Quay trở lại người kia, hôm đó từ nhà An trở về, Hoàng cảm thấy trái tim mình rất đau. Đã từng yêu, đã từng thất bại nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy trống rỗng và đau đến nhường này.
Tiếng pháo giao thừa nổ tung rợp trời, trong tiếng hân hoan của mọi người làm lòng anh lạnh đi.
Hoàng lấy chai Chivas ngồi trước màn hình ti vi, từng tiếng pháo hoa nổ, tiếng người cười nói, tiếng cô MC phỏng vấn tâm trạng mọi người.
Vậy tâm trạng anh thế nào? Đó là mất mát, anh thấy như có hàng ngàn mũi kim châm chích vào tim mình.
Anh nhìn điện thoại trông chờ nó sáng lên, dòng tin nhắn từ cô gửi đến, nói rằng cô cũng thích anh. Nhưng không có, cô thật sự không thích anh sao? Hay anh đã quá vội vàng rồi?
Chỉ là thích cô thôi mà, chỉ là cô từ chối anh thôi mà, nhưng sao đau quá.
Cho đến khi anh mở mắt thì thấy mình đang ở nhà của ba mẹ mình, bác sĩ riêng đang khám cho anh.
Cúi đầu nhìn thấy dây tiêm đang ghim trên cánh tay, Hoàng gác tay lên trán thở dài.
Mẹ anh mang thức ăn đi vào.
“Anh không tự chăm sóc bản thân được thì lấy vợ đi, có người còn chăm lo cho”
Hoàng nghe nhiều những lời này đâm ra không còn muốn trả lời.
Bà Liên nhìn bộ dạng ốm yếu ngang ngạnh của anh mà thở dài.
“Con Hân mà không nổi hứng ghé nhà anh thì có khi anh chết rồi cũng nên. Một thân một mình mà uống cho tới chết luôn sao?”
Hoàng nằm yên nghe bà mắng.
“Giờ thấy chưa? Bây giờ là mồng hai tết, anh còn nằm đó. Người ta đưa vợ con đi thăm ông thăm bà, còn tôi phải ở đây chăm anh, anh ba mươi hai tuổi rồi đấy, tôi phải còn lo lắng cho anh đến khi nào nữa đây?”
Hoàng nhăn mặt
“Điện thoại con đâu?”
Hoàng là Giám đốc, tết đến có biết bao nhiêu người hỏi thăm, bà liền đưa cho anh.
Hoàng lướt thông báo trên điện thoại, không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ cô, anh bực dọc ném điện thoại sang một bên quay lưng đi.
“Uống đến mức trúng gió, giỏi quá sao không tự mình kiếm người chăm mình đi….”
“Mẹ ra ngoài đi!” Hoàng cắt đứt lời bà đang nói dang dỡ.
“Anh…”
“Con đã mệt rồi, mẹ cứ lãi nhãi hoài, mẹ thấy mệt không?”
Bà liên tức giận.
“Nuôi anh lớn thế này rồi anh cãi lại tôi đấy, biết vậy để anh chết đó luôn đi”
Hoàng nhắm mắt chán nản, sao anh lại giống như đứa trẻ còn bảo bọc trong vòng tay mẹ thế này.
Hoàng nhoài người dậy định đi, bà Liên giật mình.
“Tôi đi cho anh vừa lòng, con với cái”
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Tâm trạng anh rối bời, trong đầu anh chỉ quanh quẫn khuôn mặt cô, cười nói cũng là cô, giận dỗi cũng là cô, từ chối anh cũng là cô.
Thật ra cô chưa phải từ chối anh, chỉ là anh sợ cô từ chối nên bỏ đi trước khi cô nói, thật hèn nhát.
Hoàng lại nghĩ ra một suy nghĩ điên rồ, liệu cô biết anh bị ốm, cô có lo lắng không? Có đến thăm anh hay không?
Quá không còn mặt mũi rồi.
Tự anh nghĩ, rồi tự anh thấy quá mất mặt, Hoàng đắp chăn kín mặt quay đi chìm vào giấc ngủ.
Vừa tháo dây chuyền nước biển, anh lại lái xe qua nhà Bảo để tập trung với đám bạn mình.
Đại và Hoàng giận nhau từ hôm ấy đến giờ, hai người gặp mặt nhau nhưng ai cũng nhìn chăm chăm vào điện thoại.
Đại cũng giận luôn Huân nên Đại chỉ có mặt chứ không nói chuyện. Không khí tết năm nay không còn sức sống như mọi khi vì một đứa con gái, Huân thấy không đáng.
Huân tố cáo Đại.
“Tụi bây nhìn đi, nó vì một đứa con gái mà giận tao mấy tháng trời, coi có tức không? Anh em đéo bằng một đứa con gái?”
Hoàng ngưng uống bia, đưa mắt nhìn qua Đại, Đại chỉ lướt điện thoại không trả lời.
