nhau đâu. Hóa ra Sếp vẫn chưa theo đuổi được à?”
Hoàng cười “Tôi có cảm giác, cô ấy cũng có thích tôi, nhưng cô ấy lại không chủ động”
Thế là ‘chuyên gia tình yêu’ An tái xuất giang hồ
“Đó là cảm giác của Sếp, cái này gọi là tự mình đa tình, Sếp cái gì cũng thu hút người khác. Đẹp trai cũng có, giàu cũng có, biết điều cũng có chỉ là cô ấy không thích thôi. Một khi người ta thích sếp thì người ta sẽ tự vồ lấy sếp thôi.”
“Vậy sao em không vồ lấy tôi?”
An cười ngả ngớn, đôi mắt không còn tỉnh táo
“Không được, Sếp là bề trên, không nên mạo phạm, mạo phạm thì sẽ mất lương, cái nào nặng cái nào nhẹ vẫn nên cân nhắc kỹ”
“Nếu em bắt được tôi thì không những em có lương mà em còn có được tôi, không thích hơn sao?
An vẫn chưa hay được anh đang đổi cách xưng hô với cô, cô còn đang trò chuyện kiểu ngố tàu của một người say.
“Không được, em cần lương, không cần đàn ông”
An chưa định thần được thì môi cô bị đôi môi khác chèn ép.
Đôi môi kia lại mạnh bạo, lần này không mút môi cô mà là cắn, cắn đau, cắn cho cô tỉnh ra để cô biết bản thân mình ở tình huống nào, mùi cồn ở khoang miệng kia xộc thẳng vào khứu giác, trộn lẫn với hơi thở của cô, tiếng mút mát vang lên thành tiếng.
An đẩy Hoàng ra, cố tỉnh táo nhìn Hoàng.
“Sếp nhìn cho kỹ em là ai? Em là An, không phải là người sếp yêu”
Hoàng thở dốc “Em biết người tôi yêu là ai sao? Tại sao em biết người tôi yêu không phải là An?”
An mơ hồ không biết anh đang nói gì, phủ định trong khẳng định?
“Em nhìn không ra là tôi thích em à? Tôi điên cuồng thích em như vậy mà vẫn bị hiểu lầm là thích người khác, đầu óc em bình thường lanh lẹ lắm, sao những vấn đề như vậy thì chậm chạp như vậy?”
“Sếp thích em sao? Em có gì để cho sếp thích chứ?” trời đất quay cuồng, tim gan phèo phổi của cô cũng dậy sóng.
Hoàng kéo An lại gần, đầu anh tựa vào trán cô, yết hầu lên xuống nhanh hơn.
“Làm người yêu tôi nhé! Được không?”
Cả người An hình như hóa đá rồi, cơ thể An bất động, cổ họng cũng không phát ra tiếng nói được, câu từ biến mất không còn gì trong đầu.
Hoàng hôn lên trán cô, từ từ xuống mắt, rồi từ từ xuống miệng.
Anh dừng lại trên môi cô thì thầm “Hay là em trả nợ ân tình cho tôi đi. Tôi cần tình yêu của em, nếu không phải nó thì tôi không cần em trả gì cả”
An như người mất hồn, duy nhất chỉ có tim còn đập, hơn nữa lại còn rất nhanh, nhanh đến mức cô không thể thở được.
Hoàng nhận thấy thân thể An cứng đờ, cho anh cảm giác cô đang phản kháng.
Hoàng nhíu mày nhìn đôi mắt không chút cảm xúc kia “Em thật sự không thể cho tôi tình cảm đó sao?”
An nhìn anh, vẫn chưa biết trả lời như thế nào, giờ phút này não cô hoạt động cực kỳ chậm chạp.
Anh là người có chuẩn bị mà đến, cô là người bị tập kích, đương nhiên sẽ rơi vào trạng thái này rồi.
Thích thì có thích, nhưng diễn biến này cô chưa hề nghĩ đến.
Cô cần thời gian để suy nghĩ.
