Một tin nhắn đổ đến điện thoại anh.
Vy: Anh về chưa? Đang ở đâu đấy?
Nói về Vy, chính là người yêu cũ của anh, hai người bọn họ học cùng nhau, chính thức quen được gần 2 năm thì chia tay, anh đang lo sự nghiệp không thích bạn gái cứ lẽo đẽo theo hỏi những chuyện không đâu.
Hai bên gia đình cũng thân thiết lại có làm ăn chung cho nên lúc đó chuyện của anh rất được mọi người ủng hộ.
Bọn họ chia tay tính ra cũng sấp sỉ gần hai năm nhưng cô nói chia tay vẫn làm bạn.
Anh ậm ừ qua loa, cô nhắn tin hỏi han, có khi anh trả lời cho có lệ, có khi trực tiếp bỏ qua tin nhắn.
Cô thường xuyên tới nhà anh, ngồi tỉ tê với mẹ mình anh cũng mặc kệ nhưng bây giờ cảm thấy có chút không hợp lý.
Hoàng cầm điện thoại nhắn lại, có tí bia trong người anh lại càng tuyệt tình hơn.
Hoàng: Em nên biết bây giờ em là ai? Những câu hỏi như thế này là người yêu anh phải hỏi. Sau này đừng nhắn những loại tin nhắn này với anh nữa.
Vy cầm điện thoại mà đứng hình vài giây, cô không tin đây là Hoàng nhắn, cô lập tức bấm gọi điện thoại cho anh.
Chuông đổ hai tiếng Hoàng đã nghe máy.
“Anh nói rồi đấy, loại tin nhắn này sau này đừng nhắn cho anh nữa. Chúng ta đã chia tay lâu rồi, em đừng có ngày nào cũng nhắn tin cho anh hỏi han nữa. Anh không thích như vậy”
Giọng nói ngỡ ngàng từ đầu bên kia phát ra “Lúc trước anh nói, chia tay rồi chúng ta có thể làm bạn mà”
“Đó chỉ là lịch sự không thể từ chối thẳng thừng với em, nhưng em cũng nên biết là đã chia tay rồi thì đường ai nấy đi, mà dù cho có là bạn bè thì những tin nhắn này có phải trên mức bạn bè hay không? Nếu người yêu anh thấy những việc này thì chẳng phải em vô tình phá hoại chuyện tốt của anh sao?”
Hoàng cũng không biết tại sao bản thân mình lại nói như vậy.
“Anh….anh đã có người yêu mới?”
Hoàng trả lời “Không”
“Em muốn chúng mình quay lại, em còn rất yêu anh” Giọng nói của Vy nghèn nghẹn sắp khóc
Hoàng cảm thấy chán nản “Được rồi, dừng đi Vy, quay lại thì không, và anh cũng không muốn dây dưa với em nữa. Lúc trước chúng ta cũng tốt đẹp, anh không muốn phải nói nặng lời với em đâu. Vậy nhé!”
Hoàng ném điện thoại lên bàn, bực tức kéo đến. Anh rót đầy li rồi ừng ực uống hết.
---
Cuối tuần Hoàng ghé sang Gò Vấp thăm ông Ngoại.
Ông ngoại là người thương anh nhất, lúc anh sang Anh Quốc thì ông ngoại là người chăm sóc cho anh, hỗ trợ cho anh mọi thứ.
Chỉ cần anh mở lời.
Không áp đặt như ông nội, về nhà ngoại anh cũng thoải mái hơn.
“Dì bé Ba, lấy thịt bò xào cho thằng Hoàng, chạy ra mua ngồng tỏi cho nó”
Ông ngoại Thành anh đã 78 tuổi rồi, vẫn còn khá mình mẫn, lại luôn xem anh như đứa trẻ, món yêu thích của anh ông luôn nhớ.
Ông ngoại ngồi tựa trên ghế mây thiết kế theo khung lưng của ông. Hoàng lại lười biến nằm dài trên sofa bên cạnh nói chuyện.
“Công việc cháu thế nào? Dạo này có ăn uống đầy đủ không?”