Lại nhìn qua Huân khó hiểu.
Bảo từ khi có vợ thì ít quan tâm đến bạn bè cưa cẩm ai, anh ngơ ngác hỏi.
“Ai?”
“Con nhỏ một đời chồng đó, nhân viên của thằng Hoàng” Huân hất mặt về phía Hoàng.
“Mày gặp rồi sao?” Bảo hỏi
“Gặp rồi, cũng bình thường, nếu mà là gái trinh thì tao đéo nói làm gì, đây một đời chồng rồi tính khí lại hung hăng. Đéo hiểu sao nó mê cho được”
Đại ngồi thẳng dậy, chồm người lấy lon bia khui uống một hơi gần hết lon.
Anh nhìn Huân cười sâu xa
“Không chỉ mình tao mê, có người con u mê không kém”
Nói rồi anh lại ngã người ra ghế tiếp tục cắm mặt vào điện thoại.
Huân không hiểu ý Đại nói gì.
Hoàng bình tĩnh nói “Mày nói gì với cô ấy?”
“Tao còn chưa nói gì nữa mà nó hùng hổ chửi tao kìa”
Hoàng không thèm nói chuyện với Huân, anh quay sang Đại đá vào chân anh.
“Mày để nó nói người ta vậy sao?”
Đại cười bất lực “Ai bịt nổi cái miệng nó? Chỉ là vô tình bị nghe thấy thôi”
“Giờ sao rồi?” Ý Hoàng hỏi, mối quan hệ hiện tại của Đại và An.
Đại lườm Huân trách móc “Nghỉ nói chuyện luôn rồi”
“Chắc tại tao?” Huân tức giận.
Hoàng uống hết lon bia rồi đứng lên, hai tay đút túi quần, hất mặt nói với Huân “Tao đang theo đuổi người ta, mày ngậm mồm lại, đừng có mà nói lung tung, tao mà theo đuổi không được là không bạn bè gì hết nha”
Huân nhớ tới lời nói khó hiểu của Đại vừa rồi, người u mê không kém mà Đại nói là Hoàng?
“Mày cũng điên theo nó rồi hả? Con nhỏ đó chơi ngải tụi bây hả?”
Một tay mở cửa, Hoàng quay lại nói.
“Mày định phá chuyện tốt của anh em à? Tao theo đuổi là việc của tao, sau này có ở thì cũng ở với tao, mày tức giận cái gì? Cũng không sứt mẻ một đồng nào của mày, tao còn lạ gì tính mày nữa. Sau này có gặp mặt cô ấy thì mày lướt qua dùm tao”
Hoàng nói rồi đóng sập cửa đi.
Đại cũng đứng lên để lại câu hỏi “Giờ mà nhà con Uyên phá sản không còn gì trong túi, thậm chí là mang thêm nợ thì mày bỏ nó ngay lập tức hả?”
Uyên là người yêu của Huân.
Huân vẫn tức tối, anh chắc chắn con nhỏ kia bỏ bùa hai thằng bạn mình. Cho dù Uyên không còn gì trong tay thì anh vẫn yêu Uyên, Uyên không giống con nhỏ kia.
Đồ ăn vợ Bảo đã chuẩn bị xong hết nhưng mọi người lại ra về, chỉ còn lại Huân.
Huân nuốt cũng không trôi nên bỏ về.
Nhi nhìn Bảo, Bảo chỉ nhún vai không biết gì.
Hoàng lái xe đến trước cổng nhà An, cánh cửa đóng im lìm không động tĩnh.
Anh cảm giác không sai, cô có thích anh nhưng cô tự ti với quá khứ nên không tiếp nhận anh.
Xung quanh anh có quá nhiều người luôn để tâm đến quá khứ và hay can thiệp vào đời tư của anh, anh phải làm sao để bảo vệ cô những công kích từ bọn họ đây?
Anh dừng lại nửa tiếng rồi quay đầu xe trở về nhà ở Quận 10.
Ông nội gọi mắng anh xối xả vì mồng một anh không về nhà, anh dạ vâng rồi cúp máy hẹn ngày mai sẽ ghé.
Nằm lười biếng trên giường, Hoàng nhìn lại tấm ảnh lần đầu chụp chung của anh và cô, lần đó là sinh nhật cô.
Cô rất hay cười, cũng rất hay trêu chọc người khác. Quá khứ cô từng bị tổn thương, bây giờ nếu tiếp nhận anh thì càng tổn thương gấp bội, anh phải lớn mạnh thế nào mới có thể bảo vệ cô đây?
Hoàng lướt trang cá nhân của cô, cô cùng bé Ti đón tết rất vui vẻ, bé Ti vẫn miệng nói không ngừng trên những video cô đăng lên.
Hai mẹ con rất xinh đẹp. Anh yêu cô quá nhiều mất rồi.