“E….em” Lời nói đến môi lại không thể thốt ra được.
Hoàng rời khỏi người cô, đây chính là tỏ tình thất bại? Hoàng thở hắt ra đầy thất vọng.
Vốn cũng có nghĩ đến trường hợp này, nhưng không ngờ khi nó xảy ra lại đau đến vậy.
Hoàng lặng lẽ dọn dẹp mọi thứ rồi ra về.
Hoàng có uống bia nhưng lại tự lái xe, có lẽ anh sẽ bị phạt, nhưng ai còn quan tâm đến chuyện ấy nữa.
An nằm dài trên sàn nhà, thần trí cô dần dần hồi phục.
Anh thích cô thì những việc làm trước đây của anh cũng là làm vì cô, anh đã mang tâm tư từ lâu rồi sao?
Nhớ lại đôi mắt đau khổ kèm thất vọng vừa rồi, An thật sự có đau lòng.
Một người ưu tú có đủ mọi thứ như anh lại bị cô làm tổn thương, anh không đáng bị như vậy.
Bản thân cô thì có gì tốt? Một đời chồng, lại còn có con.
Tìm hiểu lâu dài hay chỉ là tình cảm nhất thời?
An lại rơi vào mớ hỗn độn.
Nếu tính đến mối quan hệ lâu dài thì đương nhiên cô sẽ không đồng ý. Vì cô sẽ không sinh nữa, người như anh lại không có con thì quá là chèn ép anh, vẫn là tương lai tăm tối.
An nghĩ đến một khả năng, trở thành bạn tình của anh được không?
Cho anh những gì anh muốn, vì cô thật sự không muốn tổn thương anh. Thật sự không muốn nhìn thấy đôi mắt hiện rõ đau đớn cùng thất vọng kia.
Cô có thể chịu đựng được đau khổ nhưng con cô và người cô yêu thì không thể.
Kết quả của mồng một tết là đôi mắt thâm quầng hiện rõ trên mặt An.
Mồng một tết mà ủ rủ cũng không hay, An tươi tỉnh lên đi đón tết.
Đưa Ti đi chùa và lễ hội, đưa Ti đến những nơi Ti muốn, chọn những món Ti thích ăn, hai mẹ con đón tết vẫn vui.
Lâu lâu cô cái nghía xem điện thoại, ngoài tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn bè thì Hoàng vẫn không nhắn gì cho cô cả.
Cô đang nghĩ hay là cô nhắn tin chúc mừng cho anh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nên.
Bẵng đi mấy hôm, hết tết rồi cũng không thấy tin nhắn và Hoàng xuất hiện, An lại không quen, có chút nhớ anh.
Thế là quyết định cuối, cô sẽ làm theo lý trí còn sót lại của cô.
Hôm đó là Bình và mẹ vào lại Sài Gòn, An liền nhắn tin cho Hoàng.
An: Anh muốn đi du lịch cùng em không?
Lần đầu tiên An đổi xưng hô, cô không còn gọi là Sếp nữa. Nửa tiếng rồi vẫn không thấy Hoàng trả lời, nghĩ chắc anh còn đang rất giận và thất vọng chẳng muốn đi, chẳng muốn nhắn tin lại cho cô.
An quẳng điện thoại đi ngủ.
Đến chiều cô nhận được tin nhắn của anh, chỉ một chữ “Được”
Đến giờ An mới biết bản thân mình không phải là người lí trí như cô nghĩ.
Lúc trước cô nghĩ sẽ rất khó để mở lòng với ai, hoặc là cô sẽ cứng rắn không để họ bước vào tim mình.
Có lẽ cô sai rồi, tình yêu là một thứ gì đó rất kì lạ, nó như một loại thuốc phiện, nếu đã dính lấy nó rồi thì bị phụ thuộc với nó.
Và hình như đây là cảm giác cô chưa từng có, cảm giác muốn ở bên người đó rất nhiều, muốn yêu thương người đó, không muốn tổn thương người đó.