“Dạo này chửi nhân viên hơi nhiều. Cháu hơi đau họng”
Ông Thành liền gọi lớn vào bếp “Lấy cho thằng Hoàng ly chanh mật ong đi bà Muối”
Dì Lan là con gái út của ông, em gái của mẹ anh.
“Nó 32 tuổi đầu rồi ba ơi, có nhỏ nhắn gì đâu mà ba coi nó như đứa lên ba vậy?”
Ông Thành không chịu, nhíu mày “Nó có một thân một mình, ai lo cho nó. Đợi nhà nội nó lo cho chắc?”
Dì Lan đến ghế Sofa, đánh vào chân anh để anh thu chân lại, chừa ra chỗ trống bà ngồi xuống.
Ông Thành thấy dì Lan đánh Hoàng, ông lườm dì.
Dì ngó lơ đôi mắt kia “Ai biểu nó không chịu lấy vợ?”
Hoàng như hoá thành đứa trẻ “Ông ơi, bên kia cháu nghe hối cưới vợ muốn lủng tai, qua bên này lại nghe dì nói nữa. Khổ quá mà!”
Ông Thành vốn cưng chiều cháu mình vô điều kiện, nghe ai làm khó cháu mình ông liền tức giận.
“Cưới gì mà cưới? Nó ba mươi hai chứ có phải chín mươi hai đâu? Mặt mũi nó như diễn viên điện ảnh chứ có phải xấu xí đâu mà sợ không cưới được vợ. Nó muốn tự khắc nó cưới.
Hoàng đưa ngón cái lên khen ông, ông thật sự quá tuyệt vời. Chỉ ông mới hiểu cháu.
Dì Lan đã quá quen rồi, lắc đầu.
“Sao ba chiều nó quá à? Trong đám cháu có thấy ba nhẹ nhàng với đứa nào đâu?”
“Nó tài giỏi! Nó biết nghe lời! Nó hiếu thảo!”
Dì Lan không muốn nhắc đến. Những đứa trẻ kia thật sự so với Hoàng còn thua xa. Đã không tài giỏi lại chỉ biết bản thân mình, đụng chuyện mới vác mặt về xin xỏ. Ra đường cậy thế gây tai tiếng cho ông không ít lần.
Dì Lan quay qua mắng Hoàng “Mỗi lần có ông mày là dì không nói chuyện gì được với mày, thiệt là bực bội!”
Hoàng cười hề hề.
Ông Thành giương mắt lên lườm “Muốn ép nó chuyện gì mà đòi phải tránh mặt tôi?”
Dì Lan đứng lên xua tay bất lực nói “Không ai làm gì cục vàng của ông đâu, ông giữ cục vàng của ông đi”
“Hừ!” Ông thành hừ một tiếng.
Hoàng ngồi bật dậy, uống một hớp chanh mật ong bà Muối vừa đem ra, lại lấy quả nho ở đĩa trên bàn bỏ vào miệng.
Vừa uống nước chua xong, quả nho cũng bị chua theo, nó làm anh nhăn mặt, nuốt xuống hết nước bọt vừa tiết ra.
“Cháu đặt cho ông ghế massage rồi đó, chiều nay họ mang lại.” Hoàng lôi trong túi quần ra hộp kẹo ngậm anh hay dùng, bỏ hai viên vào miệng để đẩy lùi vị chua kia đi.
Ông Thành vui vẻ, đứa cháu của ông luôn yêu thương ông như ông đã yêu thương nó.
“Cháu không ở lại à?”
“Cháu ăn cơm xong rồi về công ty, có việc phải làm”
Ông Thành xót xa “Việc gì thì việc, còn trẻ đừng mà tham việc quá, coi chừng mất sức sau này đẻ không được”
Hoàng mếu máo, cái gì mà đẻ không được chứ, ông lo lắng còn nhiều hơn người khác “Ông lại nữa rồi!”
“Thôi thôi, ông không nói gì hết. Ở lại ăn cơm với ông đi!”
Ông sợ anh giận dỗi bỏ về không ăn cơm với ông. Chỉ có đứa cháu này làm ông vui vẻ, nó giận ông thì ông buồn lắm.