Hôm sau anh về nhà lớn họ Lê. Ông nội giận dỗi nhìn anh, anh cúi đầu không đáp.
Trên bàn ăn, cứ chốc chốc anh lại nhìn điện thoại làm ông nôi Lê tức giận.
Đầu năm Hoàng không muốn ồn ào, thế là tắt nguồn đi, cô thật sự bỏ rơi anh mất rồi, ngay cả tin nhắn chúc mừng năm mới cũng chẳng thấy đâu. Đồ vô tâm!
Trong buổi ăn còn có gia đình ông Lucas Thuỵ, dạo gần đây tần suất hai gia đình ngồi ăn chung với nhau nhiều thật đấy.
Thuý nói chuyện luyên thuyên cả nhà đều bật cười vui vẻ chỉ riêng anh thì không có tâm trạng.
Mọi người rủ nhau đánh bài, Hoàng lại nhớ An, anh không tham gia.
Bây giờ nhà có khách nên anh không tiện bỏ đi, ngồi trên sofa xem ti vi.
Chẳng có chương trình nào làm anh hài lòng, ti vi liên tục chuyển kênh.
“Anh có tâm sự hả?” Thuý bên cạnh hỏi.
Hoàng nhìn sang nhướng mày.
“Anh chuyển kênh giáp vòng rồi kìa? Nhiều chương trình hay mà anh còn chưa xem đã bấm chuyển rồi”
Hoàng cười, ném điều khiển xuống bàn quay sang Thuý nói “Lúc trước em vào công ty anh, em nói em là vị hôn thê của anh hả?”
Thuý cưới ngại ngùng “Ông nội bảo em nói vậy, thực sự em ngại lắm”
“Sau này em đừng tự ý đến công ty anh nữa, có gì thì em cứ ghé nhà nhắn đi”
Thuý mừng rỡ “Nhà anh ở đâu? Em còn chưa biết”
“Ở đây nè” Hoàng đang chỉ nhà lớn họ Lê.
Nơi này có mấy khi anh về đâu, Thuý đã đến đây rất nhiều lần rồi nhưng chỉ gặp anh ba lần.
Lần trước ép buộc lắm anh mới đưa cô đi mua sắm thì gặp ngay nhân viên công ty anh.
“Mọi người thúc ép hai chúng ta tìm hiểu nhau, em không dám cãi” Thuý cúi đầu khe khẽ nói.
“Kệ bọn họ, sau này người lớn có hỏi em cứ nói anh bận việc nên không chịu gặp”
“Em xin vào công ty anh làm được không?”
Bà Liên đi ra ngồi xuống chung ghế với Hoàng, cố vung vén nói vào.
“Được đấy, mẹ thấy công ty con còn đang tuyển vị trí xuất khẩu đó. Thuý từng đi du học, nó nhận vị trí đó là hợp lý rồi”
Lại nữa, định xem công ty anh là cái chợ đến khi nào?
“Công ty con tuyển đủ người rồi. Cô ấy quản lý công ty nhà hoặc đến tập đoàn nhà họ Lê làm đi”
“Mẹ còn thấy tin….”
“Tuyển đủ rồi, qua tết nhận việc” Hoàng chặn lời nói của bà.
Bà Liên lườm anh một phát rồi đứng dậy bỏ đi.
Hoàng lôi điện thoại ra mở nguồn lên.
Tin nhắn đổ tới, Hoàng nhìn thấy trong một đống thông báo có tên cô, tim anh đập nhanh hơn, tay cầm điện thoại run lên.
Thuý tò mò nghiên người liếc trộm.
Hoàng úp màn hình xuống, đưa đôi mắt không chút thiện cảm nhìn Thuý như cảnh cáo, Thuý xấu hổ liền đứng lên lấy cớ ra ngoài.
An nhắn cho anh ba tiếng trước.
Chết tiệt, tại sao lúc nãy anh lại tắt máy chứ? Liệu cô ấy đợi lâu quá có đổi ý không?
Anh suy nghĩ một thôi một hồi, nên nhắn lại như thế nào, anh viết rồi lại xoá, cuối cùng qua nửa tiếng đồng hồ anh chỉ nhắn lại “Được”
Về nhà, người đàn ông ba mươi hai tuổi nào đó như đứa trẻ lần đầu tiên được mẹ dắt ra ngoài chơi.
Nó lon ton chạy vào tủ quần áo lục tìm những bộ quần áo nó yêu thích, nó dành cả đêm để thử đồ.
Nó lôi hết đống nước hoa trong tủ ra để xịt thử.
Nó lôi cả nhẫn và đồng hồ.
Ngay cả quần lót nó cũng thử.
Nhưng nó không ngần ngại việc chọn giày, nó chọn ngay đôi sneaker mà cô đã mua cho nó.
Nó còn chuẩn bị cả bao cao su……
Đứa trẻ này rất hư.