----
Tuần làm việc mới lại bắt đầu.
An có thể trải nghiệm cảm giác mà mọi người trong công ty luôn sợ hãi..
Lúc phòng R&D báo cáo.
“Hàng về kho từ ngày 10, tới ngày 12 vẫn chưa có giấy kiểm nghiệm? Hơn hai ngày trời cô làm cái gì? Trong hai ngày đó sale đi thị trường lại không có hàng để bán. Nhà phân phối hối hàng về cũng không có. Khách hàng khiếu nại. Xe vận chuyển đợi hàng đi không có, đến tối thì thành phố cấm xe, lại đợi sang hôm sau. Chi phí bãi đỗ xe, chi phí phạt ai chịu? Chỉ vì chậm trễ của cô ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người?”
An giật mình với cường độ giọng nói anh, mỗi lúc một to lên. Thơ cũng đứng yên nghe anh chửi. Dường như cô đã nghe quen việc này.
An cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình, có phải sắp tới cô cũng đứng yên nghe anh té tát vào mặt trước đám đông thế này không?
Phòng Kinh Doanh báo cáo.
“Hoàng kiểm tra lại ASM ở khu vực Thủ Đức, đòi tuyển 20 sales man mà doanh số không bằng Nhà Bè chỉ 15 sales. Quân số này có thực sự làm việc không hay là tìm quán nào đó ngồi bật định vị rồi hết giờ về? Không làm được thì nghỉ đi”
Từng bộ phận, từng bộ phận, không bị ít chửi thì cũng bị chửi nhiều. Trái tim An treo lên rồi hạ xuống thấp thỏm không yên.
May mắn thời gian này cô còn thử việc nên chưa bị đưa lên ‘thớt’
Sau khi họp giao ban xong An ngồi trong phòng của sếp để làm việc, việc ai nấy làm. Không khí chìm vào im lặng đến mức có thể nghe rõ mồn một âm thanh bàn phím. Nhận biết được phím nào được gõ, xoá, từng cái click chuột.
An cắn môi phân vân bây giờ là thời điểm thích hợp để nói chuyện sai phạm của bộ phận khác hay chưa?
An rũ mắt xuống, gảy móng tay lẩm nhẩm “Nói, không nói, nói, không nói”
Hàng chân mày cô rậm, đôi mắt sáng với hàng mi dài đang nhìn chằm chằm bất định vào góc trái màn hình laptop.
Đột nhiên cánh cửa sếp đột ngột bị mở ra làm An giật mình quay mặt về phía cửa. Con người làm chuyện lén lút luôn bị chột dạ.
Hoàng thu hết hành động của cô vào mắt, song anh vẫn không nói gì, anh biết người vào là ai.
Người bước vào là một chàng trai trẻ, mái tóc cắt ngắn theo kiểu Under cut được vuốt keo gọn gàng.
Gương mặt trắng trẻo sáng lạng đẹp trai với nụ cười tươi theo khuôn mẫu, trang phục trẻ trung năng động với áo thun và quần jean đen rách gối, đôi sneaker Nike màu trắng đen giống cô.
Cô biết giá của đôi này, nó bằng nửa tháng lương của cô tích góp mới dám mua.
Mắt kính mát không rõ thương hiệu mắc ngược sau gáy làm khuôn mặt anh ta thêm phần ngông nghênh.
An nhìn anh ta lâu hơn vì khuôn mặt anh ta rất quen, nhưng không nhớ rõ là đã gặp ở đâu và tên gì?
Trí nhớ cô thật tệ.
Thấy An bị vẻ đẹp mình thu hút, Quang Đại nháy mắt tặng cô.
“Lần sau nhớ gõ cửa!” Hoàng cảnh cáo.
An cười thay lời chào rồi quay lại làm việc, An tự cho mình cái cớ để kéo dài việc trình báo ‘tham ô’ cho anh.
Quang Đại xoay xoay tấm thẻ từ trên tay đi đến bên bàn làm việc, tựa mông vào cạnh bàn, đưa lưng về phía An đối mặt với Hoàng.
“Tuyển được người đẹp rồi có khác, còn sợ anh em phá hư chuyện tốt hả?”
Hoàng không trả lời, thuận chân đạp lấy chân của anh ta.
An khá khó chịu khi nghe anh ta nói vậy, biết là đùa giỡn nhưng cũng nên biết đương sự như cô còn ngồi ở đây, anh ta nên tránh né, kiêng nể chứ.
Quang Đại xoay người, nụ cười càng tươi hơn “Chào người đẹp, anh tên là Quang Đại”
A, An nhớ ra rồi, người này là Á Quân cuộc thi người mẫu.
An đọc nhiều tin tức thì cũng thấy mặt anh ta.
Hôm nay không makeup nên An nhất thời quên.
Scandal tình ái của anh nhiều ngang ngửa thành công của anh.
Chẳng có gì tốt đẹp!
An cười nhưng trong mắt đầy vẻ khó chịu “Chào anh Quốc Đại, em là nhân viên mới, tên An”
Hoàng phì cười, cô nhân viên của anh bắt đầu khó chịu rồi.
Thật sự người mới gặp lần đầu thì sẽ không thích tính cách của Đại, nhưng anh chơi với Đại từ nhỏ cái tính lấc cấc của anh ta không sửa được.
“Không phải là Quốc Đại, mà là Quang Đại”
“Người đẹp trai và nổi tiếng như anh em nghĩ tên Quốc Đại sẽ hay hơn và ý nghĩa hơn” An trầm trồ khen.
Hoàng đưa tay chống cằm, những ngón tay dài che miệng nén cười.
Quang Đại nghe An khen trong lòng rất thoải mái, nhưng thấy Hoàng cười thì anh lại nghi ngờ.
Thấy anh ta không hiểu mình đang nói gì An cảm thấy rất hả dạ, gấp laptop lại rời đi.
“Sếp đang có khách, một lúc nữa em sang”
Hoàng vẫn còn cười, chỉ gật đầu.
An đi khỏi Đại nhướng mày hỏi Hoàng.
“Mày cười cái gì?”
“Kệ tao!”
Hoàng thôi không cười nữa
“Tới đây làm gì?”
“Kiếm bạn nói chuyện chơi”
Đại ngồi hẳn lên bàn, khom người nhìn vào đồ thị chi chít các đường kẻ trên màn hình máy tính.
“Không rảnh!” Hoàng đáp
“Thật ra là có người nhờ tao tới xem mày có người yêu mới chưa, ai ngờ bắt gặp được một màn trai gái đóng kín cửa ở trong phòng, tin tức này hình như có người muốn biết đó”
Hoàng lườm Đại, người mà Đại nói Hoàng còn lạ gì.
Không là Vy thì là ai, lúc trước Đại cũng theo đuổi Vy nhưng Vy thích Hoàng nên Đại không tiếp cận nữa, dù sao gái cùng không thể qua bạn bè chí cốt được.
“Muốn nói gì thì tuỳ, nhưng kia là nhân viên được việc, mất nhân viên này thì mày coi mà đền người cho tao”
“Liên quan gì tới tao?”
Hoàng không nói, dùng ngón trỏ gõ gõ vào thái dương ám chỉ Đại dùng cái đầu suy nghĩ thử xem.
Vy là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, vì tính cố chấp có thể đến công ty nói năng khó nghe, ai biết được An nghe xong có bỏ việc hay không, Hoàng cũng không thể vì một nhân viên mà truy cứu chuyện này, còn mối quan hệ của hai nhà nữa.
Đại chịu thua.
“Vậy không định quay lại thật hả?”
Hoàng liếc Đại “Hỏi thừa!”
“Vậy có định cua em nhân viên mới kia không? Tao thấy ngon đó”
“Tối ngày mày chỉ biết tán gái thôi hả? Không có việc gì thì biến đi, lảm nhảm tào lao”
Đại đứng lên kéo mắt kính CK sau gáy đeo lên phía trước gác lên sóng mũi “Vậy để tao, tao sẽ cua em ấy trong vòng ba nốt nhạc.”
Hoàng bỏ ngoài tai, xua tay đuổi nhanh hơn.